Có so sánh mới thấy chênh lệch, bác Trịnh thấm thía sâu sắc ý nghĩa của câu này. So với La Nhận, Mộc Đại đúng là quá ngoan, mình vừa nói tới, cô đã lập tức bận hết cái này bận đến cái nọ chạy đôn chạy đáo đỡ đần Phượng Hoàng Lâu. Mà La Tiểu Đao thì sao, nói đi nói lại cũng chỉ phí nước bọt, anh vẫn hai chữ: Không đi. Anh nói: Có một cái biển hiệu thôi mà, sao cũng phải để anh lái xe đi lấy chứ, đi lấy biển hiệu, bác có suy nghĩ đến cảm nhận của Hummer không, bảo họ thuê một cái xe mang tới không được sao, phí thuê xe cháu trả. Bác Trịnh tức muốn phun máu, gọi điện mách với Mộc Đại. Chính bác cũng không nhận ra, dạo này mình mách Mộc Đại chuyện La Nhận hơi bị nhiều. Mộc Đại đáp: “Để cháu về bảo anh ấy.” Bác Trịnh giận đùng đùng: “Phải nói nó ác vào! Tật xấu đầy người, sáng không chịu dậy, tối không chịu ngủ, cứ nói đến lao động là lỉnh đi mất, không hạ bệ uy phong của nó đi thì nó ngồi lên đầu bác luôn mất thôi!” Mộc Đại ở đầu bên kia cười cười, hoàn cảnh bên đó có vẻ rất ồn ào, loẹt xoẹt không ngừng, là tiếng cắt giấy. Bác Trịnh nhớ ra chuyện chính: “Bên cháu thế nào rồi, sắp xong chưa?” Mộc Đại đáp: “Sắp xong rồi ạ, chút nữa là bọn cháu về.” Ngắt máy, Mộc Đại nhìn nhân viên đóng gói, giấy dán tường từng ống từng ống cuộn chặt, bên ngoài dùng màng bóng khí gói kín, Mộc Đại sợ mua không đủ, đặc biệt đặt nhiều nhiều hơn chút, rồi thương lượng với chủ cửa hàng xem dùng không hết có thể trả lại không. Trước cửa đỗ một xe van, may nhờ Liên Thù quen biết với chủ cửa hàng nên ông chủ mới đồng ý cho xe của cửa hàng tới đưa giúp lần này. Đương nói chuyện, quầy đồ nướng phía đối diện bay mùi qua. Liên Thù đề nghị ăn đồ nướng. Mộc Đại định qua đường mua, đúng lúc lại bị chủ cửa hàng gọi đi thanh toán, Liên Thù cười bảo để mình đi mua, Mộc Đại chợt nhớ ra: “Tôi không ăn cay.” Liên Thù sớm đã đi xa, chẳng biết có nghe thấy không.” Sau khi xong xuôi, lên xe, tài xế lái xe ra ngoại thành trước, Liên Thù giải thích với Mộc Đại, trên xe có hai đơn hàng, còn phải đưa sang một nhà khác trước. Vừa nói vừa mở hộp nhựa đồ nước đưa cho Mộc Đại. Mở ra xem, màu ớt cay đỏ au, trong lòng Mộc Đại thầm than khổ, lại không tiện biểu hiện ra ngoài, đành cố hết sức vẩy vẩy cái xiên phủi bột ớt xuống. Bột ớt siêu cay, mới ăn hai miếng đã phải há miệng xuýt xoa không thôi, cảm thấy môi như bị thiêu cháy, lúc La Nhận gọi tới, cô vẫn đang quạt gió bên miệng. La Nhận buồn cười, hỏi cô: “Nghe giọng kỳ thế?” Mộc Đại đáp: “Em ăn đồ nướng, cay chết người.” Vừa nói vừa xuýt xoa, Liên Thù đưa nước cho cô, cô mở nắp, ực ực một hớp lớn. La Nhận không biết nên nói gì, tưởng tượng dáng vẻ ăn cay đỏ bừng mặt của cô, cảm thấy rất đáng yêu. Nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: “Em đi một mình?” “Cô Liên quen người bán nên dẫn em đi cùng.” Liên Thù? Sao cô ta lại đi cùng? La Nhận cảm thấy không dễ chịu lắm, nghĩ có khả năng Liên Thù đang ở ngay cạnh cô, không tiện nói thêm gì, chỉ đành dặn Mộc Đại cố gắng trở lại sớm, lúc ngắt máy, còn nói: “Đừng thân cận với cô Liên Thù đó quá.” Vì sao? Mộc Đại không tiện hỏi. Cô nắm lấy tay vịn bên trên ở ghế sau, ngắm cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, lại nhớ tới lời bác Trịnh. La Nhận ấy à, hình như không hợp với cô Liên lắm. Không thích ai đó, dù sao cũng phải có lý do chứ. Mộc Đại len lén xoay qua nhìn Liên Thù, cô ngồi bên cạnh, mắt nhắm lại, dựa đầu vào gối xe nghỉ ngơi, trên cửa sổ xe mở một cái khe nhỏ, gió thổi tung tóc cô, để lộ ra khuôn mặt thanh tú. Nhìn rất đẹp mà, sao La Nhận lại kéo Liên Thù vào phòng khóa cửa thả mành thế? Tối đó, ban đầu cô cũng muốn hỏi, nhưng bị mấy câu của La Nhận rót thuốc mê vào tai, quên mất. Đợi chút nữa về phải thẩm vấn La Nhận mới được, nghiêm khắc thẩm vấn. Xe xóc nảy, Mộc Đại ngáp một cái, cảm thấy rất buồn ngủ. Mí mắt dần nặng trịch như treo ngàn cân, cô xoa xoa cổ, chọn một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại tựa vào gối trên xe. Liên Thù chậm rãi mở mắt. *** Hôm nay ở Phượng Hoàng Lâu có hai việc, một là dán giấy dán tường, hai lắp biển hiệu. Biển hiệu đến tôi sẽ đưa tới, giấy dán tường còn đang trên đường, thấy đang lúc rảnh, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa, Viêm Hồng Sa tới tìm La Nhận, hỏi tình hình bên Trát Ma. Câu trả lời là: Tất cả vẫn như thường. Thật sự là như thường sao? Thanh Hung Giản thứ ba này, đến cả ảnh nước họ cũng chưa vẽ ra được. Cả đám ngồi trong phòng không biết phải làm sao, Tào Nghiêm Hoa nhìn thanh Hung Giản viền mép mơ hồ, lại chỉ vào con phượng hoàng màu hồng nhạt trong nước: “Theo lý thuyết, bắt được thanh thứ ba cũng gần như là thu được một nửa số Hung Giản, con phượng hoàng này phải lớn hơn một chút mới đúng, đâu thể chẳng chút biến hóa nào thế này được?” Gã đề nghị: “Hay là, chúng ta tìm Thần Côn hỏi xem?” Thần Côn cũng đâu phải là biết tuốt đâu, La Nhận trầm ngâm một hồi, kể lại suy đoán của mình cho họ nghe. Nếu bạn chơi cùng người rừng là người bình thường, vậy thì khó tìm rồi. Ai biết được người trại đó về sau đi đâu chứ? Trời nam đất bắc, Trung Quốc to như vậy, chỗ nào cũng có thể. Viêm Hồng Sa thở dài: “Có khác nào mò kim đáy bể đâu.” Đúng vậy, chính là cụm từ này, mò kim đáy bể. La Nhận cười khổ, liếc thấy vị trí Tứ Trại trên bản đồ vẫn cắm cái đinh đầu xanh, bèn tiện tay nhặt một cái màu đỏ đi thay. Tào Nghiêm Hoa đi tới bên bàn hí hoáy với máy tính của La Nhận, mở ảnh so sánh ra xem, lại mở một tệp, bên trong toàn là video xếp theo thời gian ghi hình. Trước đó gã đã nghe La Nhận nói qua, trong phòng này có đặt camera, ước chừng là ghi hình giám sát 24/24. “Không xóa đi à, để tốn bộ nhớ.” La Nhận nói: “Anh tua nhanh hết một lượt đi, không có gì dị thường thì xóa.” Tào Nghiêm Hoa click vào video mới nhất ngày hôm nay, kéo chuột ngược về vài giây trước, là hình ảnh họ thảo luận trong phòng, cảm thấy rất thú vị, gã nhìn Viêm Hồng Sa trong màn hình: “Không phải vào ống kính sẽ béo ra mười cân sao? Em Hồng Sa, em lên hình mà vẫn trông như bình thường.” Vừa nói, vừa vèo vèo kéo ngược lại phía trước, cho đến khi trước mắt chợt lướt qua một bóng người. Người kia không ứng với bất kì người đáng ra phải xuất hiện nào. Tim Tào Nghiêm Hoa đập thình thình, gã nuốt nước bọt, một lần nữa tìm lấy một thời điểm thích hợp, phát video ở chế độ bình thường rồi chỉnh âm lượng lên cao nhất. Âm thanh huyên náo, tiếng mở cửa, Một Vạn Ba và Viêm Hồng Sa không nhịn được lại gần, La Nhận đang đứng bên bản đồ cũng bị âm thanh thu hút mà xoay đầu lại. Viêm Hồng Sa nhận ra đầu tiên: “Đây không phải là cái cô…chủ của cái tiệm thích bẫy người kia sao? Sao cô ta lại vào đây?” Cô vừa nói vừa quay sang nhìn La Nhận: “Anh mời cô ấy tới?” La Nhận chăm chú nhìn màn hình: “Không.” Trên màn hình, Liên Thù đứng cạnh bể cá, trong ngực áo có thứ gì đó lóe sáng. Môi Viêm Hồng Sa khô róc, cô huých Một Vạn Ba bên cạnh, thấp giọng bảo: “Nhìn cổ cô ấy kìa.” Trên cổ Liên Thù có một sợi dây đeo màu đen. Tào Nghiêm Hoa cũng gần như phản ứng lại trong chớp mắt, gã cảm thấy hoang đường đến khó mà tin nổi: “Đây… Sao có thể?” Sự đời sao có thể trùng hợp đến thế chứ, vừa mới nói tìm người này chẳng khác nào mò kim đáy bể, vậy mà cô ta đã xuất hiện trên màn hình rồi, hơn nữa, lại còn là một gương mặt quen thuộc. Dây đeo màu đen, cách lớp áo ẩn hiện mặt dây chuyền phát sáng, đó chính là mảnh hổ phách son còn thiếu sao? Sắc mặt La Nhận hơi tái đi, nói: “Gọi điện thoại cho Mộc Đại.” Không ai động đậy, nhất thời, không ai hiểu được ý anh. La Nhận lặp lại một lần nữa, lần này, trên mặt anh tỏa ra vài phần sát khí. Anh quát lớn: “Mau gọi điện thoại cho Mộc Đại đi!” Viêm Hồng Sa bị họa, vội lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Đại, Tào Nghiêm Hoa cũng bấm số. Nối thông, nhưng không ai nhận. Viêm Hồng Sa thử mấy lần, cẩn thận nói: “Hay là, đợi lúc nữa đi, chắc cô ấy đang bận không nghe được.” La Nhận không nói gì, trên màn hình, Liên Thù xoay người rời đi, không hề động vào bất kì thứ gì trong phòng. La Nhận bắt đầu tự mình gọi điện thoại, ngắt máy, gọi lại, rồi lại ngắt, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Lúc sau, anh nói: “Mộc Đại đi cùng Liên Thù.” Sống lưng Một Vạn Ba lạnh toát: “Tức là, bạn chơi với người rừng chính là…Liên Thù?” La Nhận không đáp, anh nhìn chòng chọc vào điện thoại, dự cảm không may như mây đen ùn ùn kéo đến. Kỳ thực, từ sớm đã loáng thoáng có manh mối, ngay từ đầu, dù Tảo Tình Nương ở những vùng khác nhau có hình tượng khác nhau, nhưng chỉ có Tảo Tình Nương trong tiệm của Liên Thù mới có hình dạng giống cái thấy trong trại như đúc. La Nhận cảm thấy trong đầu ông ông, anh nghe thấy Tào Nghiêm Hoa nói: “Toi rổi toi rồi, tôi đã sớm bảo mà, mảnh hổ phách còn thiếu giống như một cái máy bắt sóng, Liên Thù đeo nó, nhất định cũng sẽ chịu ảnh hưởng của Hung Giản, giống như miếng hổ phách son nữ người rừng đeo ấy, sẽ vô cùng nghe lời người phụ nữ kia…” Đúng vậy, trước đây không có gì khác thường là bởi Liên Thù cách đó quá xa, nhưng hôm nay thì khác, vừa vặn đúng một ngày trước, họ trở về, bỏ thanh Hung Giản thứ ba vào bể cá. Mà ngay sáng sớm nay, Liên Thù đã mang mẫu giấy dán tường sang tìm bác Trịnh. Thanh Hung Giản thứ ba không hoàn chỉnh, hung hăng vùng vẫy khắp phía, Liên Thù cảm ứng được nên lên tầng… Bảo sao sáng nay Sính đình cứ lặp đi lặp lại “Chị lên tầng chơi”, cô đã tận mắt trông thấy, nhưng lại không thể biểu đạt rõ ràng. Viêm Hồng Sa cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, giọng cô hơi run lên, nhưng vẫn nỗ lực suy nghĩ lạc quan: “Mộc Đại biết võ, Liên Thù hẳn không phải đối thủ của cô ấy, chắc là, lúc nữa sẽ về thôi…” Cô không nói được nữa, chính cô cũng không tin những lời này, võ công đối phó với dao thật súng thật còn hữu dụng, nhưng lỡ như Liên Thù dùng ám chiêu thì sao? Sắc mặt Tào Nghiêm Hoa tái trắng, một lần nữa gọi vào số Mộc Đại, ngón tay run rẩy, mãi không bấm được vào đúng phím, gã nói: “Chuyện này mọi người cùng làm với nhau, vì sao lại tìm đến em tiểu sư phụ hạ thủ trước, có tìm cũng phải tìm tôi mới đúng, tôi chẳng có bản lĩnh gì…” La Nhận bỗng ngắt lời gã: “Không phải.” “Người phụ nữ kia bị giết hai lần. Lần đầu tiên là lão Viêm giết bà ấy, bà ấy đã treo chết lão Viêm. Lần thứ hai, là Mộc Đại giết bà ấy. Tôi không biết Hung Giản ảnh hưởng tới Liên Thù như thế nào, nhưng, nếu cô ta muốn trả thù, người đứng mũi chịu sào, chắc chắn chính là Mộc Đại.” *** Trời nhanh chóng chuyển tối, nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào của Mộc Đại. Điện thoại của cô vẫn không gọi được, Liên Thù cũng chưa về lại tiệm, còn cửa hàng bán giấy dán tường kia thì bác Trịnh cũng không rõ lắm, chỉ nói là bạn của cô Liên. La Nhận hạ quyết tâm, bảo Một Vạn Ba tra sổ vàng, tìm tất cả những cửa hàng bán giấy dán tường, gọi cho từng hàng một. Cả đám ở Phượng Hoàng Lâu, lần lượt gọi điện thoại, bác Trịnh hiểu được sơ sơ phần nào, biết xảy ra chuyện không ổn, hoang mang hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Không ai giải thích cho bác, Sính Đình ngồi trên cái ghế trong góc, miết tới miết lui lên mặt bàn. Đúng lúc đó, điện thoại của La Nhận chợt vang lên. Màn hình hiển thị là Mộc Đại. Nhận máy, đầu bên kia rất ồn ào, tiếng ầm ĩ nhốn nháo, xen lẫn rất nhiều tạp âm, có cả tiếng xe cứu thương, vậy nhưng trái lại, La Nhận nghe thế mà bình tĩnh hơn nhiều. Đầu máy bên kia vang lên giọng của một người đàn ông xa lạ. “Tôi xem thấy cách đây gần nhất, cuộc gọi đến hầu như là do anh gọi, anh với chủ máy có quan hệ thế nào?” La Nhận đáp: “Cô ấy là bạn gái tôi.” Đầu kia ồ lên một tiếng, báo cho anh một dãy số: “Làm ơn gắng hết sức liên hệ với người nhà, đến bệnh viện thành phố, đến rồi gọi cho số này, sẽ có người đón.” La Nhận cảm thấy trong đầu trống rỗng, anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Bên kia thoáng trầm mặc: “Tai nạn giao thông.” “Người thế nào rồi?” Lần này, thời gian trầm mặc của bên kia lâu hơn một chút: “Các anh đến bệnh viện trước đã rồi nói tiếp.”