Bát tiên đắc đạo
Chương 23 : Nhẩy xuống hồ, hiếu tử tuẩn từ mẫu trổ đại pháp, tiên nhân gỡ nguy nan
Lý Huyền thấy cậu bé tự xưng là Dương Nhân, vì không cứu được mẹ đã nhẩy xuống giòng nước xanh, liền chỉ một ngón tay, tức thì nước hồ đông đặc. Dương Nhân nhẩy xuống hồ, nhẹ nhàng như đặt chân lên mặt đất bằng, chẳng những là không chìm nghỉm, mà quần áo, giầy vớ không dính một giọt nước. Dương
Nhân kinh hãi, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một đạo nhân đứng ngay trước mặt, nhìn mình mà cười mỉm. Dương Nhân thầm biết đạo nhân này không phải người thường, nhưng chí của cậu là tự tử, nên cũng không buồn kính lễ, mà lớn tiếng nói :
- Vị đạo trưởng này bày trò hư ảo gì vậy ? Ghét ông quá ! Tôi không muốn sống trên thế gian này nữa, vừa rồi tìm con đường chết, thì mắc mớ gì tới ông chứ ? Ông định bày trò, cười trên sự đau khổ của người khác hả ?
Nói rồi, gọi trời kêu đất, khóc lóc thảm thiết. Lý Huyền cười hì hì, bước lại gần, nắm áo Dương Nhân, lôi kéo một cái. Dương Nhân kinh ngạc hỏi :
- Ông lôi kéo tôi làm gì ?
Cậu nói chưa dứt, Lý Huyền đã cười, bảo :
- Cậu thử nhìn lại coi cậu đang ở nơi nào ?
Dương Nhân nghe vậy, mở to mắt, nhìn quanh bốn phía. Ôi ! Thật kỳ quái, rõ ràng ta đâm đầu xuống hồ, tìm cái chết, tại sao trong chớp mắt đã tới một nơi lạ hoắc thế này ? Cửa son, ngói biếc, cửa sổ rộng, rành rành là nơi ở của một bậc vương giả. Nhìn quanh chẳng thấy người nào, chỉ có cậu và đạo nhân mà thôi. Lý
Huyền nhìn lại Dương Nhân chăm chú, và mỉm cười. Dương Nhân bấy giờ mới biết Lý Huyền quả là chân tiên, vội cúi lạy, hô to :
- Tiên sư cứu mạng ! Tiên sư cứu mạng !
Lý Huyền cười, bảo :
- Cậu là người quá bộp chộp. Người ta sinh ra ở đời, ai cũng có chủ ý nhất định. Vừa rồi cậu liều thân nhẩy xuống hồ, bần đạo vì lòng từ bi đã cứu cậu, cậu lại oán ta nhiều chuyện, sao bây giờ lại xin ta cứu mạng ? Há chẳng phải tự mâu thuẫn ư ?
Dương Nhân phủ phục trên mặt đất, khóc lóc năn nỉ :
- Lúc trước chỉ vì không thể cứu được mẹ con, con đã nhất thời nghĩ chưa chín, mới tìm cách tự tận, lại nhờ tiên sư chỉ giáo, con vẫn chưa hiểu ra. Nay nhận rõ tiên sư là một vị chân tiên trên thượng giới, nhất định có thể cứu được mẹ con. Mẹ con được cứu, con cũng không phải chết nữa, nên đã thay đổi cách suy nghĩ, khẩn cầu sư phụ nhủ lòng thương xót !
Lý Huyền cười :
- Cậu này lôi thôi quá. Đã giữ được tính mạng, còn đòi ta cứu mẹ cậu. Làm sao ta có thể lo nổi ngần ấy chuyện, chẳng dính gì tới ta ?
Dương Nhân khóc to hơn, nói :
- Sư phụ không cứu mẹ con, thì cứu đệ tử cũng như không. Lại đẩy đệ tử vào chỗ đâm đầu xuống hồ lần nữa mà thôi !
Lý Huyền cười, hỏi lại :
- Ngươi chết đi, còn cứu nổi mẹ ngươi không ?
Dương Nhân hoát nhiên tỉnh ngộ. Cậu nhất thời trả lời không được, nhưng suy nghĩ giây lát, liền vái lạy lần nữa, nói :
- Con biết tiên sư có bản lãnh cứu được mẹ con, cầu xin sư phụ mở lòng từ bi, mau ra tay cứu vớt. Đệ tử sống hay chết cũng chẳng quan trọng, chỉ cầu mong mẹ già được thoát nạn thôi. Dẫu phải tan xương nát thịt, đệ tử cũng cam lòng.
Lý Huyền vui vẻ, hỏi :
- Ngươi thật lòng đấy chứ ?
Dương Nhân thề :
- Nếu có chút giả dối, xin trời tru đất diệt, muôn kiếp không được làm người !
- Nếu vậy thì được. Ngươi muốn ta cứu mẹ ngươi, nhưng ta còn thiếu một chất để dẫn thuốc.
- Xin hỏi sư tôn : mẹ con không chút bệnh hoạn, cần gì tới thuốc men ? Còn chất dẫn thuốc gì đó, kiếm đâu ra ?
Lý Huyền cười :
- Ta không cần biết mẹ ngươi bệnh hay không bệnh, ngươi đã cầu xin ta cứu mạng, chất dẫn thuốc này không thể thiếu. Còn nói thứ thuốc đó phải ra chợ mới kiếm được, thì cho dù ngươi có bỏ ra một ngàn nén vàng, vị tất đã mua nổi. Nhưng chỉ cần ngươi có chút thành ý, sẽ không mất một xu teng.
Dương Nhân vốn là người thông minh, suy nghĩ một lát, nói :
- Thưa sư phụ, chất dẫn thuốc đó không thể cầu bên ngoài, tức là xa thì ngoài ngàn dặm, mà gần thì ở ngay trước mắt, đúng không?
Lý Huyền cười, đáp :
- Ngươi quả là thông minh, đã nói trúng ý ta. Lại đây, lại đây ! Hai chúng ta cùng cất bước, đi cứu mẹ ngươi nhé.
Dương Nhân ngạc nhiên, hỏi :
- Sư phụ đã biết chuyện nhà cửa của đệ tử hay sao ?
Lý Huyền cười, đáp :
- Người nhìn lại coi, chỗ này là chỗ nào ?
Dương Nhân ngửng đầu nhìn lên, bất giác trợn mắt, há hốc miệng, lại sụp xuống lạy, nói :
- Sư phụ đúng là thiên thần.
Lý Huyền cười, kéo Dương Nhân đứng lên, nói :
- Đừng nên đa lễ ! Ngươi đã biết ta không phải người thường, sao chưa hỏi tên họ ta ? Trên đời lại có kẻ quê mùa như ngươi sao? Nhờ người giúp đỡ, mà không thèm biết tới người đó là ai.
Dương Nhân cảm thấy quê độ, đưa tay đập lên trán mấy cái, nói:
- Sư phụ nói đúng, con quả là đứa hồ đồ, đáng chết ! Nãy giờ không hề thỉnh giáo đạo hiệu cùng pháp danh của sư phụ, sư phụ mắng là đứa quê mùa, đáng quá.
- Bất tất phải hối tiếc nữa, để ta nói thật cho mà biết. Ta họ Lý, tên tục là Huyền, Thái Thượng Lão quân Lý Nhĩ chính là sư tổ của ta. Vì thấy ngươi có lòng hiếu thuận, ta lập tức cứu ngươi thoát hiểm. Sau khi ngươi qua cơn nguy hiểm, ta còn độ cho ngươi xuất thế, ngươi có chịu không ?
Nghe Lý Huyền nói, Dương Nhân biến đổi sắc mặt : lúc đầu tỏ ra vui mừng, sau rồi nét mặt lộ vẻ đăm chiêu, lo lắng.
Lý Huyền tức giận, nói :
- Ta đã thành toàn cho ngươi như thế, ngươi còn chưa thỏa mãn sao ? Để cho ngươi nhẩy xuống hồ, làm con ma chết chìm, ngươi mới vừa ý nhé ?
Dương Nhân nuốt nước mắt, nói :
- Chẳng giấu gì sư tôn, chuyện nhà của đệ tử, sư tôn biết cả rồi. Đệ tử từ nhỏ đọc sách thánh hiền, khá hiểu biết về lễ nghĩa, đã hiểu rằng người ta sinh ra ở đời, thì "trăm nết hay, lấy hiếu làm đầu" 1 . Vừa rồi, mẹ con bị chúng cướp đi, con không đủ thế lực chống lại, mới nẩy sinh ý tự tận. Nếu mẹ con được cứu, mà con theo sư tôn xuất gia, thì bản thân con được trọn vẹn mọi bề, và cũng phải có phúc phận lớn lắm mới được như thế ! Nhưng để mẹ già ở lại quê hương, thì thứ nhất là lo mẹ con gặp nguy hiểm, thứ hai là con thiếu bổn phận nuôi dưỡng. Vì thế, con ra đi mà lòng chẳng yên chút nào. Nếu không đi, lại phạm tội ngỗ ngược với sư tôn, tội đáng chết. Xin sư tôn mở rộng lòng từ bi, cho con được lưỡng toàn, thì may mắn cho con biết mấy !
Lý Huyền cười rộ lên :
- Người ta thường nói : "lòng người đòi hỏi, không biết đâu là cùng". Nay đã quả nhiên ! Ta hãy hỏi ngươi : ví như vừa rồi người chết dưới đáy hồ, hoặc như ngươi mắc lời thề mà chết, tan xương nát thịt nếu không cứu được mẹ ngươi, thì sau khi cứu được mẹ ngươi ra rồi, lấy ai thay ngươi để phụng dưỡng ?
Dương Nhân tịt ngắc, chỉ đứng ngây người ra mà khóc. Lý Huyền thương tình, mới cười, bảo :
- Đừng giở trò nước mắt của con gái nữa, hãy mau theo ta đi gặp mẹ ngươi !
Bấy giờ, Dương Nhân mới hiểu Lý Huyền hỏi vặn hỏi vẹo là để thử lòng cậu, lại vái một vái, hỏi :
- Sư phụ tính đi đâu bây giờ ? Tiểu tử vừa nhìn tấm biển đề treo trước nhà, biết nơi đây là phủ Trung Sơn vương, mà kẻ cướp mẹ con chính là người trong vương phủ. Kẻ đó là tổng quản của Vương phủ, tên Ngưu Tĩnh, hiện đang ở phía sau vương phủ. Sư phụ muốn hành sự thì làm ngay chỗ này, còn dẫn đệ tử đi đâu nữa ?
Lý Huyền hét lên :
- Chẳng cần hỏi lôi thôi. Cứ nhắm mắt lại, tự ta có diệu dụng.
Dương Nhân nghe lời, nhắm chịt hai mắt, lát sau nghe Lý Huyền hô : "Mở ra !", lại mở mắt ra. Nhìn quanh bốn phía, thấy đã đổi sang một chốn khác. Trước mắt, thấy một người đàn bà trung niên bị trói chặt, nằm lăn ra đất, miệng kêu gào :
- Dương Nhân con của mẹ, con có biết mẹ chịu khổ ở đây không?
Dương Nhân nghe tiếng, lòng dạ xốn xang, không thèm để ý tới những lời dặn dò của Lý Huyền nữa, khóc rống lên, ôm chặt lấy mẹ. Hai mẹ con đều tưởng như đang gặp nhau trong giấc mộng.
Dương Nhân định thần nhìn kỹ, không thấy Lý Huyền có mặt ở đó, bất giác kêu lên :
- Úy ! Sư phụ đi đâu rồi ?
Mẹ cậu hỏi :
- Vì sao con tới được đây ? Con có sư phụ hồi nào vậy ?
Dương Nhân mới đem chuyện trước kể lại từ đầu đến cuối. Bà mẹ mừng rỡ, nói :
- Tiên nhân không bỡn cợt người khác đâu. ông ta đã nói là cứu mẹ con ta, tất nhiên là không nuốt lời. Hèn chi lúc nãy, bọn người canh giữ mẹ , đứa nào đứa nấy cứ như thể nhìn thấy ma hiện hình, chạy ra cửa trốn mất. Thì ra là phép thuật của tiên sư làm ra cả!
Nhân đó, bà chắp tay, hướng lên không trung vái lạy :
- Con dập đầu cầu xin ân điển của tiên sư !
Dương Nhân cũng quì xướng, lạy dập đầu, hô to :
- Tiên sư mau tới đây ! Tiên sư mau tới đây !
Dương Nhân vừa cất tiếng, Lý Huyền đã hiện ra trước mặt, cười bảo :
- Hai người việc gì phải khẩn cấp thế ? Để cứu hai người, ta phải trổ phép mới xong. Tên Ngưu Tĩnh này rất là hung ác, ta phải trừng trị hắn một phen. Bà mẹ là đàn bà, không tiện ở lâu chỗ này, xin mời rời bước khỏi đây. Dương Nhân hãy ở lại đây làm chất dẫn thuốc cho ta. Ta bảo ngươi làm sao, ngươi làm y như vậy không được làm trái pháp chỉ của ta. Ngươi làm nổi không ?
Dương Nhân chưa kịp trả lời, bà mẹ đã khấu đầu, nói :
- Tiên sư đã nhủ lòng thương cứu mẹ con tôi, quả là ơn tái tạo.
Con ơi, con mau trả lời tiên sư. Trái lệnh thầy tức là cãi lời mẹ, sao còn kể là hiếu tử của mẹ được ?
Dương Nhân nói :
- Hài nhi sao dám không tuân lệnh thầy, nhưng chẳng hay sư phụ cứu mẹ con ra rồi, sẽ đem an trí 2 bà ở chỗ nào ?
Lý Huyền phất tay, nói :
- Bất tất nhiều lời. Ta sẽ khiến hai mẹ con được đoàn tụ, có tốt hay không ?
Nói rồi, ông đưa tay về phía bà mẹ Dương Nhân, phất một cái, bao nhiêu dây trói đứt ra hết. Lại phất cái nữa, những vết roi đánh đập trên mình bà lặn hết, một vết sẹo cũng không có. Lý Huyền lại vời Hoàng cân lực sĩ, mau đem bà mẹ Dương Nhân tới một nơi kín đáo ở Tây Hồ, an trí bà trong một đạo quán. Hoàng cân lực sĩ vâng lệnh, cõng bà kia đi. Một trận gió nổi lên, không còn tung tích gì. Bấy giờ, Lý Huyền mới dặn Dương Nhân nên làm… như thế, như thế, và nói thêm :
- Gặp lúc nguy cấp, ta sẽ ở bên cạnh ngươi để bảo hộ, không đến nỗi để ngươi bị chúng ăn hiếp đâu.
Dương Nhân thấy mẹ thoát hiểm, can đảm trở lại, dạ dạ xin nghe lời. Lý Huyền lại đưa tay chỉ một cái, Dương Nhân liền biến ra mẹ cậu, y chang. Cũng bị trói bó giò, nằm trên mặt đất. Một lát sau, bọn canh giữ trở lại. Chúng tiến vào phòng, đứa nào đứa nấy đều hô : "Quái lạ !". Chúng ngơ ngơ ngác ngác, như vừa trải qua một giấc mộng. Có đứa nói :
- Vừa rồi không hiểu cơn gió quái nào thổi qua, khiến chúng ta đều choáng váng mặt mày.
Đứa khác nói :
- Chỗ này có nhiều người chết, phần nhiều là những oan hồn, nên chúng phá phách dữ lắm. Ngày mai phải bẩm báo với tổng quản, mời cho được một vị đạo sĩ về thu thập chúng.
Chúng bàn tán lao xao. Dương Nhân nghe được, cười thầm. Lát sau, có người nói : – Bà vú đã tới kìa. Lại tới để khuyên nhủ người đẹp này chứ gì?
Quả nhiên có một người đàn bà trung niên, sàng qua sàng lại, tiến tới, cất tiếng hỏi :
- Vị mỹ nhân mới tới hiện ở đâu ? Tổng quản gia thật đa tình, quá yêu cô mà không được. Vừa rồi có trách phạt cô chút đỉnh, nhưng sau ông hối hận, bứt rứt chịu không nổi. Các anh thử coi đây, ông ấy đã sai ta đem thuốc giảm đau tới cho cô uống.
Mụ vừa nói vừa xề lại bên mình Dương Nhân. Dương Nhân cố ý rên hừ hừ. Bà vú thấy Dương Nhân bị trói, như đòn bánh tét, vội hét đám người kia :
- Các anh chẳng hiểu đạo lý gì hết. Giờ này mà còn trói phu nhân, không sợ tổn thương tới mình vàng hay sao ? Mai này tổng quản gia trách tội, ai gánh vác cho nổi ?
Chúng dạ dạ liên hồi, xúm vào cởi trói cho Dương Nhân. Bà vú làm đủ vẻ nịnh hót trước mặt Dương Nhân : đích thân đem thuốc cho cậu uống, sau mới nói tổng quản yêu thương ra sao, hữu tình thế nào, nói tới độ con kiến trong hang cũng phải bò ra. Lúc đầu Dưỡng Nhân yên lặng, sau mới lên tiếng :
- Muốn ta thuận tùng, ít ra ông ấy cũng phải dỗ ngọt ta, có đâu đánh đập ta thế này ? Nhưng theo như lời bà nói, tổng quản hiện nay đã hối ngộ, ta cũng có thể thuận theo. Tuy nhiên ta cũng phải nói rõ cho ông ấy biết, ta tuy là quả phụ trong dân gian, cũng xuất thân là nhà đại gia, nếu ông ấy muốn cưới ta, thì nên tế cáo trời đất, lại phải mời vương gia đứng chủ hôn. Mai sau, ông ấy ruồng bỏ ta, ta cứ tìm vương gia mà tố cáo.
Bà vú nghe vậy, luôn miệng dạ dạ, nói :
- Việc này nhất định có thể giải quyết. Vương gia và tổng quản tuy có thân phận trên dưới, nhưng tình là anh em. Tổng quản nói gì, vương gia chấp nhận ngay. Huống chi việc này quá nhỏ, vương gia lẽ nào không đồng ý ?
Nói rồi, hân hoan đi ngay. Trước khi đi, còn quay đầu lại, nạt mấy người kia :
- Hầu hạ phu nhân cho khéo nhé. Mai này cô thành bà chủ của chúng ta, kẻ nào dám khinh miệt cô ? Tổng quản biết được, các anh mất đầu như chơi.
Nói rồi, lật đật đi ngay.
Qua thời gian nấu chín một nồi cơm, bà vú quay trở lại, nói :
- Nghe tổng quản năn nỉ, vương gia đã đồng ý tới dự đám cưới.
Hôm nay được ngày lành tháng tốt, lễ thành thân sẽ được tổ chức vào ban tối.
Dương Nhân lặng yên không nói, bà vú tự tay xếp đặt, dẫn một số phụ nữ tới, giúp Dương Nhân chải đầu, cài trâm, mặc quần áo cưới. Mọi người vui vẻ cười đùa, để đợi giờ lành, đưa Dương Nhân tới chỗ chủ nhân để thành thân.
Dương Nhân đã có kế hoạch sẵn trong bụng, lòng không lo lắng gì, cứ thản nhiên để mấy người đàn bà kia dắt đi. Tới chỗ đại sảnh, đã thấy khắp nơi treo đèn kết hoa, người người qua lại chật phòng, ai nấy đều giữ bộ mặt vui vẻ, rạng rỡ, chờ giờ hành lễ. Mọi người đều phóng tâm uống trà, để chúc mừng tổng quản.
Tới giờ lành, tổng quản được Trung Sơn Vương và các bạn thân dìu ra, cùng Dương Nhân đứng cạnh nhau, trên tấm thảm len mầu hồng. Chợt nghe người chủ lễ xướng to:
- Giờ lành đã đến, mời tân quí nhân và tân nương tử cùng làm lễ vái trời đất !
Câu xướng vừa vang lên, Lý Huyền ấn mình bên cạnh Dương Nhân, liền đưa tay ra, đập lên đầu cậu ta một cái, hô to :
- Thời cơ đã đến, sao chưa thay mặt mẹ ngươi, đánh tên ác ôn một trận ? Mau động thủ đi chứ !
Vừa bị đập lên đầu, Dương Nhân cảm thấy lá gan sôi lên, sức mạnh tăng gấp mười lần. Cậu đưa cả hai tay ra, đánh bên phải, gạt bên trái, đám tân khách và gia nhân đều ngã lăn chiêng, ráng đứng dậy, tìm đường tháo lui ra phía sau. Chú rể ham tửu sắc bị đánh nặng nhất. Dương Nhân vừa tung một chưởng nặng như núi
Thái sơn, là tân lang ngã vật ra đằng sau, miệng đổ máu tươi, nằm không nhúc nhích. Đám gia nhân hò hét, vác gậy gộc xông tới, vây chặt lấy cô dâu, hét lên :
- Đừng để yêu phụ chạy thoát ?
Dương Nhân thét lên một tiếng, hiện nguyên hình, là một cậu bé chừng hơn mười tuổi, tay không chống với mọi người. Bất cứ binh khí nào, gần chạm tới thân thể Dương Nhân, đều lệch đi chỗ khác, không gây cho cậu một vết thương nào. Trong khi đó, Dương Nhân tung chưởng, đụng tới người nào, người đó lãnh đủ, không bị thương thì cũng té nhào. Dương Nhân chợt nhìn ra xa, thấy Trung Sơn vương đang đứng ở đầu đằng kia, miệng hô to :
- Việc quái lạ ! Việc quái lạ ! Loạn rồi ! Loạn rồi !
Lý Huyền âm thầm dặn dò Dương Nhân nên làm… như thế, như thế, mới có thể đẩy lui được bọn giặc. Dương Nhân bèn nhẩy vọt lên cao, xông tới thộp ngực Trung Sơn vương, nhấc bổng lên như diều hâu quắp gà con. Trung Sơn vương vội hô to :
- Không liên quan tới ta ! Không liên quan tới ta !
Dương Nhân thả ông ta xuống, nói :
- Ngươi làm chúa một nước, dung túng cho gia nô cướp đoạt quả phụ trinh tiết trong dân gian, lại dám đứng chủ hôn cho hắn, còn không kể là tội lớn hay sao ?
Trung Sơn vương vội nói :
- Việc này thật tình cô gia không biết ngành ngọn, chỉ biết là hắn cưới một cô gái làm hầu thiếp, ai ngờ hắn làm chuyện phạm pháp như vậy. Nay xin tráng sĩ buông tha, để cô gia thẩm vấn định rõ tội danh của hắn.
Dương Nhân cười, nói :
- Đã vậy nhờ vương gia phí chút tâm sức nhé .
Lý Huyền liền hiển lộ bản thân, phất tay áo một cái, tức thì khắp sảnh đường hiện ra một trận kim quang, đối diện không nhìn rõ mặt nhau. Hai thầy trò thừa dịp vọt lên trên mây, Lý Huyền ở trên cao hô to :
- Trung Sơn vương nghe đây ! Ta là chân tiên trên thượng giới, chuyên xét việc thiện ác chốn phàm trần. Ngươi đã biết lỗi, hãy tạm dung tha. Ngưu Tĩnh tội ác rành rành, khó nỗi tha thứ ! Ngươi hãy trừng trị hắn thật đích đáng, không được vị tình châm chước !
Nói rồi, cưỡi mây bay đi. Trung Sơn vương vội dẫn mọi người ra trước cửa, phủ phục tống tiễn, cùng nói :
- Thì ra là vị chân tiên, hạ giáng phàm trần trị tội Ngưu Tĩnh, Tên này tội ác rành rành, không thể khoan dung ?
Trung Sơn vương liền gọi quan hiệu úy, bắt Ngưu Tĩnh bỏ ngục, tra xét tội ác rõ ràng, xử chém đầu giữa chợ để răn chúng, tịch thu tài sản, phân phát cho người nghèo.
Lý Huyền dẫn Dương Nhân tới đạo quán, nơi Dương mẫu đang được an trí. Mẹ con gặp nhau, buồn vui lẫn lộn, ôm nhau mà khóc. Dương Nhân vốn tính trẻ con, nghĩ tới chuyện vừa rồi Ngưu Tĩnh bị xử tội nặng, bất giác vỗ tay, cười ầm lên. Dương mẫu nổi giận, trách mắng :
- Thằng súc sinh quá vô lễ ! Chúng ta nhờ tiên nhân ra sức mới thoát khỏi miệng cọp, càng nghĩ càng đau lòng. Ta đang thương tâm rơi nước mắt, mày ở đó mà vui sướng, cười đùa, còn qui củ gì nữa ? Vả lại sư tôn đang ở đây, hãy mau theo mẹ bái ngài, mới là phải phép.
Dương Nhân nhận lỗi, nói:
- Hài nhi đâu dám hỗn láo. Chỉ vì nghĩ tới việc ân sư vừa trừng trị tên tiểu nhân, trong lòng thích thú quá, mới cười đùa thôi.
Nói rồi, theo mẹ phủ phục dưới đất, lạy tạ Lý Huyền. Lý Huyền vội né qua một bên, không chịu nhận lễ. Dương mẫu khóc mà thưa :
- Mẹ con tôi, nếu không được tiên sư cứu vớt, giờ này đã bước tới Quỉ Môn quan, có đâu còn được ở trên dương thế ? Chúng tôi có lạy ngàn lạy, cũng không đủ đáp đền ơn lớn, nhất định sẽ lập thần vị tiên sư để thờ. Mấy lạy vừa rồi chỉ là biểu lộ lòng thành của mẹ con tôi thôi.
Lý Huyền đỏ mặt tía tai, nói :
- Phu nhân quyết không nên làm như thế. Người xuất gia, gặp nạn thì cứu, thấy việc thiện thì làm. Những việc ta làm ngày hôm nay đều bởi cảm kích trước lòng hiếu thuận của con trai bà, bần đạo chẳng dám kể công. Có một việc này, ta cần nói thật cho bà biết : ta thấy con trai bà còn trẻ mà hết lòng thương mẹ, là có căn cơ không hủy hoại. Nhìn kỹ, ta lại thấy cậu có tiên cốt, không nhiễm một chút bụi trần nào. Những người như thế, làm quan là không thích hợp. Tốt nhất là nên theo bần đạo làm đồ đệ, chưa đầy hai mươi năm, đã có kết quả khả quan. Vừa rồi, con trai bà đã hứa nhận với ta, nhưng lòng cậu ta vẫn còn lưu luyến mẹ. Tiên gia lấy trung hiếu làm gốc, quyết không cắt đứt tình mẫu tử người khác. Thưa phu nhân, việc sinh hoạt cua bà, bần đạo có cách cung cấp đầy đủ không để bà chịu thiếu thốn chút nào. Bần đạo đã giải bày nỗi lòng, không biết phu nhân có chịu phóng tâm, tạm chia tay cùng lệnh lang được không?
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
1085 chương
1621 chương
214 chương
501 chương
170 chương
1199 chương
1040 chương