Bát tiên đắc đạo
Chương 90 : xuống lư sơn, trị gian phu dâm phụ. vào hang đá, được đất lành rộng rã
Người kia nắm chặt hai chân Động Tân, kêu lên :
- Xin thượng tiên thân oan ! Xin thượng tiên thân oan !
Động Tân có cặp mặt rất sáng, trong đêm tối cũng nhìn rõ mọi vật, thấy vậy liền thu hết can đảm, hô to :
- Ngươi là oan quỉ ở đâu ? Vì sao chết oan, hãy nói rõ cho ta biết, ta mới nghĩ ra biện pháp thân oan cho ngươi chứ.
Hồn ma khóc lóc tố cáo, giọng thảm thiết :
- Tiểu quỉ tôi chính là con trai lớn của Chu Tiểu Quỉ, tên gọi Chu A Minh. Vừa rồi thổ địa lão gia truyền dụ cho tôi, nói rằng "Có vị Lã đại tiên đến đây. Oan tình của ngươi, ngoài ông ấy ra, không ai giải quyết nổi. Tiểu quỉ tôi mới hỏi : "Không biết vị đại tiên đó có chịu đứng ra làm chủ, thân oan cho tôi hay không ? Thổ địa nói : "Ông ấy đã biết chuyện nhà của ngươi rồi. Hôm nay, Ngưu Đại Mao đã ở trên núi tố cáo với ông ấy. Vị đại tiên này rất có nhiệt tâm, chịu giúp người. Hiện giờ, ông ấy đang quanh quẩn chỗ cửa sau nhà ngươi, đại khái là đang chuẩn bị giải oan tình cho bà cháu ngươi đó. Mau tới cầu khẩn ông ấy đi. Để chậm trễ, ông ấy đi mất. Bỏ lờ cơ hội này, oan tình của bà cháu ngươi đành quăng xuống đáy biển, không còn ai giúp hai người xuất đầu lộ diện". Vì thế, tiểu quỉ tôi vội vã đi tìm hồn ma bà nội, cùng tới đây van xin thượng tiên, rộng thi ơn đức, giải oan khí cho bà cháu tôi. Ơn đức đó, chúng tôi mãi mãi không quên.
Sau đó, người này biến đổi giọng nói, thành giọng của một bà lão kể lại sự việc một lượt. Động Tân biết đó tiếng của bà nội tiểu quỉ A Minh, liền khẳng khái nói :
- Thổ địa nói không sai đâu. Nhưng chẳng phải ta không chịu xen vào chuyện người khác, chỉ vì ta xuất gia chưa lâu, đạo hạnh không có, mà việc của hồn ma ta mới gặp lần đầu, chẳng biết phải tìm biện pháp gì, để cứu hai bà cháu, giải tan oan khí.
Hai hồn ma phải nhập vào thân thể người đi đường, mới phát ra được tiếng nói, vì thế giọng nói mới thay đổi, chợt nam, chợt nữ, chợt trẻ, chợt già. Người đó nghe Động Tân nói, vội quì xuống, dập đầu lạy, lên tiếng :
- Chỉ xin đại tiên dẫn hồn ma chúng tôi tiến vào nhà, chúng tôi tự có cách đối phó với kẻ thù. Bất quá là gây ầm ĩ lên, ắt có các vị du thần, thuộc hạ của thành hoàng lão gia tới tra xét. Lúc đó, lại cầu xin đại tiên làm chủ, giúp chúng tôi một lời chứng minh. Thành hoàng thương chúng tôi chết oan, nhất định sẽ đặc cách thi ân, chấp nhận cho chúng tôi sớm chuyển kiếp làm người. Chúng tôi đội ơn vô cùng.
- Nếu như vậy, các người tự về nhà cũng được, hà tất phải nhờ ta dắt đi ?
Người kia đổi giọng bà lão, nói :
- Cửa trước cửa sau đều có thần canh cửa trấn giữ, chúng tôi không dám tiến vào. Được đại tiên dẫn dắt một lần, lần sau chúng tôi có thể tùy ý ra vào.
Lã Động Tân đành nhận lời, lại dặn dò :
- Vậy, các ngươi đi theo ta. Còn người đi đường kia, hãy buông cho hắn đi đi, chẳng cần phải quấn quít lấy hắn.
A Minh đáp :
- Người này cũng không phải kẻ tốt lành gì đâu. Hắn đánh cha, mắng mẹ, tư thông vợ em dâu, lại đem đứa con của người em bán cho người ta, đem đi phương xa, làm chú hề . Lương tâm của hắn chết từ lâu rồi, tuy sống trên đời, hắn không còn chút dương khí nào, nên hai chúng tôi mới có thể phụ vào thân xác hắn. Nếu là người chính trực, qui củ, dương uy rất thịnh, hồn ma chúng tôi vừa tới gần, liền tan ra thành mây khói, làm sao chúng tôi dám quấn quít lấy hắn .
Động Tân nghe vậy, buông tiếng than thở, nói :
- Tuy nói vậy, xét cho cùng, hắn cùng hai ngươi cũng không thù, không oán, hắn làm ác, tự có báo ứng, không can dự gì tới hai ngươi. Hiện giờ đã về tới nhà mình, hai ngươi cứ đeo bên mình hắn cũng bất tiện, hãy thả cho hắn về nhà đi.
Câu nói chưa dứt, người kia bỗng ngã lăn ra đất, lát sau tỉnh dậy. Động Tân cũng không để ý tới hắn, nhắm hướng cửa sau nhà họ Chu đi tới, nhặt một cục đá, đập lên cánh cửa một cái. Liền thấy bên trong có ánh đèn, lát sau có tiếng đàn bà, vừa chửi vừa tiến ra :
- Nửa đêm nửa hôm, chết đâu thì chết, còn lết xác về nhà làm chi ?
Động Tân nghe vậy, biết Chu Tiểu Quỉ còn chưa về nhà. Cánh cửa vừa mở, liền thấy hai luồng khói đen, từ dưới đất bốc lên nhiễu quanh người đàn bà ra mở cửa. Lã Động Tân chú mục nhìn kỹ, nhận ra đó là người đàn bà đanh đá, đã gặp được trên núi, vào lúc ban ngày. Người đàn bà bị hai hồn ma nhập xác, liền bất tỉnh nhân sự, buông rơi cây đèn, quên cả đóng cửa, không nói tiếng nào, quay ngoắt trở lại, chạy thằng vào nhà trong. Giây lát, trong nhà có tiếng kêu khóc ầm ĩ, tiếp theo là tiếng đập bàn đập ghế, quăng đao, ném gậy. Một lát nữa, có người từ bên trong chạy xộc ra cửa, trốn nhanh như cắt. Động Tân nhận rõ đó là gian phu, vừa tiến vào nhà lúc nẫy. Biết Ngưu thị đã bị hai hồn ma nhập xác, hiện đang hóa rồ, Động Tân thầm cho là lạ, mình ở lại đây cũng vô ích, liền trở lại đường cũ, tìm một lương đình, ngồi nghỉ qua đêm.
Sáng sớm hôm sau, trở lại thăm dò tin tức, chẳng dè ngoài cửa đã treo nhiều đồ dùng của đạo sĩ, bên trong một giàn kèn trống, thanh la, não bạt, ống sáo… tấu lên ầm ĩ, Động Tân cười, nói :
- Đây là tại Chu Tiểu Quỉ bị hai hồn ma phá phách, mới nhờ em trai làm thầy pháp, tính tống cổ hai hồn ma ra khỏi cửa. Hạng người man rợ cẩu thả này, tính mạng bản thân không bảo toàn nổi, còn tính chữa bệnh cho con vợ dâm đãng, hung hãn.
Nghĩ tới đó, tự động nhướng mắt nhìn vào trong nhà, liền thấy ở cuối nhà có một cô bé đi ra. Vừa nhìn, nhận ngay ra là Tiểu Kim Tử. Tiểu Kim Tử vừa nhìn thấy Động Tân, liền chạy lên nhà trên, báo động cho một anh lùn, mặt rỗ, đại khái là Chu Tiểu Quỉ. Còn có một người cao lớn, cũng rỗ mặt, ăn mặc theo lối đạo sĩ, mà Tiểu Kim Tử gọi là thúc thúc. Hai anh em cùng tiến ra cửa, không hỏi ất giáp gì, xông vào đánh Động Tân túi bụi, lôi kéo tới chỗ pháp đàn. Lã Động Tân hỏi :
- Các ngươi vô duyên vô cớ giữ ta, đánh ta, để làm gì ? Ta lại không quen biết các ngươi, có thù oán gì chứ ?
Đạo sĩ kia hét lên :
- Đạo nhân quê mùa ở đâu đến đây ? Không thăm dò tiếng tăm nhà ta, dám to gan đến đây, phóng xuất mấy con yêu quái, làm đảo loạn gia đình huynh trưởng ta hả ?
Lã Động Tân đang muốn hỏi hắn có bằng cớ gì, ai ngờ từ nhà trong, người đàn bà đanh đá vừa nghe biết Động Tân tới, vội vã chạy ra, phục xuống đất, lạy như tế sao, hô to :
- Thượng tiên cứu chúng tôi ! Thượng tiên cứu chúng tôi !
Lã Động Tân hoàn toàn bất ngờ, chẳng hiểu ra sao. Đến chừng thấy hai anh em mặt rỗ ngẩn người ra, mới liệu định đó là tiếng nói của hai bà cháu A Minh. Nhưng anh đang đòi anh em đạo sĩ trưng bằng cớ, tự nhiên không tiện thừa nhận, liền hét lên :
- Ngươi là đàn bà nào đây ? Vì sao cùng ta không quen biết, lại tới quấy nhiễu ?
Chẳng dè hai hồn ma không hiểu nỗi khổ tâm của Động Tân, nói một câu phản lại anh :
- Đại tiên ơi, chúng tôi là mẹ đẻ và con trai Chu Tiểu Quỉ, lúc chập tối được đại tiên dẫn tới…
Câu nói chưa dứt, anh em Chu Tiểu Quỉ liền cười lạt, nói :
- Thế nào ? Bọn yêu quái đã khai ra, ngươi còn chối nữa thôi ?
Động Tân lúc đó đúng là có miệng không thể nói, chỉ đành an định tâm thần. Lại nghe người đàn bà khóc lóc, nói :
- Không dè thằng quỉ say rượu hoàn toàn không giảng đạo lý còn mời một đám đạo sĩ về làm phép, xua đuổi chúng tôi.
Lã Động Tân lấy làm lạ, hỏi :
- Tên đạo sĩ này cũng có pháp thuật hay sao ?
- Pháp thuật tuy không có, nhưng bùa chú thì có. Vừa rồi chúng niệm lâm râm kinh kệ trong một cuốn sách về thu yêu bắt quỉ, khiến chúng tôi quằn quại như bị lửa đốt, kim đâm, vừa tính chạy trốn thì gặp đại tiên trở lại. Đại tiên ơi, ngài là kim tiên trên trời, hãy giải quyết việc này đến nơi đến chốn. Rất mong ngài cảnh cáo chúng, không được làm chuyện hồ đồ. Chúng tôi chính là mẹ đẻ và con cháu của hai đứa đó mà.
Câu nói đó mọi người đều nghe rõ, Chu Tiểu Quỉ nói với em trai:
- Không cần phải nói gì nữa. Tên đạo nhân quê mùa này đã dẫn yêu tinh tới nhà, giả danh là A Minh và mẹ chúng ta, tìm tới gây sự. Hắn còn cả gan trở lại, lén lút thăm dò. Nếu không phải hắn nhúng tay vào chuyện này, tại sao hắn lại đặc biệt quan tâm, mới sáng sớm đã tới, nghe lén tin tức ?
Câu nói đó khiến Động Tân khớp mỏ, không nói được lời nào.
Chu Tiểu Quỉ nổi giận, nói :
- Tên đạo sĩ quê mùa này tội lỗi rành rành, chúng ta hãy đem giam cầm hắn một nơi, coi hắn làm được điều gì để quấy rối ?
Các đạo sĩ đều đồng ý, nói :
- Phải nên làm vậy ?
Một người còn nói :
- Cứ trói tay trói chân hắn lại, khỏi phải cử người canh gác, hắn cũng không mọc cánh mà bay đi.
Hai anh em Chu Tiểu Quỉ đều tán thành. Chúng xúm vào trói chặt chân tay Lã Động Tân. Động Tân thấy bọn chúng đông đảo, tự biết không chống nổi đám đông, lại thấy đứa nào đứa nấy đều ngu như heo, có giải thích cũng không ăn thua, đành lặng yên, cũng không kháng cự, để mặc chúng trói mình như đòn bánh tét.
Chu tiểu Quỉ lại nói :
- Đằng sau có căn nhà nát, để chứa những đồ đạc không dùng tới. Chúng ta hãy nhốt hắn trong đó, đợi má của Tiểu Kim Tử khỏi bệnh, mới thả hắn ra, thẩm vấn kỹ càng, đập cho một trận. Nếu lần sau hắn còn dám mò tới, chúng ta sẽ lấy mạng chó của hắn.
Mọi người nghe vậy, ồn ào tán thành, lôi kéo Động Tân tới căn nhà nát, đóng chặt cửa lại, gài thêm ổ khóa. Anh em Chu Tiểu Quỉ ở bên ngoài, nói :
- Chúng tôi không có chút bản lãnh nào, ngay cả dọa quỉ cũng không đủ tài. Anh là đại la kim tiên, đạo thuật thông thiên, hãy ở trong này nghỉ ngơi vài ngày, thử trổ tài nghệ kinh người cho chúng tôi xem thử.
Nói rồi, hò hét một lát, bỏ đi mất tiêu. Lã Động Tân bị giam trong phòng, vừa buồn vừa giận. Căn nhà này vốn là nhà xí, được cải tạo lại, nên mùi hôi thối cứ từng đợt từng đợt xông ra, đâm thằng vào mũi, chịu đựng không nổi. Lã Động Tân nghĩ thầm : "Chiếc áo đạo này có thể chế ngự được binh đao, nước lửa, hoặc giả bịt nổi mùi xú uế cũng nên". Cũng may dây trói hai tay không chặt lắm, dùng sức cựa mạnh một cái, rút ra được cánh tay phải, vội đưa tay áo lên cao, che lấy mũi, quả nhiên không ngửi thấy mùi hôi thối gì nữa. Lại phất tay áo vài cái, Động Tân giải quyết xong vấn đề, có thể cảm thấy thoải mái.
Tới giờ ăn trưa, Chu Tiểu Quỉ sai Tiểu Kim Tử đem cơm tới cho Động Tân. Động Tân sợ cô bé phát hiện ra, lại đưa hai tay vào dây trói như cũ, sau đó mới lên tiếng năn nỉ cô bé cởi trói hai tay, để anh có thể ăn cơm thoải mái. Tiểu Kim Tử thật tình cũng ưa anh đạo sĩ đẹp trai, mới cởi trói hai tay cho anh, nói :
- Anh đạo sĩ này tự làm khổ mình. Chuyện gia đình tôi, bản thân tôi cũng không dám nói ra, anh là người ngoài, việc không can dự gì tới mình, anh xen vào làm chi ? Hiện tại, hồn ma bà nội và anh trai tôi đã bị đám bạn của chú tôi, dùng kinh kệ đuổi đi rồi. Má tôi đã khỏi bệnh điên, chỉ còn mệt mỏi trong người, chỗ bụng bị bà nội tôi dùng tay cào cấu, đang đau đớn, rên la, nhưng chẳng bao lâu cũng khỏi thôi. Chỉ có anh là đáng chết. Cha tôi và chú tôi đang bàn bạc, tính lấy mạng anh đó.
Động Tân vừa ăn cơm, vừa hỏi :
- Tại sao bà nội và anh trai cô không tìm ông họ Vương hư hỏng mà gây sự ?
- Sao không dám ? Nhưng ông này có cơ linh nhạy bén. Lúc má vừa phát bệnh điên, cha cũng chưa về nhà, má túm lấy ông này, miệng nói láp ráp nhiều câu, không dè ông ta có bản lĩnh rất lớn, chẳng những không mê đi, còn xô mạnh một cái, mở cửa sau, trốn mất. Chẳng rõ ông ấy có pháp thuật gì hay không, mà oan quỉ không thể lại gần.
Lã Động Tân nghe vậy, trầm ngâm một hồi, lại cầu xin cô bé cứu tính mạng mình. Tiểu Kim Tử suy nghĩ một lát, gật đầu, nói :
- Cũng có một cách, nhưng phải đợi suốt buổi chiều nay, coi mấy ông đạo sĩ có động tác gì hay không, đến tối tôi mới mang theo con dao, cắt dây trói, thả anh ra để anh theo lối cửa sau trốn đi. Nhưng sau này, anh tính làm gì để đền ơn tôi ?
Nói rồi, nhìn Động Tân, cười chúm chím, làm những điệu bộ lả lơi quyến rũ. Động Tân nghĩ thầm . "Tệ hại quá rồi ? Làm sao một cô bé mới tí tuổi đầu, đã biết được những cách tư tình như thế này? Ta biết đối phó ra sao đây ? Người xuất gia làm sao có thể nói ra những lời dối trá, để lừa gạt cô ? Nếu không đáp ứng, cô lại không chịu phóng thích ta đâu.
Nghĩ một lát, đành nói câu hàm hồ :
- Tiểu cô nương chẳng nên nói giọng như thế. Nhất định bần đạo không phải kẻ vô lương tâm. Mai sau có duyên, được gặp lại tiểu cô nương, tự nhiên bần đạo sẽ hết lòng đền ơn.
Tiểu Kim Tử cúi đầu, trầm ngâm, hỏi :
- Anh nói thật không đấy ?
- Người xuất gia sao có thể nói gạt ?
Tiểu Kim Tử mừng rỡ, nói :
- Tôi nhất định cứu anh. Chỉ sợ ăn cơm xong, chú tôi lại bàn với cha tôi, làm khó dễ anh, lúc đó tôi hết cách cứu anh.
Nói rồi, thu dọn chén bát, ra đi, đóng cửa lại như cũ.
Cô bé đi rồi, Động Tân trông mong mặt trời mau lặn, Tiểu Kim Tử mau tới. Không ngờ, vừa qua giờ ngọ, chưa tới giờ mùi, bỗng nghe tiếng chân thình thịch, từ xa tới gần. Không bao lâu, thấy anh em Chu Tiểu Quỉ hiện ra, phía sau còn có một đạo sĩ cao lớn.
Ba người vào phòng, thấy tay phải của Động Tân thoát ra khỏi dây trói, đều lấy làm lạ, hỏi :
- Ai cởi trói cho ngươi vậy ?
Lã Động Tân sợ liên lụy tới Tiểu Kim Tử, vội nói :
Các ông có lòng tốt, mời tôi ăn cơm, tôi không có tay, làm sao ăn được ? Bần đạo bất đắc dĩ mới phải cựa mạnh một cái, nới lỏng mối dây trói, rút được cánh tay ra. Sau đó, không biết cách nào tự trói lại như cũ, đang đợi các vị đến, phiền các vị phí tâm sức trói lại giùm cho.
Nói rồi, đưa tay phải ra sau lưng, chờ trói. Chu Tiểu Quỉ thấy vậy, cười nói :
- Tên này quả thật ngang ngạnh, không biết sợ chết là gì. Hiện giờ chúng ta đến đây, là muốn mời người di chuyển tới một địa phương, rất u nhã, thích hợp cho bậc cao nhân như người hưu dưỡng, an thân. Lúc này không còn sớm sủa, hãy cất nhắc thân thể đi nào.
Trong lúc hắn nói, hai tên đạo sĩ đã trói chặt hai tay Lã Động Tân, còn thắt chặt hai múi vững chãi, cười nói :
- Để coi hắn còn dùng móng tay cởi ra được nữa hay không ?
Chu Tiểu Quỉ vội nói :
- Hai người anh em chẳng cần nói giỡn nữa. Hãy đưa hắn ra khỏi đây, để khỏi bận tâm suy nghĩ.
Tên đạo sĩ cao lớn liền vác Động Tân lên vai, anh em Chu Tiểu Quỉ theo sau, cùng ra khỏi căn nhà nát, men theo một lối đi hẹp. Đi hết con đường đó, lại quành về bên trái. Tiểu Quỉ tiến lên phía trước, đi tới một bụi tre rậm rạp. Gạt những cành tre qua một bên để lấy lối đi tiến vào một khu vườn hoang rất rộng. Ba người áp giải Lã Động Tân, đi hết khu vườn hoang, tới một mô đất cao, Tiểu Quỉ đưa mắt nhìn quanh một vòng, nói :
- Ma quỉ không thấy một tên nào. Mau ra tay đưa hắn tới chỗ ở mới.
Là Động Tân phiền muộn trong lòng, nghĩ thầm "Không biết ba tên xuẩn ngốc này đưa ta tới chỗ u nhã nào đây". Suy nghĩ chưa xong, đã bị tên đạo sĩ quăng một cái, nằm ngay trên mặt đất. Mở mắt ra nhìn, bất giác thầm kêu khổ. Thì ra dưới mô đất cao, có một hang động sâu thăm thắm, không nhìn thấy đáy. Miệng hang bị đám cỏ hoang che lấp, nên nhìn không rõ. Lã Động Tân phát hoảng, nghĩ thầm : "Xem tình hình này, rõ ràng chúng muốn đem ta chôn vùi dưới hang. Rành rành là một hang tối, mà chúng lại nói là di chuyển ta tới chỗ ở mới". Còn đang suy nghĩ, đã nghe Chu Tiểu Quỉ phát hiệu lệnh:
- Các vị huynh đệ còn không mau mau đưa hắn xuống hang, đứng ngẩn ra đó làm gì ? Lỡ gặp người đi qua, việc này khó giải quyết.
Tên đạo sĩ nghe vậy, dùng hết sức lực, xô đẩy Động Tân tới miệng hang, hai anh em Tiểu Quỉ lại giúp một tay, phát hoang đám cỏ. Ba tên gian ác vừa hì hục làm việc, vừa nói giỡn chơi :
- Chuyện này rất giống với một chuyện.
- Giống với chuyện gì ?
- Chẳng phải giống chuyện anh tiều phu lỡ chân rớt xuống hang, gặp được tiên cô, cùng nhau kết mối thiên duyên đó sao ?
- Tỉ dụ như vậy chưa chính xác. Một khi tên này rớt xuống hang, chúng ta lấp miệng hang lại, hắn ra bằng cách nào ?
Ba tên cất tiếng cười vang. Lã Động Tân nghĩ thầm : "Không nghĩ ra nổi anh em Chu Tiểu Quỉ này lại là những kẻ xấu, giết người không chớp mắt, trời quả báo lấy phải con vợ giết chết mẹ đẻ và con trai, vậy mà vẫn làm vợ chồng ân ái". Đang suy nghĩ, chợt cảm thấy thân mình bị xô mạnh, tung lên cao, và trong chớp nhoáng, lăn xuống miệng hang. Động Tân lúc đó không còn để ý tới sinh mạng, nên cũng không cảm thấy sợ hãi gì. Thân thể bị trói bó giò, nên lúc rơi xuống, không đụng phải một vật nào. Trong thời gian chừng uống xong một chén trà, mới rơi xuống đất. Lã Động Tân nhớ tới lời người xưa kể về động không đáy, tự hỏi đấy có phải một thứ động như thế hay không ? Điều kỳ diệu là lúc mới vào miệng hang, thấy tối đen như sơn, không chút ánh sáng, dần dần lại thấy sáng ra, trong đầu liền lóe một tia hy vọng : dù thân thể có rơi xuống đất, nhờ chiếc áo đạo bảo hộ, cũng không đến nỗi chết.
Ai ngờ trong thiên hạ có những chuyện kỳ lạ, đến độ không ai đoán ra nổi. Lã Động Tân rơi xuống mặt đất, cảm thấy bên dưới mềm như bông, khắp mình không một vết xây xát. Mở mắt ra nhìn, thấy một vùng đất rộng rãi, phẳng phiu, cỏ mềm như tơ, hoa đưa hương thơm ngát, chim hót véo von. Khắp nơi bầy ra những đình đài, lầu gác, những hòn giả sơn, những giòng suối chảy. Hai chữ "u nhã" mà Chu Tiểu Quỉ nói tới, không thể để mô tả cảnh tượng nơi đây. Động Tân cảm thấy vui sướng, ngoài ý muốn. Nhìn lại thân mình, những sợi dây trói bứt đi từ bao giờ chẳng rõ, mà tay chân cũng không hề cảm thấy chút đau đớn nào ? Từ chỗ nguy hiểm tột cùng, chuyển sang chỗ đất lành hiện nay, Động Tân không nén được vui mừng, hét to lên :
- Lã Nham ta nay đã được lên tiên cảnh !
Câu nói chưa dứt, bỗng nghe bên tai có tiếng oanh vàng thỏ thẻ:
- Tiên cảnh thì còn xa lắm. Hôm nay chỉ mới đáng kể "nhập động chi tân" 1 , không uổng hai chữ "động tân" mà anh lấy làm biệt hiệu.
Động Tân nghe vậy, liền ngạc nhiên, quay nhìn lại, thấy một cô gái đẹp, chừng mười bảy, mười tám tuổi, dẫn dắt vài cô bé, chừng trên dưới mười tuổi, đang đứng dưới một khóm hoa, bên cạnh anh. Động Tân nhận định người đẹp là nữ chủ nhân,vội khom mình vái dài, nói :
- Đệ tử Lã Nham, vì gặp nạn, vào động phủ tiên sư, xin được cứu giúp.
Cô gái vội đáp lễ, nói :
- Chúng ta chỉ kể là bạn bè, danh xưng "tiên sư", không dám nhận đâu.
Cô gái mời Động Tân ngồi xuống cỏ, cô cũng ngồi theo. Mấy cô bé đứng hầu chung quanh, rất nghiêm chỉnh. Người đẹp mở lời :
- Một người ưa xen vào những chuyện không phải của mình, thích giúp người khác dẹp nỗi bất bình, tất nhiên là người có nhiệt tâm, làm việc đường hoàng. Nhưng cũng phải tự hỏi mình có đủ tài năng hay không. Vả lại, việc gì cũng có hoãn gấp, có trước sau, gấp việc trước mà hoãn việc sau, mới là chính lý. Điều đó anh có hiểu hay không ?
Lã Động Tân nghe vậy, sợ hãi trong lòng, nói :
- Đệ tử đã hiểu. Đệ tử vì học kiếm mà rời nhà ra đi, được thần Nhị Lang đưa tới đây, đạo hạnh chưa học được tí gì, không biết đi tìm sư học đạo, trước hết đã nhúng tay vào chuyện tào lao, quả là ngu muội tột cùng, chẳng trách đã gặp phải bao chuyện rắc rối, ngoài ý nghĩ. Nay đệ tử suy nghĩ lại, tin chắc tiên sư chính là người truyền thụ kiếm pháp cho đệ tử, tức Hà đại tiên cô, có phải không ? Đệ tử mắt thịt, nhất thời không nhận ra, tội đáng chết muôn ngàn lần.
Nói rồi, lại đứng dậy, định lấy lễ vái thầy ra mắt. Hà tiên cô vội lùi lại vài bước, xua tay lia lịa :
- Truyền thụ đạo pháp, bất tất phải là thầy trò. Chúng ta không có duyên phận thầy trò, chỉ là tình đồng đội thôi. Anh cứ nhất định lấy lễ vái thầy đãi tôi, tôi không truyền thụ kiếm thuật cho anh đâu.
Lã Động Tân đành nghe theo, nhân đó đem những việc mình đã làm trước đây, kể lại một lượt. Tới chuyện gặp hai hồn ma, dẫn chúng về nhà, tiên cô cười, bảo :
- Anh không biết rõ chuyện này. Người vợ Chu Tiểu Quỉ tất nhiên là tội đáng chết, nhưng gian phu lại là người rất tốt. Nửa đời sau, ông ấy còn có phúc mệnh rất lớn, hai hồn ma kia làm sao có thể lại gần ông ấy ? Vừa tới gần, chúng liền bị linh quang trên đầu ông ấy đẩy ra xa. Vả lại còn có các quỉ tốt âm tào luôn luôn theo sát bên ông để hộ vệ, các quỉ hồn dẫu có điều oan khuất, cũng không dám gây sự với ông.
Lã Động Tân nghe vậy, liền kinh hãi, nói :
- Những lời tiên tỉ nói, cùng với những điều tiểu đệ đã nghe được trên núi, quả thật khó hiểu. Một người bất tiếu, bất pháp như thế, làm sao còn có những điều tốt lành ? Thật tình tiểu đệ không hiểu.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
1085 chương
1621 chương
214 chương
501 chương
170 chương
1199 chương
1040 chương