Buổi tối, Mộc Đại lục tung tủ kiểm kê chọn quần áo. Chú Trương đi ngang qua cửa phòng cô, thấy quần áo bày bừa khắp giường, hình như Viêm Hồng Sa đang làm quân sư quạt mo giúp Mộc Đại lựa đồ, chú Trương loáng thoáng nghe thấy Mộc Đại nói, ngày mai sẽ cùng đi leo núi tuyết với La Nhận. Trước khi đóng cửa quán, chú Trương lại cố ý đi ngang qua cửa phòng cô thêm lần nữa, cô vẫn chưa xong, vẫn đang roẹt roẹt kéo khóa balo tới tới lui lui. Chú Trương nói: “Cô chủ nhỏ, cháu đi leo Ngọc Long Tuyết Sơn đấy à?” Mộc Đại thoáng ngẩng lên: “Vưng.” Chú Trương phát cáu: “Ngọc Long Tuyết Sơn, cháu mua vé là lên được rồi, làm gì mà cái phòng tán loạn lên thế này hả! Làm như đi leo Everest không bằng!” Mộc Đại nói: “Chú sao hiểu được.” Viêm Hồng Sa cũng phụ họa: “Chú Trương, người ta đi hẹn hò mà, chú không hiểu được đâu.” Hai con nhóc thối tha cộng lại chưa chắc đã bằng tuổi ông mà lại còn dám nói ông “không hiểu”, chú Trương tức đến độ mắt trợn trừng sắp không thấy con ngươi đâu. *** Hôm sau, Mộc Đại dậy rất sớm, muốn đi tìm La Nhận ngay nhưng lại cảm thấy qua đó sớm quá có vẻ không được dè dặt lắm, bèn nhẫn nại giết thời gian, dạy Tào Nghiêm Hoa đánh một bài quyền. Tào Nghiêm Hoa cuối cùng cũng được chuyển giai đoạn từ chạy vòng quanh và đá chân sang học chiêu thứ, phấn khích đến độ mặt mũi đỏ bừng, mỗi chiêu mỗi thức đều dốc lòng tập, vẻ mặt rất chi là tâm huyết. Lúc ăn sáng, Một Vạn Ba không thấy đâu, Viêm Hồng Sa cũng không xuống, Mộc Đại cảm thấy Viêm Hồng Sa không ăn thì còn hiểu được: cô lần lượt mất người thân, dù sao cũng phải từ từ hồi phục, nhưng Một Vạn Ba thì đâu rồi? Tào Nghiêm Hoa nói: “Tam Tam chắc là đang ra vẻ ấy mà, hôm qua anh còn nói với cậu ta, cái gì đáng buồn thì đúng là nên buồn thật, nhưng đừng làm như thể có tình cảm sâu đậm với người rừng như thế, kiểu cách lắm!” Mộc Đại phụt một tiếng phì cười. Chú Trương làm bánh hành rán trứng chiên, thơm nức khiến lòng người tê dại, Mộc Đại ăn ngon lành, nghĩ lát nữa dù sao cũng đi tìm La Nhận nên lấy một cái túi thực phẩm, bọc một cái bánh lại, thực ra cũng chỉ là tiện tay, không nghĩ gì nhiều cả, nhưng ngẩng đầu lên thấy chú Trương đang nhìn mình vẻ ghét bỏ, Mộc Đại như bị bắt gian tại trận, mặt thoắt cái đỏ bừng. Chú Trương nói: “Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, các cụ nói cấm có sai mà, nuôi không cô lớn như vậy mà giờ đến cả một cái bánh trứng cũng phải mang cho cậu ta. Giờ còn chưa lấy chồng đâu nhé, mai kia gả đi rồi, lại chẳng không cứ dăm ba hôm là về nhà mẹ đẻ ăn vạ cân đường hộp sữa à?” Mộc Đại nổi quạu giậm chân bình bịch, xách túi lên bỏ chạy. Tào Nghiêm Hoa nín cười, nhai bánh hành rán, xuyên qua cửa sổ nhìn theo cô, chợt sửng sốt. Gã trông thấy một cô gái trẻ tuổi đứng đối diện quán bar, cả người bất động, đầu hơi nghiêng nghiêng, cứ chằm chằm nhìn vào Mộc Đại. Tào Nghiêm Hoa cảm thấy trông cô gái đó rất quen, bỗng nhớ ra, đây không phải chính là cái cô Liên Thù của Liêm Diễm sao? Mộc Đại vân vê túi thực phẩm trong tay, nhanh chóng đi xa, Liên Thù xoay người nhìn theo cô, vẫn là dáng vẻ đó, cả người bất động, đầu hơi nghiêng nghiêng, như một cái tượng chạm khắc tinh xảo, bị người ta xoay sang một hướng khác. Làm gì vậy chớ, Tào Nghiêm Hoa đầy bụng ngờ vực nuốt bánh. *** Cổng để hờ, ló đầu nhìn vào, bác Trịnh đã trông Sính Đình chơi bên ao cá, Sính Đình rất vui vẻ, thò tay khua nước rào rào. Mộc Đại cười hì hì đi vào, bác Trịnh nhìn thấy cô, theo thói quen ra hiệu lên tầng: “La Tiểu Đao còn chưa dậy đâu, cháu lên gọi nó đi.” Để chứng tỏ mình không giấu đầu hở đuôi, đến không phải là chỉ để tìm La Nhận, Mộc Đại rề rà mãi không lên, Sính Đình tò mò kéo kéo cái túi nylon trong tay cô, ngửi thấy mùi thơm, bèn tự móc ra ăn. Mộc Đại chọc cô: “Gọi chị Mộc Đại đi, chị Mộc Đại.” Sính Đình chê cô phiền phức, vặn người một cái, xoay lưng về phía cô. Bác Trịnh nói: “Đừng chọc Sính Đình, giúp bác gọi La Tiểu Đao dậy đi. Hôm nay bác định lắp biển đèn cho Phượng Hoàng Lâu, bên kia nói bị hỏng xe, phải sang ngày mai mới đưa qua được, bác định bảo La Nhận lái xe đi lấy.” Mộc Đại hơi ngạc nhiên: “Hôm nay ấy ạ?” Bác Trịnh tỏ ra khó hiểu: “Hôm nay hai đứa bận chuyện gì à?” Mộc Đại lắp bắp: “La Nhận nói hôm nay đi leo núi mà.” Ồ, leo núi. Bác Trịnh tức giận: “Bác biết ngay mà, mấy đứa chúng mày chẳng đứa nào nhờ được, còn cổ đông cổ tây cái gì chứ, lúc chuẩn bị trang hoàng thì mất hút vào núi, giờ khai trương đến mông rồi thì lại đòi leo núi.” “Hai ngày nữa khai trương ạ?” “Lại còn không phải hả.” Vậy mà lại quên mất chuyện lớn này, Mộc Đại vội đổi giọng: “… Vậy bọn cháu đợi khai trương xong leo sau cũng được.” Bác Trịnh nhìn cô: “Tự nguyện? Đừng có bảo là bác ép đấy nhé.” Mộc Đại gật lấy gật để: “Tự nguyện ạ tự nguyện ạ, để cháu nói với La Nhận.” Bác Trịnh nói: “Vậy mới phải chứ, chuyện của nhà mình phải do người trong nhà chăm nom mới đúng. Cứ nhờ cô Liên giúp đỡ suốt, bác cũng thấy sượng mặt.” “Cô Liên? Liên Thù?” Bác Trịnh gật đầu: “Ừ đó, chính là cô Liên ấy. Hôm nay cô ấy tới rất sớm, đem các kiểu giấy dán tường tới cho bác xem, bảo bác chọn hoa văn, còn nói sẽ giúp bác đi lấy nữa.” Bác Trịnh cũng không ngờ hôm nay Liên Thù lại tới sớm như vậy, đúng lúc bác ra ngoài mua đồ ăn sáng, là Sính Đình mở cửa cho cô, lúc trở lại, Liên Thù đang cầm bảng mẫu giấy dán tường vừa chờ bác vừa chơi với Sính Đình. Rõ ràng là một cô gái thân thiện hiền hòa, thật chẳng hiểu vì sao La Nhận lại không vừa mắt cô ấy nữa. Bác Trịnh hơi khó xử: “Hay là, Mộc Đại này, cháu xem thử xem Tào Nghiêm Hoa với Một Vạn Ba hai đứa nó có đứa nào rảnh không, đi một chuyến đi, đừng để cô Liên giúp mãi thế… Bác chép miệng ra hiệu lên tầng trên: “La Nhận ấy à, hình như không hợp với cô Liên lắm.” Mộc Đại cười: “Không phải là cầm tiền đi mua giấy dán tường bác chọn thôi sao, cháu cũng làm được.” Bác Trịnh nhìn cô: “Thế này mới ra dáng cô chủ nhỏ chứ.” Mộc Đại cười khanh khách, lúc sau nói: “Vậy cháu đi tìm cô ấy ngay giờ đây, mua sớm dán sớm.” Cô xoay người định đi, xoa xoa đầu Sính Đình tạm biệt cô, Sính Đình nói: “Chị lên tầng chơi.” Đến cả Sính Đình cũng biết để cô lên tầng, Mộc Đại dở khóc dở cười, nói: “Không lên đâu.” Sính Đình không để ý đến cô, dựng thẳng ngón tay đặt lên môi, nói: “Xuỵt.” Mộc Đại dặn bác Trịnh: “Vậy bác báo với La Nhận một tiếng là cháu đã qua nhé.” *** La Nhận dậy rất muộn. Không biết có phải là do hợp phong thủy hay là do anh đã coi nơi này trở thành hậu phương vững chắc mà vừa đặt lưng xuống, anh đã lập tức vào mộng ngủ ngon lành. Theo thói quen, anh đi sang phòng để Hung Giản trước, trong bể cá, hình dáng của thanh Hung Giản thứ ba ngày càng mờ nhạt, nếu nói hai thanh trước rất rõ ràng nét nào ra nét ấy thì thanh này quả thực là hệt như vết mực ố trong nước. La Nhận cau mày. Anh nhẩm tính thời gian, hôm nay hẳn là ngày Trát Ma gọi đến. Xuống dưới nhà, Sính Đình đang cầm cành trúc nhỏ khua nước, cá cảnh trong áo hoảng loạn bơi tán loạn ra xung quanh, nghe thấy tiếng La Nhận xuống tầng, cô ngước lên, nói: “Chị lên tầng chơi.” La Nhận chẳng hiểu ra làm sao, quay đầu liếc về phía cầu thang. Bác Trịnh đang bưng đồ ăn sáng vào phòng, nói với anh, Mộc Đại đã tới. Là Cái Túi Nhỏ à, La Nhận nở nụ cười, thuận miệng hỏi một câu: “Vậy cô ấy đi đâu rồi ạ.” Bác Trịnh nói: “Cái Túi Nhỏ người ta ra dáng hơn cháu nhiều, còn biết quan tâm đến chuyện của Phượng Hoàng Lâu đấy, con bé đi mua giấy dán tường cho Phượng Hoàng Lâu rồi.” La Nhận cảm thấy quái lạ: “Cô ấy biết làm mấy chuyện này à?” “Trông mèo vẽ hổ thì có gì mà không làm được? Với lại, cô Liên sẽ dặn dò cẩn thận mà.” Khoan đã, sao lại dính dáng tới người khác rồi? Bác Trịnh cũng đoán ra La Nhận sẽ hỏi tiếp, chủ động kể rõ trước: “Chiều theo cháu thôi, nếu cháu đã không thích cô Liên thì bác cũng sẽ không để cô ấy hỗ trợ nữa, đỡ phải dây dưa không rõ. Bản mẫu ở chỗ cô Liên, chắc Mộc Đại qua đó lấy rồi.” La Nhận nhíu chặt chân mày, đang định nói gì, điện thoại reo lên. Là Trát Ma. Anh nhận máy nói chuyện với Trát Ma, bác Trịnh tới bên ao cá, bắt chuyện với Sính Đình: “Nào, đứng dậy thôi, lát nữa bác và anh Tiểu Đao đều có việc, đưa cháu sang quán bar nhé, phải ngoan ngoãn làm việc, biết chưa?” Sính Đình ỉu xìu ồ một tiếng, lại nói: “Chị lên tầng chơi.” Bác Trịnh nói: “Chị Mộc Đại của cháu bận, lần tới sẽ lên tầng.” Sính Đình mở to mắt, lại dựng ngón tay lên đặt bên môi, nhỏ giọng: “Xuỵt…” Lúc đó, bác Trịnh đi mua đồ ăn sáng, cô kéo Liên Thù tới cạnh ao nước chơi bắt cá, chơi một hồi, đang hưng phấn, quay đầu lại thì không thấy Liên Thù đâu nữa. Ngẩng đầu lên, thấy Liên Thù đang ở tầng hai, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, đi tới cuối hành lang. Cô ngước lên, nói: “Chị lên tầng chơi!” Liên Thù quay đầu lại, nhìn xuống cô, dựng ngón tay đặt bên môi, hình như đang nói: “Xuỵt…” *** Liên Thù rất nhiệt tình, lật bản mẫu ra đưa cho Mộc Đại xem, viết màu sắc kích cỡ lên giấy nhớ đưa cho cô, cũng chỉ cho cô địa chỉ nơi bán. Xa thật đấy, số lượng bác Trịnh mua không ít, đến lúc đó, một xe taxi không biết có chở đủ hết không. Mộc Đại đang nghĩ, Liên Thù nói: “Hay là, tôi đi với cô.” Cô giải thích: “Trước kia, lúc tiệm tôi trang hoàng cũng mua của nhà này, thường xuyên qua lại, cũng coi như là chỗ bạn bè. Có tôi đi cùng cô, anh ta sẽ lấy giá của cô rẻ hơn một chút, cô biết đấy, giá người quen mà, hơn nữa, còn có thể bảo anh ấy cho xe đưa qua, đỡ cho cô phải gọi xe.” Đúng vậy nhỉ, Mộc Đại mỉm cười, cảm thấy tính tình Liên Thù cũng rất được: “Vậy không làm lỡ chuyện buôn bán của cô chứ?” “Không sao, tôi đi lấy ít đồ, cô chờ tôi một chút.” *** Trát Ma kể lại tình hình hai ngày nay cho La Nhận. Về tổng thể, nên là thế nào thì vẫn thế ấy, vẫn có người ở các trại khác tới xem người rừng, nhưng so với hai ngày trước thì ít hơn nhiều; xã ủy vẫn chưa phái người tới mang thi thể người rừng đi, ước chừng phải hai ngày nữa; nhưng mà trời lại mưa, rất phiền phức, sợ thi thể bị nước mưa dầm hỏng, họ còn phải lấy vải bạt ra che mưa… Toàn chuyện vụ vặt, chuyện cửa chuyện nhà của khoảnh đất trũng trong núi. Trước khi cúp máy, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện gì. “Chuyến này có rất nhiều người từ những làng xóm trước đây không có qua lại gì cũng tới, tôi nghe được một chuyện hiếm, cũng là về người rừng, có điều, đã là hơn hai mươi năm trước rồi.” Tai La Nhận như có đốm lửa bùng lên, đùng một cái nổ tung, cuống họng anh khô rát, lưng hơi ưỡn lên. Anh linh cảm, chuyện này chính là chân tướng mà mình đang tìm. “Họ nói, bên kia núi cũng có một cái trại, nghe nói vị trí cũng không cách chỗ các anh đi bao nhiêu, có điều, trại đó là trại của người Hán.” “Có người kể là, hơn hai mươi năm trước, trong trại có một người phụ nữ, lúc vào núi hái thuốc đã bị một người rừng cưỡng hiếp, chồng người phụ nữ đó giận điên, tập hợp thợ săn của mười thôn tám trại vào núi lùng sục mấy ngày, cuối cùng vây nó lại, bắn chết.” “Kể là, người rừng kia còn to hơn con lần này bọn tôi bắt được ấy…” La Nhận hỏi: “Sau đó thì sao?” Sau đó? Chuyện sau đó Trát Ma không rõ lắm. “Nghe nói mấy năm sau đó, cái trại đấy bị bỏ hoang, người Hán không giống với dân miền núi bọn tôi, đều có họ hàng quê cũ, chắc là đi tìm họ hàng nương tựa rồi, dù sao trong nũi cũng cực mà…” Cúp điện thoại, thái dương La Nhận nảy thình thịch. Hơn hai mươi năm trước… Thời gian vừa đúng, nếu đoán không sai, người phụ nữ bị cưỡng hiếp đó chính là người phụ nữ họ gặp trong núi, mà người rừng khi ấy bị bắn chết chính là cha của nữ người rừng. Lúc Mộc Đại vào động đã nhìn thấy hình vẽ trên trần, nói là nữ người rừng khi còn bé có một người bạn nhỏ chơi cùng, bởi vậy nên đã suy đoán là trong núi vẫn còn một người rừng nữa. Nếu sau khi chuyện xảy ra không lâu, người rừng kia đã bị ông chồng nổi giận tập hợp thợ săn bắn chết, vậy thì trừ phi người phụ nữ kia sinh ra một cặp song sinh, nếu không thì, từ đầu đến cuối, người phụ nữ hẳn là chỉ sinh ra có mình nữ người rừng. Trong lòng La Nhận bỗng đánh thịch một tiếng. Lúc đó, người phụ nữ kia đã lập gia đình, vậy thì, có khi nào bà ấy cũng đã có con rồi không? Nếu thế, bạn chơi cùng của nữ người rừng, rất có thể không phải là người rừng.