Tỏa Tình
Chương 1
Trăng non như câu, sao sáng dần dần mờ nhạt. Đêm về khuya, cùng là lúc bách tính thường dân đóng cửa nghỉ ngơi, duy chỉ có một gian thuyền hoa trên Nguyên Hồ trong kinh thành vẫn để đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đèn lồng cao thấp, chiếu ánh hồng quang xuống lớp băng mỏng trên mặt hồ.
Tiếng cười yếu ớt của du khách hoa nương hòa vào tiếng đàn phảng phất truyền ra từ trong gian, đem vùng quanh du hồ lớn nhất trong Kinh thành thành một vùng trời khác, minh nhạc ti trúc[1] ca vũ như nhẹ phiêu diêu trong hồ, đem bóng đêm yên lặng chậm rãi lu mờ, khiến những khách nhân đang chìm trong xa hoa hưởng lạc dần dần quên mất tịch liêu đêm trường.
Tiếng mõ báo canh ba từ phía xa truyền đến, lập tức liền bị ti trúc cầm thanh bao trùm. Mộ Dung Trí đứng lặng ngoài thuyền, nghe được tiếng mõ vọng đến, không khỏi siết chặt áo choàng da cừu trên người, thản nhiên nói: “Canh ba rồi.”
Đã vào canh ba, nhưng bầu không khí tiệc rượu trong thuyền vẫn đang lên cao, hoàn toàn không có dấu hiệu chấm dứt, khiến cho Mộ Dung Trí vốn không thích xã giao bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
Mấy năm nay tiền lệ tụ hội dường như đã trở thành hoạt động không thể thiếu trên thương trường, kì thực nói trắng ra, đơn giản chỉ là các cửa hàng làm ăn với nhau buồn chán xã giao. Hôm nay mời y tới là Tạ lão bản của Ti Trù Trang, cùng dự còn có mấy chủ nhân thương hành, thêm vào vài nữ tử ca vũ tấu nhạc rót rượu, ước chừng cũng hơn mười người.
Các năm trước đều có Mộ Dung Viễn đi dự tiệc cùng hắn, Mộ Dung Viễn hảo tửu thiện ẩm, pha hỉ tụ hội[2], dạng tửu yến như thế này không cần y nói, người nọ cũng tất không mời mà đến, hơn nữa Mộ Dung Viễn giỏi giao tiếp, lại khéo léo, mỗi lần chỉ cần hắn có mặt, bầu không khí yến hội chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Ngày trước hắn rất ghét hành động luôn tự dĩ vi thị, phản khách vi chủ[3] của Mộ Dung Viễn, nhưng đêm nay, người kia lại không xuất hiện, ngược lại khiến Mộ Dung Trí có chút thúc thủ thúc cước[4]. Y đã quen với việc để Mộ Dung Viễn ứng phó với mấy tràng khách sáo qua lại buồn chán, thay y đỡ một vài lời kính rượu không cần thiết. Thiếu sự hiện diện của hắn, Mộ Dung Trí đối với việc giao tiếp đêm nay cảm thấy rất mệt mỏi, mà tân khách tựa hồ cũng không quen với việc thiếu Mộ Dung Viễn. Từ đầu yến tiệc đến giờ, đã có không ít người hỏi y hành tung của Mộ Dung Viễn.
Mấy câu hỏi đều như nhau khiến Mộ Dung Trí có hơi bực bội, y làm sao biết cái người thích tùy hứng kia đêm nay đi đâu?
Mộ Dung Trí đành qua loa nói Mộ Dung Viễn có việc không thể dự tiệc, bỗng có một người nghe xong kì quái nói: “Vậy sao, đến tột cùng là xảy ra chuyện đại sự gì kiến Tứ công tử nhà các ngươi quên mất tụ hội? Từng ấy năm hắn vẫn luôn có yến là tất sẽ đến mà.”
Nghe xong lời này, Mộ Dung Trí mới giật mình, đích xác là như vậy.
Từ khi hắn tiếp quản sinh ý của Lạc Diệp Sơn Trang, các loại yến tiệc tụ hội Mộ Dung Viễn vẫn luôn nhất định đi dự cùng y, mà y tựa hồ cũng đã quen với việc bất luận khi nào, người kia đều quấn quýt lấy y như hình với bóng, không sai, là quấn quýt! Khiến y cảm thấy rất phiền phức!
Khó trách đêm nay lại cảm thấy nhàm chán, ra là do bên người quá thanh tĩnh. Lúc này không có Mộ Dung Viễn, y cũng không cần tập trung quá mức để ứng phó đối phương. Thiếu một đối thủ, tuy là có thanh tĩnh, nhưng cũng đồng thời khiến y cảm thấy chút cô đơn.
Sau khi đại ca qua đời, thị thiếp của hắn cũng được Mộ Dung Viễn tặng cho không ít bạc, cho người đưa về quê cũ nương nhờ họ hàng tìm người tái giá. Nhị muội Tiểu Thành cũng theo đại phu nhân về nhà mẹ đẻ của nàng, hiện tại trong cả sơn trang chỉ còn mỗi hai huynh đệ, y và Mộ Dung Viễn, còn đâu không khí cả nhà cùng nhau vui mừng trước tết năm ngoái, năm nay Lạc Diệp sơn trang thậm chí ngay cả lạnh lẽo đều không bằng, trực tiếp xem là thê lương đi.
Một đại gia tộc tốt đẹp nhường ấy, trong một năm liền thất linh bát tán, chẳng lẽ đã đến hồi suy tàn rồi sao?
Không khí yến tiệc vui mừng cũng không có chút hấp dẫn nào đối với Mộ Dung Trí, ngược lại khiến y cảm thấy càng cô đơn hơn. Không biết vì sao, tâm tình đêm nay của y tương đối uể oải, hơn nữa trong lòng lại hoảng hốt không cách gì an tĩnh lại, khiến y cũng chẳng có tinh thần nói chuyện xã giao với các tân khách cùng thuyền hoa, nên mới cố tình tìm một chỗ xả hơi bên ngoài.
Trong không trung phơ phất vài vụn tuyết nho nhỏ, bay vào mặt Mộ Dung Trí, khiến y kinh niên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra thuyền hoa cũng đã đi đến giữa hồ.
Đột nhiên, trên mặt hồ đen sẫm phát ra một luồng sáng kì lạ, mặt hồ an tĩnh bỗng nổi sóng mạnh, tạo thành một lốc xoáy vô hình, mạnh mẽ cuốn hắn vào nơi vực sâu thăm thẳm. Mộ Dung Trí bất giác lui về phía sau vài bước, cố ổn định bất an trong lòng, nhìn về phía mặt hồ. Chỉ thấy trong màn đêm yên tĩnh mặt nước phẳng lặng như gương, không có nửa gợn sóng, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là do y tưởng tượng mà ra.
Thuyền hoa rời xa bờ khiến Mộ Dung Trí bỗng cảm thấy bất an. Y đang nghĩ muốn gọi người lái thuyền hoa vào bờ, thì ngay lúc ấy, trong khoang đột nhiên tĩnh lặng lạnh lùng khiến y nổi lên cảnh giác. Không biết từ khi nào tiếng ti trúc cười đùa trong thùy đã im bặt, bốn phía lặng yên như tờ, trên Nguyên Hồ rộng lớn hắt ánh sắc lung linh của mấy chiếc đèn lồng treo trên cao, càng khiến cho bóng đêm nơi xa thêm âm trầm.
Ầm ầm!!
Tiếng vỡ vụn từ dưới đáy thuyền truyền đến phá vỡ không gian tĩnh lặng, vài tên hắc y nhân từ trong hồ nhảy lên thuyền, hàn quang lóe ra, hướng Mộ Dung Trí phóng tới. Mộ Dung Trí vội vàng tránh né, lập tức rút ra nhuyễn kiếm bên hông rút ra, khiến một tên ở gần đó bỏ mạng dưới lưỡi kiếm.
“Công tử, có thích khách!”
Vài tên hầu cận theo y dự tiệc nhảy ra từ trong khoang, ngăn lại vài tên sát thủ đánh tới. Bỗng một khắc sau đó, thuyền hoa đột nhiên rung lên kịch liệt. Mấy chiếc thuyền nhỏ như thoi phi tới trên mặt hồ hắc ám. Trên thuyền có vài người cầm cung, nhưng không nghe thấy thanh âm tên bắn lén. Mấy mũi tên tẩm dầu bắn khắp thuyền hoa, chạm đến mặt gỗ, liền bùng lên ánh lửa bốn phía. Có dầu thô dẫn cháy, toàn thuyền trong phút chốc chìm trong lửa, tiếng la hét phát ra từ trong khoang, cửa khoang có người chạy ra không ngừng, đều cùng không hẹn mà chạy về phía chỗ đuôi thuyền lửa khá yếu. Vì vậy, thuyền hoa rất nhanh liền nghiêng đi.
Mộ Dung Trí cố giữ thăng bằng, nhuyễn kiếm di dộng tạo ra vô số hoa ảnh kiếm, khiến đối thủ đang vây công y chỉ có thể đứng ngoài phạm vi kiếm. Nhưng hỏa quang cháy nóng khiến tân khách chung quanh chạy trốn. Bị ảnh hưởng bởi tiếng bước chân kinh hoàn nối tiếp, kiếm chiêu của Mộ Dung Trí có chút chật vật. Nghe tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp, chỗ thế lửa lan tràn phát ra tiếng động lớn, sát thủ trên thuyền nhỏ cũng nhảy lên, kiếm thức sắc bén khống chế thế tiến công của Mộ Dung Trí, dần dần đẩy y vào vòng lửa cạnh khoang.
Chắc chắn đối phương biết nhược điểm của y, nên mới bức y tiến vào trong vòng lửa. Có thêm lửa lớn cùng tấn công, võ công của y liền giảm hơn phân nửa, hơn nữa y cũng không thể nhảy xuống hồ tìm đường sống, vì y không biết bơi!
Một gã tùy tùng bị đối phương đánh bay ra. Thấy gã sắp rơi vào ngọn lửa, Mộ Dung Trí vội vã buông người nắm thắt lưng gã, kéo gã về bên mình. Nhưng chính y vì thuyền hoa nghiêng ngả mà nửa phần thân trên tựa vào lan can suýt ngã. Khói tràn ngập khiến y ho khụ một đợt, mắt hoa lên, mọi thứ trước mặt có điểm không rõ.
Thuyền hoa lay động kịch liệt khiến Mộ Dung Trí đành cố hết sức dựa vào lan can, nhưng lại phát hiện trên nay nóng bừng. Lửa đỏ theo lan can cháy vào ống tay áo y, mà chiêu kiếm lợi hại đối phương đâm đến trước mặt khiến y muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành nhảy về phía sau né, lúc nhảy lên, Mộ Dung Trí mới đột nhiên nhớ ra, lối ra phía sau hắn là mặt hồ băng lãnh.
Mảnh băng mỏng kết tinh trên mặt hồ hoàn toàn không chịu nổi sức nặng của thân thể, nước hồ băng lãnh tối đen ngay lập tức bao trùm lấy Mộ Dung Trí. Y chỉ nhìn thấy ngọn lửa trước mắt lóe lên, rồi tầm nhìn liền bị hắc ám che phủ. Hỏa quang lan trên mặt hồ cũng lập tức che giấu thân hình bên dưới của y.
Không….
Cảm giác được thân thể đang vô thức chìm xuống, rêu nước lạnh thấu xương rất nhanh lên quấn quanh thân y, nhẹ nhàng mà liều mạng kéo y xuống dưới. Mộ Dung Trí mở to hai mắt, cố vùng vẫy tay chân, tưởng như muốn tóm lấy vật gì, nhưng lại phát hiện mặt nước cách y ngày càng xa, như thế trong nước có một dòng thủy lưu đang dụ dỗ, dắt y xuống dưới. Trong lòng hồ mênh mông bát ngát, sự giãy dụa của y nhìn vừa nực cười lại hài hước.
Trước mắt bỗng lóe lên một vệt sáng. Mộ Dung Trí mơ hồ thấy có một bàn tay mạnh mẽ hướng về phía y, khiến con người gần như tuyệt vọng đột nhiên nổi lên một khát khao. Y trút hết sức lực đưa tay lên, nhưng lại phát hiện ra bàn tay kia bỗng rụt lại. Y dường như thấy Mộ Dung Viễn đang khoan thai đứng bên hồ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y, mặc y liều mạng vô vọng giãy dụa trong nước.
[1] Ti trúc丝竹: gọi chung nhạc cụ dây và kèn sáo.
[2]Hảo tửu thiện ẩm, Pha hỉ tụ hội 好酒善饮, 颇喜聚会: tửu lượng cao, thích uống rượu, khá thích tụ tập, dự hội.
[3]tự dĩ vi thị 自以为是: Luôn nghĩ mình đúng, cho rằng cách nhìn cùng quan điểm của mình là hoàn toàn chính xác, không chịu tiếp thu ý kiến của người khác. phản khách vi chủ 反客为主: Trong sinh hoạt hàng ngày, vị trí của khách cùng chủ nhân bị đảo ngược. Cử chỉ hành vi của người khách tự nhiên như chủ nhân, mà chủ nhân lại như người khách.
[4] thúc thủ thúc cước 束手束脚: Bó tay bó chân, chỉ trạng thái lo lắng, bất an.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
313 chương
10 chương
16 chương
75 chương
12 chương