Bẫy tình 2
Chương 8 : Lễ thành hôn.
Cái gì đến cũng phải đến. Cuối cùng cũng đến ngày cô kết hôn, chính thức mất tự do. Khách khứa gia đình mời đến rất nhiều, bạn anh ta cũng rất nhiều đã vậy còn rất đẹp trai. Cô ngồi trong phòng trang điểm hai tiếng đồng hồ đến nỗi không thể đứng dậy được. Cô nhân viên trang điểm sau khi trang điểm xong cũng chạy đi mất.
" Cái váy chết dẫm này!!" Đang loay hoay tìm cách đứng dậy vậy mà vô tình dẫm phải chân váy nên cô ngã soài trên sàn. Trước lúc kết hôn mà cô dâu bị ngã đồn ra chắc họ cười chết mất thôi. Đúng lúc anh đi vào, thấy thế không nhịn được cười.
" Anh cười cái gì mà cười, còn không mau đỡ tôi dậy."
" Cô dâu của anh đây là làm sao vậy. Hồi hộp quá hay sao? Cần anh đỡ dậy không?"
Cô liếc mắt nhìn anh, cô thầm nghĩ cuộc đời cô về sau chắc cũng chẳng sung sướng gì.
" Tôi bị tê chân rồi."
Nghe cô nói vậy anh liền hiểu ý đành phải nhịn cười đi lại chỗ đỡ cô dậy.
" Con ăn gì mà nặng như heo thế."
" Tôi nói anh nè, chẳng phải phía ngoài họ đồn đại anh là người lạnh lùng hay sao? Sao bây giờ trước mặt tôi anh nói nhiều thế?" Cô nói xong liền thuận tiện đá anh một cái cũng không chú ý là mình đang mặc váy cô dâu.
"..." Anh cũng không biết vì sao mấy hôm nay trước mặt cô anh lại nói vô cùng nhiều. Hay là mắc bệnh nan y, chỉ có trước mặt cô anh mới nói nhiều...
Tiếng nhạc vang lên, hôn lễ tổ chức rất long trọng. Cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, make up sương sương cầm tay bố cùng tiến vào lễ đường. Không hiểu vì sao lúc đó mắt cô cay xè, những giọt nước mắt rơi xuống. Mẹ cô ngồi phía dưới cũng khóc, nhưng có thể thấy rằng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô không nhớ rằng từ bao giờ cô không còn khóc nữa, cô cũng mất đi cảm giác lúc khóc. Hôm nay, mọi thứ như vỡ oà. Cô nắm chặt bàn tay của bố, nhìn kĩ gương mặt của bố với những nếp nhăn bên mí mắt, nhìn kĩ nụ cười hiền từ.
" Khóc cái gì, con gái lớn là phải gả đi. Cũng đâu phải không bao giờ gặp lại bố mẹ nữa đâu." Bố cô càng nói khiến cô càng nấc nhẹ lên.
" Ngoan, con nhớ chăm sóc cho nó." Bố vừa nói vừa trao tay cô cho anh. Anh gật đầu xem như đồng ý vừa đưa tay lau nước mắt còn đọng lại nơi mí mắt. Thật ra anh cũng không quá xấu, cũng dịu dàng. Suy nghĩ còn chưa thoát khỏi não thì cô đã nghe thấy tiếng thì thầm bên tai: " Đừng có làm tôi mất mặt." Dịu dàng con khỉ cô đứng là mù mắt nên mới thấy như vậy.
Hôn lễ nhanh chóng kết thúc, tiếng nói của cha vang lên:
" Hai con chính thức trở thành vợ chồng. Hãy trao cho nhau những nụ hôn." Nụ hôn đầu của cô vậy là mất đi. Trinh môi vậy là mất rồi.
Kết thúc hôn lễ, cô và anh trở về nhà riêng ở khu trung tâm thành phố.
" Tôi nói anh biết, dù gì cũng chỉ là cuộc hôn nhân thương mại. Tôi có ba điều kiện thứ nhất không được đụng chạm vào người tôi. Thứ hai, cuộc sống của hai người tự do, không được ai cần thiệp vào cuộc sống của đối phương. Thứ ba, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không được gọi cho tôi, mặc dù chúng ta là vợ chồng hợp pháp nhưng tôi nghĩ anh không nên đi quá giới hạn của bản thân mình." Cô cứ nghĩ anh sẽ làm khó cô không ngờ anh thẳng thắn đáp:
" Được."
" Về tuần trăng mặt tôi nghĩ không cần đâu. Một người bận rộn như anh cần chuyên tâm vào việc điều hành công ty thì hơn. Tôi cũng bận cần có chuyện giải quyết." Mấy ngày lo tổ chức hôn lễ, không có thời gian quan tâm đến việc của bang phái. Cần có một số chuyện bản thân cô tự xử lý.
" Được thôi, còn có chuyện gì nữa không?."
" Có tôi nay anh ra sofa ngủ, tôi ngủ trong phòng. Ngày mai tôi sẽ mua một chiếc giường mới đặt ở phòng bên cạnh."
Anh đen mặt nhìn cô, đêm tân hôn ra sofa ngủ? Không biết cấu tạo não của cô ta như thế nào.
" Cô nghĩ bản thân mình hấp dẫn như thế nào. Tôi sẽ hứng thú với cô đâu."
" Mặc kệ anh, tôi bây giờ đi ngủ. Nếu như anh không thích có thể ra khách sạn ngủ nhưng mà bị đồn thổi thế nào thì tôi không biết đâu à nha. Dù gì ai ai cũng biết chúng ta đã kết hôn rồi."
" Cô đừng có quá đáng, nếu có giỏi thì cô ra sofa mà ngủ. Đừng có cho tôi lý do giết cô." Anh đùng đùng sát khí nhìn cô sau đó thẳng tay xách cô quăng ngoài cửa phòng, còn anh khoá chặt cửa ngủ.
Cô trộn tròn mắt nhìn, cả người đau điếng. Mặc dù lực anh ta không quá mạnh nhưng đối với những người không tập võ thì có lẽ đã gãy mất vài đốt xương sườn.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
30 chương
116 chương
80 chương
7 chương
144 chương
12 chương