Bát tiên đắc đạo

Chương 91 : Bạch xà đền ơn phóng sinh thần tiên chưa thoát tình duyên

Nghe Động Tân hỏi, tiên cô cười, nói : - Hễ không biết rõ nội dung, chưa thẩm tra kỹ, rất dễ xét đoán thiên lệch. Ông họ Vương này tằng tịu với vợ người khác, tất nhiên là phải chịu tội. Nhưng xét cho cùng, chẳng qua chỉ là tội gian dâm thôi… Câu nói chưa dứt, Động Tân đã tiếp lời : - Không, không. Theo như đệ tử nghe được, ngoài tội gian dâm, còn hơn thế nữa. - Chuyện này, anh đã nghe cậu bé Ngưu A Mao nói, phải không? - Thật tình, chẳng riêng gì A Mao, người trong thôn, ai biết được vụ án gian này, đều khoái bàn ngang tán dọc, lại còn ngắt đầu, sửa cuối thêm mắm dặm muối, khiến sự thật đổi khác hoàn toàn. Nói tóm một lời, vụ án này không phát giác thì thôi, một khi phát tác, ông họ Vương ắt biến thành hung phạm, đồng lõa giết người. Tuy nhiên, những điều lắt léo bên trong vụ án, không thể che giấu nổi những người trong đám thần tiên chúng ta. Lã đạo huynh, trước hết tôi nói thực với anh một điều. Tôi dám quả quyết ông họ Vương này, chẳng những không phải là hung phạm giết người, ngay cả chuyện hai người, một già một trẻ, chết ra sao, ông ta cũng không hay biết. Cũng vì ông họ Vương là một chính nhân quân tử, nên người đàn bà họ Ngưu, tuy thông gian với ông ta, cũng không dám đem chuyện giết người, trái luân thường đạo lý như thế, nói cho ông ta nghe. Vì thế, đến bây giờ, ông ấy vẫn không tin hai người già và trẻ kia chịu oan khuất mà chết. Chỗ hư hỏng của ông ta chỉ là tội gian dâm vợ người khác. Nên biết người này, bình thời không phải người hiếu sắc, ham khoái lạc. Vợ ông ta chết đã mười năm, ông vẫn ở vậy nuôi con, không chịu tục huyền. Ngay cả những chốn gió trăng tầm thường, ông cũng không đặt chân tới. Muốn bàn chuyện này cho thỏa đáng, tôi phải nói tới những việc ở kiếp trước. Anh có biết người đàn bà nhà họ Chu kiếp trước là giống gì không ? Đó là một trong những nhân tài, môn hạ của giáo chủ Ma giáo, là một bạch xà tinh đấy. Năm đó, hai phe chính tà đại náo ở thôn Hoài Hải, chém giết một trận long trời lở đất. Việc này, những người tu đạo, những vị đã vượt ra ngoài cuộc đời, đại khái đều biết cả. Lã Động Tân gật đầu, nói : - Đúng vậy. Việc này, tôi có nghe gia sư Văn Phòng tiên sinh nhắc tới. Tiên cô lại nói tiếp : - Xà tinh này, sau khi chiến bại, không hiểu vì sao, đã rơi vào tay một ông chài, may được một người có lòng tốt, bỏ tiền ra mua và đem phóng sinh. Vì thế xà tinh không giây phút nào quên việc đáp đền ơn lớn. Trải qua hơn ngàn năm mới được giáo chủ Ma giáo chấp thuận cho chuyển kiếp làm người, đem thân đền ơn người phóng sinh. Nhưng xà tinh có hành vi bại hoại, hại người quá nhiều, nên số định rằng nó có chuyên tâm làm người đàng hoàng cũng không được như ý muốn. Vì thế, vừa xuống trần thế, nó liền lấy lầm phải Chu Tiểu Quỉ. Tiếng là đền ơn mà xuống trần, thực tế chỉ là cô vợ hờ. Nói vậy, anh đã hiểu ân nhân của bạch xà tinh là ai rồi chứ ? Động Tân gật liền mấy cái, nói : - Tôi đã hiểu. Họ Vương này chính là người đã phóng sinh bạch xà ở kiếp trước. Tiên cô lại nói : - Việc nhân duyên của người đời, bất luận là chính hay tà, đều có nguyên do từ kiếp trước. Ai cũng nói chuyện vợ chồng chính đáng được chú định từ kiếp trước. Trong sách của Nguyệt lão hiện ra tên họ hai người, rồi sợi chỉ hồng cột chân, sau đó mới phối hợp nhân duyên. Có biết đâu rằng những cặp vợ chồng phối hợp tạm bợ, cũng chẳng phải chuyện ngẫu nhiên. Trong sách hôn nhân cũng có ghi tên họ hai người. Bàn về họ Vương cùng người đàn bà nhà họ Chu thành tựu gian tình, há không có chút lai lịch nào ? Nếu biết được lai lịch của họ, thì chuyện này cũng chẳng có gì là lạ. Động Tân nghe vậy, chỉ biết gật đầu. Hà tiên cô lại nói : - Nhưng tôi biết chắc cặp nam nữ này quấn quít lấy nhau, dấy lên ở kiếp này, vì tất đã kết thúc ở đây. Vì xà tinh quyết chí đền ơn, ơn chưa đền xong, thậm chí còn làm hại tới ân nhân, thì lòng ân hận càng sâu, mưu đồ đền ơn càng gấp, càng khó tìm ra biện pháp thỏa đáng. Chúng ta may mắn là người vượt ra ngoài cuộc đời, tiêu diêu tự tại, nên không có mối lo về tính mạng. Thời gian vài ba trăm năm trên nhân gian, dưới con mắt chúng ta, chỉ là một chớp mắt, nên kết cuộc của hai người này ra sao, chẳng sợ không được nhìn thấy. Động Tân tỏ vẻ ngạc nhiên, vội hỏi : - Tiên tỉ đã nói vậy, có thể biết được tương lai của hai người này hay không ? Tiên cô cười, nói : - Anh đúng là một người nhiệt tâm. Đã xen vào chuyện người khác, còn đòi biết chuyện vài trăm năm sau. Tiếc rằng tôi đạo hạnh không sâu, không hiểu tường tận chuyện hai người này. Nhưng có thể dự đoán đại khái rằng, năm trăm năm sau, bạch xà này lại ra đời, mưu tính việc đền ơn. Họ Vương lúc đó thành một người nghèo khổ, được bạch xà săn sóc, giúp đỡ, tự nhiên là được nhiều điều tốt lành. Nhưng vì bản thân xà tinh mắc nghiệt chướng kiếp trước quá nặng, nó gây ra thảm kiếp cho ân nhân suốt mấy chục năm, kết quả cuối cùng mới được mỹ mãn. Đại khái là vì từ kiếp này sang kiếp khác, nó ôm khư khư ý niệm đền ơn, không bao giờ quên, một điểm lương tâm đó, những người bình thường trong Ma giáo không thể có được, đã cảm động lòng trời, hứa cho nó được tự sửa đổi, quay về nẻo chính. Đại lược tình hình là như vậy. Trên đây là những lời Hà tiên cô bàn về chuyện bạch xà đền ơn, người làm sách xin góp thêm vài lời cho rõ hơn. Lần thứ nhất là việc Ngưu thị cùng họ Vương gây nên một gian án, đã nói ở trên. Lần thứ hai xảy ra vào năm trăm năm sau, Bạch thị cùng Hứa Tiên kết làm vợ chồng chính thức, về sau bị Pháp Hải hòa thượng trấn áp ở dưới tháp Lôi Phong, bên Tây Hồ. Hai mươi năm sau, con trai của Bạch thị thi đỗ trạng nguyên, phụng chỉ tế tháp, lúc đó Bạch thị cũng ăn năn hối lỗi, quy y Phật pháp. Việc đó khá nhiều người biết 1 , sách này bất tất phải kể lại. Lại nói tiếp chuyện Lã Động Tân nghe Hà tiên cô nói xong, mới hỏi tiên cô coi chỗ này là chỗ nào ? Vì sao lại nằm ở đáy hang sâu trong lòng đất ? Cách mặt đất bao xa ? Muốn ra khỏi đây, phải theo đường nào ? Vì sao tiên tỉ lại ở đây ? Nghe hỏi một thôi một hồi, tiên cô cười, trả lời : - Chỗ này là động phủ tôi mới mở ra, có tên là động Ngọc Ốc. Gần đây có pháp chỉ của tổ sư ban xuống, bảo tôi chọn một chỗ ở nhất định, làm chốn tu chân. Những vị như Thiết Quài tiên sinh, Văn Phòng tiên sinh, cùng Lam Thái Hòa, Trương Quả… đều giữ nguyên nền nhà cũ sửa sang lại thành nơi ở mới. Riêng phần anh, tuy chưa đắc đạo, đã được tổ sư đặc biệt quan tâm. Nghe đâu ngài đã chọn cho anh một nơi động phủ, sau này thầy anh, là Văn Phòng tiên sinh, sẽ đích thân dẫn anh tới. Lã Động Tân nghe vậy, vội hướng lên không trung vái tạ. Hà tiên cô lại nói : - Đây là một hang động rộng lớn dưới lòng đất, và vì nó sâu thăm thẳm, không nhìn thấy đáy, nên chẳng ai thèm ngó tới. Ba năm trước, tôi theo Huyền Nữ sư tôn du ngoạn tới đây, đi tới dưới sơn cốc, cảm thấy chân dẫm lên mặt đất phát ra tiếng lịch bịch, dường như bên dưới trống rỗng. Huyền Nữ liền vời thổ địa tới hỏi, mới rõ nguyên do. Sư tôn cười, hỏi tôi : "Động phủ của thần tiên, nếu không ở trên đỉnh núi, cũng ở ngoài mặt biển. Nay con thử nghĩ khác đi, kiến tạo một căn nhà dưới lòng đất, có thích thú hơn không ? Tất nhiên là tôi vui mừng vái tạ, sư tôn mới vời gọi nhiều người thợ ma tới phục dịch, dùng búa thần, đồ dùng của quỉ để đập phá và xây dựng, không bao lâu biến đổi được chỗ đầm sâu muôn trượng, thành một đất lành rộng rãi, bốn mùa đều là mùa xuân, suốt năm nắng ráo, ngày đêm mát mẻ. Có thể nói, từ khi có động phủ thần tiên đến giờ, không nơi nào được như nơi này, u nhã tột cùng. Nói tới lối đi để ra khỏi động, thì có hai chỗ. Thứ nhất là chỗ miệng hang, từ đó anh đã vào đây. Lúc đầu tôi có ý định dùng một hòn đất để bít kín miệng hang, để khỏi làm hại người lỡ chân rơi xuống. Nhưng Huyền Nữ sư tôn nhìn xa biết rộng, sớm liệu định rằng sau này tôi sẽ phải ở đây, truyền thụ Thiên độn kiếm pháp cho một người, người đó phải theo cửa hang mà vào trong động, nên không thể lấp miệng hang đi được. Động Tân nghe nói, lại khấu đầu làm lễ, lạy tạ Huyền Nữ từ xa. Tiên cô nói tiếp : - Nay anh đã tới, sẽ ở lại đây lâu dài. Một hai ngày nữa, tôi sẽ thay mặt anh, ra ngoài giải quyết một số công việc anh còn bỏ dở, nhân tiện phong tỏa cửa hang, kể như bổ khuyết một khuyết điểm của trời đất. Sau này, chúng ta cần lối ra vào, đã có thác nước ở bên dưới kia. Bất luận là người nào, nếu không biết phép thủy độn, không thể vào trong động, nếu không biết phép thổ độn, cho dù vào được trong hang, cũng không tới được động phủ của tôi. Thác nước này coi như một công cụ của thiên nhiên nhằm bảo vệ chúng ta. Thác nước chảy siết, thế nước cực mạnh, chỉ đứng nhìn cũng đủ ngán ngẩm. Lã Động Tân nghe nói, vô cùng mừng rờ, nhân đó lại hỏi : - Tiên tỉ vừa nói sẽ thay tôi giải quyết công việc còn bỏ dở, có phải nói tới chuyện người vợ của Chu Tiểu Quỉ hay không ? Thiết nghĩ bà ta cùng gian phu đã có nguyên ủy thâm sâu, chúng ta hà tất phải quan tâm tới chuyện tào lao này làm chi ? - Nhân duyên là nhân duyên, phạm pháp vẫn là phạm pháp. Ta không giải quyết tội thông gian của họ đi nữa, chẳng lẽ tội giết con, hại mẹ chồng cũng bỏ qua, không hỏi tới ? Vả lại, người đàn bà này quá hung bạo, độc ác, việc xảy ra lần này còn di hoạ tới con gái, sau này có thể để mặc cho cô bé tự do phóng túng hay sao ? Thằng chồng Chu Tiểu Quỉ lại quá hôn ám, tàn nhẫn, vì bệnh vợ mà làm hại tới anh. Tuy anh chưa bị hắn tàn hại, nhưng hành động độc ác của hắn cũng kể như cố ý giết người. Hạng người như thế không đáng để sống trên đời. Thằng em hắn chịu chung một tội danh, nếu không đến nỗi giết liền, ít ra cũng phải chịu tội tàn phế, để anh em hắn không thể làm hại tới người khác. Việc thiện ác phải báo ứng ngay lúc còn sống, mới tránh khỏi người đời hoài nghi là không có thiên đạo. Còn họ Vương kia, việc thông gian vốn không phải bản tâm, và việc thông gian dẫn đến hại mạng người, hắn vốn không tham dự, nhưng cũng đáng trừng trị nhẹ. Lại may cho người đó làm việc thiện rất nhiều, giúp người cũng lắm, tạm thời chỉ phạt cái tội phong lưu nho nhỏ thôi. Vả lại, từ xưa tới nay, việc nhân gian đã có quan phủ giải quyết, không cần chúng ta phải làm chuyện bao đồng. Hơn nữa, vụ án này xảy ra đã lâu rồi, không ai đứng ra tố cáo, e rằng người chết chịu oan khuất cũng khó nỗi giải oan. Tiên gia chúng ta vốn tùy duyên mà hành thiện, tùy việc mà cứu người, hà tất phải hiển lộ việc báo ứng để mọi người cùng coi ? Lã Động Tân gật đầu khen phải. - Lời tiên tỉ bàn bạc, chính hợp ý tiểu đệ. Làm thần, làm tiên quí ở chỗ giúp người đời, làm những việc khuyên nhủ, trừng giới. Nếu tâm nguội, mặt lạnh, chỉ để ý tới việc thanh nhàn cho bản thân, không lý gì tới chuyện người khác, thì đó là độc thiện kỳ thân, có ích gì cho đời ? Tiên cô nghe vậy, mỉm cười : - Lòng người không giống nhau, mỗi người một kiến giải, chỉ cần giữ được nhân và trí, tùy việc mà làm. Động Tân không nói gì nữa, để hết tâm trí vào việc học Thiên độn kiếm pháp. Theo lời tiên cô nói, kiếm pháp này do Hỏa Long chân nhân sáng tác, nhưng phép đó chưa hoàn chỉnh, chỉ có thể tùy tâm biến hóa, tùy chí thay đổi. Về sau, Huyền Nữ bổ khuyết, đến chỗ thần hóa, nếu luyện thành thục, có thể ngự thần trong kiếm, tàng kiếm trong tâm. Động Tân bản chất thông minh, khác hẳn người phàm tục, học một biết ba, Hà tiên cô khen ngợi vô cùng. Động Tân ở trong động, thấm thoắt đã được hai năm, đại thể về kiếm pháp đã học được hết. Đồng thời, đem những pháp thuật Chung Li Quyền truyền thụ trước đây, luyện tập rất thuần thục. Một hôm, Hà tiên cô nói với anh ta : - Kiếm pháp anh đã học xong, chỉ cần tìm được một thanh báo kiếm nữa thôi. Cũng nên nhớ lại lời ước hẹn với sư phụ, ba năm 2 gặp lại, mau mau đi tìm ông ấy, xin ông tìm cho một thanh kiếm tốt, rồi dụng công luyện tập, để có thể vận dụng tùy theo ý mình. Lã Động Tân hướng về phía tiên cô, vái tám vái, tạ ơn truyền thụ kiếm pháp, lại cầu xin tiên cô đưa tiễn ra khỏi động. Tiên cô cười nói: - Anh học kiếm pháp đã sang năm thứ ba, mà công dụng bằng người khác học một trăm năm. Hiện tại anh có thể ra động, vào nước nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, cần gì tới tôi đưa tiễn ? Nhưng tôi cũng đang muốn ra ngoài biển, để thăm một người, nên có thể tiễn anh một quãng, cũng được. Hai người, kẻ trước người sau, cùng ra khỏi động. Đi chừng vài bước, đã nghe tiếng nước chảy róc rách bên dưới, Động Tân nghĩ thầm : "Há chẳng phải thác nước từ trên cao chảy xuống tới đây ư? Nguồn của nó ở xa lắm mà". Ngửng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy thác nước đổ xuống tới đây. Tiên cô cười, nói : - Anh đứng ngẩn ra đó làm gì ? Người tiên đi đường, cũng giống như người phàm trần vậy thôi. Bước một bước, tiến lên bước nữa, tuần tự mà tiến, mới có thể ngày đi vạn dặm, đêm vòng quanh bốn biển. Động Tân hiểu ra đạo lý đó, bất giác cười vang. Tiên cô lại nói : - Anh hãy đem những bản lãnh đã lĩnh hội được, thi triển cho tôi xem thử. Những pháp thuật anh học được, nếu không đem ra thí nghiệm, đến lúc phải dùng tới, sẽ lóng ngóng tay chân, sử dụng không được tự nhiên, thậm chí có thể hoảng hốt, làm hỏng phép tắc tai họa không nhỏ đâu. Lã Động Tân nghe lời, bắt quyết tị thủy, xông vào thác nước, quả nhiên lướt qua ngàn, vạn dòng nước chảy, mà quần áo không thấm một giọt nước, cùng tiên cô lên tới đỉnh núi, tiên cô chỉ xuống một thôn trang ở chân núi, nói : - Anh có nhớ ra được đó là chỗ anh đã vì người khác dẹp nỗi bất bình, làm náo loạn cả một vùng hay không ? Lã Động Tân cười, nói : - Đúng đó. Trước đây vì sợ phân tâm lúc học đạo, nên chưa từng đề cập tới chuyện này. Rốt cuộc, tiên tỉ đã đem trừng trị con ác phụ, cùng thằng chồng và em chồng ngu xuẩn và độc ác của mụ, và tên gian phu nữa, tất cả đều bị trị tội đích đáng. Hiện nay, mấy người đó còn sống trên đời hay không ? - Việc này giải quyết không dễ dàng chút nào. Nhưng tôi cũng đã ra tay, trước hết dùng một thủ đoạn để trị người đàn bà, bắt mụ phải tự viết ra lời cung khai, sau đó tôi mới nói rõ cho bọn chúng biết : Người bị rơi xuống hang động chính là một vị tiên nhân chân chính. Ông ấy có lòng tốt, tới đây để thân oan cho người chết, tạm thời giữ lại tính mạng cho người sống các ngươi. Nghe rõ chuyện, hai anh em liền hối lỗi, xin tha mạng, còn nghĩ tới chuyện vào hang động để tìm kiếm anh, đem về, hứa trước mặt anh là sẽ đem người đàn bà chôn sống, hoặc là quăng mụ ta xuống hang. Tôi mới nói : "Người ta là tiên nhân, nói chi tới hang động nho nhỏ đó, cho dù các ngươi đem ông ấy chôn vùi dưới núi Lư Sơn chăng nữa, ông ấy cũng đủ bản lãnh để ra khỏi đó. Các ngươi làm sao đụng tới một cọng tóc ông được ? Các ngươi muốn đi tìm ông ấy đem về, chỉ sợ rằng các ngươi tự đem tính mạng chôn vùi trong hang động thôi. Bất tất phải làm chuyện đó. Nhưng các ngươi đang lúc thịnh thời, dám nghĩ chuyện làm hại người khách lẻ loi, tội danh đó, không trừng trị không xong". Vì thế, tôi đem hai đứa ra thi hành hình phạt chặt chân. Còn Ngưu thị, tự nhiên phải giết tức thời. Chỉ còn gian phu, tôi lại điều tra rõ ràng, biết người này có tên gọi là Vương Khắc Minh. Vì thương hắn vô tâm mà làm chuyện đó, lại nghĩ hắn thường ngày làm việc thiện, nên thả cho đi. Tôi xem tướng mạo người này không tục, dẫu làm việc bất pháp kia, ấn đường vẫn sáng, đại khái chưa đầy năm năm, đã có thể thênh thang trên đường mây. Lã Động Tân lại hỏi : - Còn người con gái của Chu Tiểu Quỉ, là Tiểu Kim Tử, há chẳng phải đã biến thành trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ hay sao ? Người con gái này có dung mạo thanh tú, không tục, chỉ tiếc cho cô đã sinh ra trong một gia đình như thế, từ nhỏ tập quen thói hạ lưu, tiêm nhiễm những thói hư tật xấu, từ lời ăn tiếng nói cho tới hành động, chỗ nào cũng đáng chán ghét cả. Bình tâm mà bàn, không thể kể cô có bản chất xấu trái lại còn coi là điều bất hạnh nữa. Tiên cô gật đầu, cười nói : - Người ta cất tiếng oa oa chào đời, không có một điểm ác tâm nào cả. Chừng lớn lên, bị ngoại vật dẫn dụ, mới dần dần biến thành hư hỏng. Nhưng người này bản chất không được tốt, rất dễ bị lôi cuốn, và rồi lại chuyên dụ dỗ người khác, tội trạng càng lớn, càng nặng. Động Tân buông tiếng thở dài, nói : - Cô bé này quả thật rất hoạt bát, sáng sủa, lanh lợi. Nay không hiểu đã ra nông nỗi thế nào ? Tiên cô cũng tỏ vẻ ngậm ngùi, rồi chợt chuyển nghĩ, nói : - Chà, tôi nghĩ ra rồi. Trước đây, lúc anh cùng cô bé gặp nhau trên núi, còn có một cậu bé tính làm Nguyệt lão se duyên cho hai người, hèn chi anh chẳng đặc biệt nhớ tới cô bé ? Động Tân vội nói : - Tiên tỉ là tiền bối, là thầy của tôi, không nên châm chích người ta như thế. Ngày mai gặp sư phụ, tôi nhất định tố cáo với sư phụ, nói tiên tỉ đã dạy tôi làm những chuyện xấu, để coi sư phụ có đồng ý với chị hay không ? Câu nói đó khiến cô cười lớn tiếng, nói : - Anh đừng nói lấp liếm. Những lời tôi nói không phải hoàn toàn là những câu chọc ghẹo anh. Lúc ở nhà Chu Tiểu Quỉ, anh đã nói với cô bé những gì ? Có đáp ứng những điều cô đòi hỏi hay không ? Anh hãy nhớ kỹ lại coi. Người tiên không nói chơi, cũng không nói nhăng, một lời đã nói ra, liền thành nhân quả. Tôi có lòng tốt khuyên nhủ anh, hãy khoan đi tới sông Tương, trước hãy đi tìm cô bé, vì cô nghĩ ra một phương pháp, sớm độ thoát cho cô. Đó cũng kể như anh tận tâm tận lực, làm tròn trách vụ của mình, đối với lời hẹn ước, chẳng có gì là không tốt ! - Hôm nay tiên tử toàn nói những câu giỡn chơi, là nghĩa lý gì ? - Vừa rồi là nói giỡn, tôi cũng nói thật cho anh biết : cô bé đó chẳng bao lâu cũng qua đời, mà lúc này anh lại không làm được điều gì để giúp cô. Đó là vì thần tiên làm việc gì cũng phải quang minh chính đại, anh không thể vì cô bé mà làm chuyện mạo hiểm. Nhưng xét cho cùng, chuyện đó cũng gần như qua sông chặt cầu, là việc chúng ta không nên làm. Anh cứ đợi mà xem. Người đó ở kiếp này không có điều gì tốt đẹp đối với anh, kiếp sau lại cùng anh làm một đôi tình nhân. Hãy ghi nhớ những lời tôi nói giỡn ngày hôm nay. Lã Động Tân nghe nói, không biết trả lời ra sao, nhưng lúc đó, anh cũng không thể thừa nhận những lời tiên cô nói, đành nói lấp liếm : - Thôi thôi, đã tới kỳ ước hẹn với sư phụ tôi rồi. Ta phải khẩn trương đi tới sông Tương, không ở đây mà nói tào lao được nữa. - Chính thế. Chúng ta tạm biệt nhé . Tôi cũng phải ra ngoài biển, tìm một người đồ đệ của tôi. Nghe đâu cậu bé đó gần đây đã làm nên một sự nghiệp rất lớn. Tôi phải khẩn trương tới ban khen cậu ta mới được. Lã Động Tân vội hỏi người đồ đệ đó có phải Vương Thái hay không, tiên cô vẫy tay từ biệt, nói : - Đúng đấy, đúng đấy ! Đi thôi, đi thôi ! Tôi không có thời giờ nói chuyện nữa. Nói rồi, tung mình nhảy lên đám mây ngũ sắc, giây lát biến mất. Lã Động Tân cũng vội vã đi tới bờ sông Tương.