Bát tiên đắc đạo

Chương 85 : lã động tân làm ơn mắc vạ bạn gửi gắm, hằng nga đưa tin

Lã Động Tân lúc mới xuất gia, được Chung Li Quyền ban cho chiếc áo "Hỗn nguyên bát quái" khoác lên mình. Áo này kỵ nước, kỵ lửa, không sợ binh đao. Nhưng lần đầu đụng độ, lại gặp phái chó ngao của thần Nhị Lang. Con chó này không phải loài thú tầm thường. Từ thời thượng cổ nó đã khổ công tu luyện, tuy không thành tiên đạo, cũng đạt được tấm thân muôn kiếp không hủy hoại. Răng của nó lại vô cùng lợi hại, nhờ đó nó từng theo chủ nhân lập được nhiều công lao, cắn chết không ít yêu nhân, quỉ quái. Tự nhiên là uy lực hàm răng của nó không thể so sánh với nước lửa và các thứ binh khí. Huống chi lúc đó Lã Động Tân nhất tâm làm việc tốt, chỉ nghĩ chuyện cứu tính mạng con chó, không kịp đề phòng nó từ trong họa đồ nhẩy ra. Nó đang căm hận mấy người đối địch với nó, chẳng cần biết ai vào ai, tưởng đâu Động Tân là người được sai phái, đứng rình chỗ cửa để hại nó. Vì thế, vừa từ trong bức họa đồ nhẩy ra, đang tìm đường chạy trốn, thấy Động Tân đứng đó, liền xông vào, táp cho một miếng vào cẳng. Áo đạo của Động Tân, như trên đã nói, có thể chống lại nước lửa, gươm đao, nhưng không chế ngự nổi răng chó. Động Tân bị chó cắn vào chân, la lên một tiếng, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự. Lúc đó, anh ta còn mang cơ thể huyết nhục, bị chó cắn một miếng, đau đớn vô cùng. Chó ngao cắn Động Tân xong, bỏ chạy đi liền. Phía sau, Tri Viên cùng vợ chồng Vương viên ngoại chạy ra, thấy Động Tân bị thương, vội xúm vào đỡ dậy. Tri Viên oán hận Động Tân, nói anh này khi không nổi cơn điên, đã bắt được con chó dữ, cuộn trong tấm họa đồ, vĩnh viễn không còn lo hậu hoạn, bỗng mắc chứng gì lại thả nó đi ? Nó còn ôm lòng oán hận, ngày mai lại tới gây sự, ta cũng chịu phép, không cách gì thu phục nổi nó. Họa này do ngươi gây ra, ngươi tự lo giải quyết, ta không hơi đâu mà giúp đỡ ngươi. Còn vết thương đau nhức, do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách người khác. Tri Viên nói liền một hơi, rồi lớn tiếng cáo biệt, đòi đi. Động Tân vừa đau vừa thẹn, lại bị mắng mỏ một trận, không tìm được lời nào để đối đáp. Vợ chồng Vương viên ngoại nhìn nhau mà than thở, rất sợ chó quái trở lại, tính mạng cả nhà đành chôn vùi vào miệng chó. Động Tân vô cùng áy náy, nói : - Xin viên ngoại yên tâm. Con chó này do bần đạo thả ra, bần đạo phải biết kế xua đuổi nó, khiến nó vĩnh viễn không dám hẻo lánh đến đây. Việc này ngày nào không giải quyết xong, bần đạo thề rằng ở lại quí phủ ngày đó, liều chết với nó. Không đợi Động Tân nói dứt câu, Tri Viên cười nhạt, nói : - Được, được. Nếu sớm biết ngươi có tài như thế, viên ngoại hà tất phải sai người đi xa mời ta ? Nhưng nay thì tốt rồi. Đã có một vị đại tiên trông cửa giữ nhà cho ông bà, chắc rằng yêu ma, quỉ quái đều không dám tới nhà gây sự, sá gì chú chó con con ? Bần tăng lo việc không xong, đạo pháp có hạn, thật tình không thể chống lại con súc sinh. Thành thật xin lỗi, tôi phải đi đây. Nói rồi, giận dữ bước xăm xăm ra cửa, định đi. Vương viên ngoại vội năn nỉ, ngăn cản, nói: - Sư phụ từ xa tới đây, vất vả đã nhiều. Lúc này trời còn chưa sáng, chỉ mới sang canh ba, bất luận thế nào cũng xin sư phụ dừng chân, ở lại một đêm, sáng mai đi sớm cũng được. Tri Viên đành nghe theo, ở lại qua đêm. Hôm sau, vào lúc giữa trưa, Tri Viên vừa ra cửa, đụng ngay phải một nhà sư, do chùa sai tới để thăm dò tin tức. Tri Viên nhìn lại, nhận ngay ra là Tri Giác hòa thượng của bản tự, vội ngừng chân, hỏi Tri Giác tới đây có chuyện gì, Tri Giác nói : - Lão sư phụ đã sớm biết chuyện hôm qua hai người không thu phục nổi yêu quái. Tri Giác nói chưa dứt lời, Tri Viên đã nhẩy dựng lên, nói : - Nói gì vậy ? Tôi theo lão sư phụ đi đã nhiều nơi, thu phục không ít yêu nhân, sá gì một con chó nho nhỏ ? Đừng nói với tôi rằng lão sư phụ không hề biết việc thất bại này là tại anh kia. Nói rồi, lại đưa tay chỉ Động Tân, nói : - Sư huynh cứ hỏi hắn coi. Không biết từ đâu tới một đạo nhân quê mùa, không chút bản lãnh, mà lão sư phụ của chúng ta lại tin tưởng hắn, còn định thu nhận làm Thiền môn đệ tử nữa chứ. Hứ ! Hạng người này chỉ xứng đáng làm anh thầy pháp, gạt người đời để kiếm ăn. Nếu thật tình hắn ở trong Thiền môn thì, hà hà, làm mất mặt tăng nhân chúng ta hết ráo ! Tri Giác thấy Tri Viên huênh hoang như thế, trong khi Động Tân ngồi ngay ngắn, không có sắc thẹn, cũng không tranh cãi một lời, mới gật đầu, nói : - Tri Viên sư huynh đừng nên nóng nẩy. Sư phụ không hề nói anh không đủ bản lãnh, thu phục yêu nhân không nổi, chỉ nói số đã định trước, con chó này không đáng chết vì tay anh. Chẳng những nó không đáng chết vì tay anh, mà tội của nó cũng không đáng chết, người ta không thể giết nó được. Sư phụ há không dặn dò kỹ rồi sao ? Tại sao anh không thèm để ý, cứ nhất định đưa nó vào chỗ chết, là nghĩa lý gì ? Tri Viên bị hỏi một hơi, không biết đường nào trả lời, đứng ngẩn người ra. Tri Giác lại nói : - Lão sư phụ làm việc gì, làm sao sai lầm được ? Thầy đã biết tính anh nóng nẩy, nhưng lại trao pháp bảo cho anh, rõ ràng đã cho anh toàn quyền hành động, tự định đoạt việc sống chết. Anh đã không nghe lời thầy, sao còn đổ lỗi cho người khác ? Còn như vị Lã đạo hữu này, lai lịch ra sao, vị tất anh đã biết rõ, hẳng cần phải nói nhiều. Nói chung, anh ta mỗi khi gặp khó khăn, tự có thần tiên giúp đỡ. Nay anh cứ giao việc này cho anh ta giải quyết, coi kết quả ra sao. Tri Viên tỏ ý không phục : - Nếu đã vậy, lão hòa thượng ngay từ đầu nên phái anh ta tới đây một mình, thì giờ này làm gì có chuyện ? Hà tất phải bắt chúng ta xen vào chuyện người khác, hôm nay còn phiền tới sư huynh cất công tới đây. Thế có phải là lắm chuyện hay không ? - Anh chớ nên nóng nẩy. Há chẳng nghe sư phụ giảng về duyên phận và lý số hay sao ? Người có định duyên, việc có định số, ông trời cũng không thể đổi lại, huống chi là người phàm chúng ta ? Nói thực cho anh biết, sư phụ đã thừa biết tính cách của anh, hễ đại quyền nắm trong tay, nhất định không chịu tha mạng cho ai, nên mới kêu Lã đạo hữu đi cùng, chính là muốn giúp cho con chó một cánh viện binh. Tri Viên nghe vậy, cất tiếng cười hô hố, ha hả, nói : - viện binh với chẳng viện binh, chỉ có chuyện chó cắn Lã Động Tân thì thấy. Mọi người nghe vậy, đều cười rộ lên. Tri Giác cười, nói : - Anh đừng nói vậy. Mọi chuyện đều không vượt qua dự liệu của lão sư phụ. Lã đạo hữu nhất định phải cứu chó quái, chó quái cũng nhất định phải cắn Lã đạo hữu. Mấy người chưa tin, để rồi sẽ thấy. Nói rồi, xòe bàn tay cho thấy một viên thuốc mầu trắng, cất tiếng gọi Lã Động Tân : - Lã đạo hữu lại đây. Đây là viên thuốc trị vết thương, sư phụ đã dự bị giành cho anh. Sư phụ còn nói : Chó này mà cắn vào chỗ khác trên thân thể, tính mạng đã tiêu tùng. Cũng may anh có áo đạo bảo hộ, nó chỉ cắn bị thương ở cẳng anh thôi. Vết thương tuy rất đau, cũng may áo đạo không bị cắn rách. Mọi người nghe vậy, đều chú ý nhìn, và đều "ồ ?" lên một tiếng, cho là điều kỳ lạ. Chiếc áo đạo che kín tận gót chân, rõ ràng răng chó phải cắn xuyên qua lớp áo, mới tới được da thịt bên trong, vậy mà da thịt bị thương, chiếc áo không một vết xước. Quả là một báu vật hiếm có trong trời đất. Tri Viên thấy vậy cũng phải khen ngợi. Động Tân chắp tay vái Tri Giác, ngỏ lời cảm ơn lão hòa thượng. Tri Giác mới lấy viên thuốc, chà lên vết thương, thoáng chốc da thịt liền như cũ, chẳng còn đau đớn gì. Tri Giác nói : - Lã đạo huynh, việc gì cũng có số định trước. Con chó quái này phải nhờ tay anh xua đuổi mới được, người khác can thiệp vào, không có tác dụng. Tri Viên còn muốn nói lôi thôi, Tri Giác gạt đi, nói : - Sư phụ sai tôi tới gọi anh, theo tôi về chùa, bất tất phải nấn ná ở lại đây. Việc này, một mình Lã đạo hữu giải quyết cũng đủ rồi. Tri Viên đành nghe theo, cùng Tri Giác xin cáo biệt Vương viên ngoại cùng Lã Động Tân kính cẩn đưa tiễn tận cửa. Hai người đi rồi, Vương viên ngoại cùng Lã Động Tân trở vào nội sảnh. Động Tân mới hướng về phía viên ngoại, ngỏ lời tạ lỗi, nói: - Xin viên ngoại hãy yên tâm. Lã Mỗ tuy không chút đạo hạnh, nhưng đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ mời sư phụ tới đây giúp đỡ. Sư phụ tôi là đại la kim tiên Chung Li Quyền, hiệu là Văn Phòng tiên sinh. ông ấy có bản lãnh nghiêng trời lệch đất, đối với chú nhân con chó ngao là thần Nhị Lang lại có mối giao hảo cũ. Ông đã biết tôi ở đây giải quyết chuyện này. Lúc tôi lo việc không xong, ông cũng biết nữa, nhất định sẽ tới đây, bất luận là dùng biện pháp mạnh mẽ hay nhẹ nhàng, đều giải quyết ổn thỏa, viên ngoại còn sợ gì nữa ? Vương viên ngoại bái tạ, nói : - Đệ tử được thượng tiên chiếu cố, giúp đỡ cho, lẽ nào lại không yên tâm ? Nhưng chẳng biết con yêu này bao giờ mới tới ? Nó không tới ngày nào, tôi nằm không yên gối ngày đó. Sư phụ của thượng tiên đã có đạo pháp cao như thế, tốt nhất là nên xin ông ấy chịu khó dời gót lên trời, cáo tố cùng thần Nhị Lang, mau mau thu hồi con chó. Như thế, mọi việc yên hết, cả nhà tôi được an tâm, mà thượng tiên cũng không phải nấn ná ở đây, uổng phí thời giờ quí báu. Động Tân nghe vậy, ngần ngại trong lòng. Bản thân ta lần đầu học đạo, tuy được sư phụ giáo huấn lâu năm, biết được khá nhiều phép thuật, nhưng trong bấy nhiêu năm miệt mài chốn danh lợi, những đạo pháp học được không có thời giờ dụng công ôn luyện, lại vì yên vui chốn gia đình, sống cuộc đời bình thản, thủy chung không có cơ hội thí nghiệm, chẳng biết có linh hay không ? Lại thêm một điều , lúc trước sư phụ phái đồng tử hạc đưa ta đến đây, nay muốn trở về thỉnh cầu sư phụ, phải lội bộ, ít ra cũng mất từ mười tới mười lăm ngày đường. Vả lại, về đến nhà, nhất định là gia đình ngăn cản, không cho đi, há chẳng tự ta làm hại ta hay sao? Nghĩ đến đó, bất giác phiền muộn trong lòng. Vì Vương viên ngoại vài ba phen khẩn cầu, đành đem nội tình nói rõ cho biết, lại nói thêm : - Sư phụ tôi đúng là kim tiên trên trời. Tôi tới đây là do ông phái hạc trắng đưa đi. Đến đây rồi, khi không xen vào chuyện tào lao, chịu nhiều đau đớn, những chuyện đó sư phụ tôi đều liệu định được cả, ông đã không kêu tôi về thỉnh thị ý kiến, đủ thấy ông liệu định đến nơi đến chốn. Đúng lúc, ắt có cao nhân tới giúp đỡ. Viên viên ngoại yên tâm. Người tu đạo chúng tôi tối kỵ nói khoác lác, huyênh hoang. Tôi đang tự do một thân, vì chuyện gì mà phải tự chuốc lấy khổ, chịu ở lại quí phú để đợi yêu vật ? Vương viên ngoại không biết nói sao, đành cùng phu nhân ngỏ lời cảm ơn, và sai thu dọn một căn phòng sạch sẽ, để Động Tân ở. Động Tân ở được ba ngày, chẳng nhận được tin tức gì, ruột nóng như lửa đốt. Nhân lúc đêm khuya thanh vắng, đẩy cửa ra ngoài, dạo bước dưới trăng, chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui, trầm ngâm suy nghĩ, không biết tìm cách gì để kết thúc vụ này. Nghĩ mãi không ra, bất giác buông tiếng thở dài. Bỗng nghe giữa thinh không dường như có tiếng con gái cười lanh lảnh, Động Tân kinh ngạc, ngửng đầu nhìn lên, thấy một đám mây ngũ sắc, ngừng lại giữa những đám mây đen. Giữa đám mây lành, một người đẹp đang đứng, ăn mặc theo lối cung nữ, tay cầm phất trần, vẫy gọi Động Tân, cười nói : - Người xuất gia có tâm sự gì, mà thở vắn than dài như thế ? Đã có điều vướng bận trong lòng, sao không mau mau trở về, hưởng phúc chốn nhân gian . Động Tân nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa thẹn thùng, vội quì xuống, lạy dập đầu, nói : - Xin tiên cô hạ phàm, chỉ giáo đệ tử. Nói chưa dứt lời, đám mây đã hạ thấp, ở ngay trước mặt, biến thành một làn khói xanh, theo gió bay đi tứ tán. Trước mặt là một tiên cô, đứng nghiêm chỉnh, hướng về phía Động Tân, phất tay một cái, nói : - Đứng dậy đi, đứng dậy đi. Đừng làm tổn thọ bần đạo. Động Tân đứng lên, lại vái bốn vái, tiên cô cũng cung kính đáp lễ tự giới thiệu là Hằng Nga chốn cung trăng, trước đây vì nhiễm tình trần tục, bị Thái âm tinh chủ đày xuống phàm trần, may gặp Thiết Quài tiên sư cứu vớt, đưa về cung trăng, đội ơn tinh chủ thương yêu, tha thứ, cho theo hầu như cũ. Gần đây, tinh chủ vâng lệnh Ngọc đế, sửa sang tinh cầu, sao cho mặt trăng ngày một sáng sủa, soi tỏ khắp vũ trụ. Tinh quân mới chọn trong đám tiên cơ, lấy một số người có tài có đức, sai đi khắp nơi, điều tra tình hình ánh trăng chiếu xuống trần gian ra sao, trở về báo cáo với tinh chủ. Bần đạo được chọn trong số người đi điều tra, nhân qua núi Lư Sơn, gặp Hà đại tiên cô, yêu cầu ở lại, trò chuyện nửa ngày trời. Cô nói rằng vâng lệnh thầy là Huyền Nữ, ở lại núi này để đợi một người, truyền thụ Thiên độn kiếm pháp cho anh ta. Tôi mới hỏi người cô đang đợi là nhân vật nào ? Cô cho biết đó là Lã Động Tân, đệ tử của Văn Phòng tiên sinh. Động Tân nghe vậy, vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội nói : - Thưa tiên cô, đệ tử chính là Lã Động Tân. Gia sư Chung Li Quyền bảo đệ tử tới Lư Sơn, ở đó có người truyền cho Thiên độn kiếm pháp, thì ra là Hà đại tiên, thật may mắn cho đệ tử. Nào ngờ vừa tới nơi, gặp ngay một chuyện nhỏ buộc vào thân, khiến đệ tử tiến thoái lưỡng nan. Vì thế mới đứng dưới trăng mà than thở, chẳng dè bị tiên cơ nhìn thấy, đệ tử thật hổ thẹn vô cùng. - Việc khó khăn của anh, ta hiểu rồi. Chẳng phải là Hà tiên cô nói cho ta biết, cũng không phải ta có tài tiên tri, mà là trên đường đi, tới dưới chân núi Kim Sơn, ta gặp được Trương Quả đại tiên. ông ấy vì cứu độ cho một người, vừa từ núi Long Hổ trở về, gặp ta, mới đem chuyện của anh nói cho ta biết. Người mà lần này Trương đại tiên hạ phàm cứu độ, cũng là người được lệnh sư chiếu cố ủy thác cho đại tiên thay mặt mình giải quyết công việc. Việc đó đã giải quyết xong, đại tiên trở về núi, nhân tiện gặp tôi, đem chuyện kể lại, lại nhờ cậy tôi gửi một bức thư cho thần Nhị Lang, bảo Nhị Lang mau mau thu hồi chó ngao, để anh khỏi phải nấn ná chốn nhân gian, lỡ dở việc tu đạo. Động Tân nghe vậy, lại luôn miệng cảm tạ. Hằng Nga hé cặp môi hồng, mỉm cười, nói : - Vị tiên sinh này đúng là ưa đa lễ, tôi chằng quen thói khách sáo đó chút nào. Động Tân bất giác đỏ mặt, không biết nói sao. Hằng Nga lại nói: - Anh chưa từng trải việc đời, thường hay e thẹn, tôi không nói giỡn với anh nữa, mà hỏi anh một chuyện đứng đắn nhé. Anh có hiểu vì sao tôi với Nhị Lang trước nay không từng quen biết, mà Trương đại tiên lại nhờ tôi đưa tin cho Nhị Lang, anh có biết hay không ? Động Tân vội nói : - Đệ tử không hiểu lý do, xin tiên cô chỉ giáo.