Suốt một nén hương, Quân Thành Thu khóc muốn bao nhiêu bi thương liền có bấy nhiêu bi thương. Dù đang mộng mị li bì cũng không đặng được mà khóc hai mắt sưng hùm hụp. Đến lúc mông tiếp đất nở ra hai đóa hoa, Quân Thành Thu vẫn còn đang thương tâm nhỏ nước mắt. Tầm nhìn biến thành hai khe hở, hắn một tay chống dưới thân một tay xoa mắt, chỉ thoắt trông thấy một bóng người như gió như bão vụt lại đây. Tốc độ nhanh đến nỗi y đã nói được hai câu rồi mà tà áo và lọn tóc còn chưa lặng xuống. "Ở yên đó. Đừng chạy." Đúng hai câu, không thừa một dấu chấm nào. Rõ là Tần Tư Uyên chứ ai vào đây. Mở mang tầm mắt rồi, trước nay chưa từng thấy y nhanh như vậy. Y nói đúng hai câu mà Quân Thành Thu như bị thôi miên thật, bất tri bất giác bất động tại chỗ. Chết thật, lại làm sao nữa đây. Nhưng nhớ tới trạng thái điên cuồng của y lúc nãy hắn cũng không dám chọc y nổi xung. Vậy nên nói ngồi là ngồi, không nhúc nhích dù chỉ một chút. Dưới hàng mi dày rũ xuống của Tần Tư Uyên là hai nhãn cầu trắng bệch như bột mì. Không có lòng đen cũng không có con ngươi. Hai cánh môi đỏ thắm nổi bật trên nền da xám xịt nổi đầy gân mạch. Trong đôi mắt y lúc này không biểu lộ được nhiều, chỉ là hàng mi vẫn chớp động không ngừng, có thể nhìn ra cảm xúc dào dạt bên trong. Còn cảm xúc gì thì, ai biết đâu. Lúc này như cá trên thớt như chim trong lồng, Quân Thành Thu nghĩ y sẽ lấy vũ khí ra một phát chém đầu hắn. Nhanh gọn nhẹ. Bên ngoài kia còn đang hỗn chiến, bận bịu như thế, phỏng chừng Ma Quân cũng sẽ không thả y tự do quá lâu. Trong đầu hắn gảy một bàn tính nhỏ, bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế giữ cái mạng già này. Bất quá bàn tay năm ngón nhọn hoắt của Tần Tư Uyên giơ lên, không phải học Chu Chỉ Nhược cắm vào đầu hắn. Ngược lại, nhẹ nhàng...!vuốt ve? Dịu dàng, như thể đang vuốt ve mái tóc ái nhân. Quân Thành Thu tựa hồ không tin nổi, cố mở to hai mắt ra nhìn Tần Tư Uyên. Vẫn là y, đúng là y, đừng nói không có con ngươi, dù có bị móc mắt hắn vẫn trăm ngàn lần nhận ra! Tư Uyên, là Tư Uyên tiểu sư đệ thâm sâu giảo hoạt lại hay già mồm của hắn. Trái tim già của Quân Thành Thu run lên bần bật vì kích động. Y...!Y động lòng? Y hướng thiện? Vì sao chứ? Đột nhiên phát cuồng, đột nhiên bạo ngược rồi lại đột nhiên hoàn lương?! Diễn biến này Quỳnh Dao nữ sĩ cũng không thể viết ra được! Năm ngón tay y lạnh như băng ở trên đỉnh đầu hắn không nặng không nhẹ vuốt ve. Ngón tay long long mái tóc hắn. Sợi tóc đen ánh của hắn trượt vào kẽ tay y. Khuôn mặt của một ma tướng bị ma tâm thâm nhập vào linh trí vô hồn cứng đơ như tượng sáp. Nhưng bàn tay y không biết lạnh lùng như vậy, nó run rẩy, kích động, đáng thương như thể thứ y chạm vào một khắc sẽ vỡ tan. Gió lặng, mây ngừng. Xung quanh chợt chỉ còn lãng lãng hương khói mỏng manh. Tần Tư Uyên đứng ngược sáng, trên mặt không có biểu tình gì. Chỉ là hai hàng mi vẫn không ngừng run run chớp động, có thể nhìn ra tâm tình kích động của y lúc này. Sao phải đến mức như vậy? Sao phải đi đến bước đường này? Sao phải đày đọa bản thân đến vậy? Chạm vào mái tóc của hắn, khiến y kích động đến thế ư? Hắn nhìn sâu vào đôi mắt vô hồn của Tần Tư Uyên, lòng chợt quặn một trận. Chợt có một tình gì trào ra không đoán trước được. Quân Thành Thu đau lòng y, bàn tay vô thanh vô thức đưa lên, nắm lấy cổ tay y. Cổ tay y không biết từ lúc nào đã gầy thành như vậy, nắm trong tay chỉ thấy cộm toàn xương là xương. "Tư Uyên." Quân Thành Thu khẽ trầm giọng gọi, trong thanh tuyến hàm chứa thương xót nùng liệt. Tần Tư Uyên không có phản ứng gì quá mãnh liệt, chỉ khẽ lùi về sau một bước lại không có ý giật khỏi tay hắn. Quân Thành Thu thấy thế càng quyết tâm tiến lên. Bàn tay nắm càng chặt, hắn nói: "Theo sư huynh về nhà, Tư Uyên. Theo sư huynh về, chúng ta có chuyện gì mà không thể nói ra chứ? Ngươi có nỗi khổ tâm gì, trở về nói cùng ta. Bất luận có chuyện gì sư huynh cũng sẽ cùng ngươi gánh vác." "Tư Uyên." "Sư huynh không phải Tề Thiên Đại Thánh nhưng dù trời có sập xuống, ta nhất định sẽ chống đỡ cùng ngươi!" "Tư Uyên, Tư Uyên..." Lời nói lanh lảnh bên tai lại như nỉ non thầm thì. Thân mình Tần Tư Uyên khẽ động một cái, Quân Thành Thu liền nín thở ngưng thần. Tượng sáp Tần Tư Uyên vẫn mặc cổ tay cho hắn nắm. Tay y vẫn luồn trong tóc hắn, vậy mà Quân Thành Thu không ngờ y lại đột ngột mở miệng: "Nói dối." Hai mắt không có tiêu cự, không rõ là y có đặt hắn trong tầm mắt hay không. Chỉ là không hiểu sao, nhìn dáng vẻ này của Tần Tư Uyên thấy ủy khuất vô cùng. Giống như đứa trẻ vì không được mẫu thân mua cho kẹo hồ lô mà phụng phịu hờn dỗi. Quân Thành Thu nhìn vào, thấy thương xót vô hạn. Bàn tay đặt trên đầu hắn đột nhiên dùng sức thu lại. Biểu cảm của Tần Tư Uyên ít nhiều biến hóa. Y thình lình chộp lấy cổ hắn, khuôn mặt kề sát. Quân Thành Thu có thể nhìn thấy rõ ràng khóe mắt hoe đỏ của y. Một tay Tần Tư Uyên nắm lấy cổ hắn từ dưới đất nhấc lên. Quân Thành Thu không mảy may phản kháng, mặc cho y siết chặt bàn tay cũng không rên tiếng nào. Người mất trí nhớ — Quân Thành Thu, mơ hồ cảm thấy dường như mình đúng là đã từng tổn thương y. Dường như thảm trạng này của y đều là vì hắn. Dường như trong Tần Tư Uyên lúc này còn đau đớn giằng xé hơn hắn gấp ngàn vạn lần. Vậy nên, hắn không giãy giụa, giữa mi tâm chậm rãi hiện lên một chữ xuyên, Quân Thành Thu đau đáu nhìn người trước mắt, lòng tự trách không biết thế nào lại trào ra. Hình như, người đuối lí...!là hắn? "Ngươi, dối trá." Hơi thở của Tần Tư Uyên kề sát. Một tiếng này buông ra mà nghe như đã rút của y toàn bộ sức lực. Bốn bề tịch mịch, Quân Thành Thu trầm mặc nhìn y, không biết nói gì mới đúng. Chuyện Tần Tư Uyên vẫn luôn canh cánh, đến nỗi biến thành chấp niệm này hắn thậm chí còn không biết là chuyện gì, làm sao coa thể giải thích gì chứ. Y nói dối trá, ai mà biết được, hắn khi ấy có phải đúng là đã nói dối hay không? Nhìn đi nhìn lại, hình như không có cách nào phản bác. Đột nhiên Tần Tư Uyên trợn mắt gầm lên. Hai má hóp lại, vầng trán gầy điểm thêm mấy nếp nhăn vì xúc động. Cánh tay y càng thô bạo siết chặt cổ hắn. Dùng sức đến độ như muốn đem Quân Thành Thu bóp vỡ tan. "Ngươi vẫn luôn nói dối! Ngươi vẫn luôn vô tâm vô phế như thế! Ngươi không nhớ?" "Ha ha, một câu ngươi không nhớ đã phủi sạch oán hận cả đời ta. Ngươi nói như thế không bằng nói ta nhỏ nhen hẹp hòi, ôm hận mãi trong lòng không thôi, không phải sao?" "Quân Thành Thu, ngươi lúc nào cũng thế! Người bên cạnh ngươi, rốt cuộc phải đổ máu gì mới khiến ngươi đặt vào mắt, mới có thể khiến ngươi nhớ kĩ?!" "Ngươi không nhớ! Được, ngươi không nhớ, nhưng cũng không thể không tính toán cho xong. Ngươi không nhớ, cũng phải trả lại tấm chân tình năm đó cho ta! Trả lại cho ta!" "..." Trong đầu như có tiếng dây đàn đứt cái phựt, mãnh liệt oanh một tiếng thật vang. Đôi mắt huyền hàm chứa tầng tầng nước mắt nhộn nhạo muốn trào ra. Con ngươi hắn giãn nở đến mức gần như tan rã. Quân Thành Thu tự nhiên thấy hồ đồ quá chừng, những gì mình vừa nghe được, hắn hình như không hiểu được chữ nào. Không hiểu chữ nào, vậy mà tong mắt vẫn nhòe đi, nhìn thế nào cũng không rõ Tần Tư Uyên. Y nói, tấm chân tình...!chân tình? Có ngu ngốc hơn nữa, có vô tâm vô phế hơn nữa cũng không thể không hiểu ý tứ này. "Ngươi..." Khuôn mặt trước mắt vừa lạ vừa quen, tựa hồ đã quen biết nhiều năm mà cũng như chưa bao giờ gặp gỡ. Hắn run rẩy nhìn Tần Tư Uyên, chỉ thấy khuôn mặt y đã đẫm nước mắt từ lúc nào không hay. Giữa con ngươi trắng như tuyết chậm rãi điểm một vệt chu sa, là máu, không sai được. Đôi lông mày y bi thương nhíu chặt. Trên gò má nhợt nhạt ướt đẫm nước mắt. "Có.. ý gì?" Hắn thì thào. Tần Tư Uyên rũ đầu, máu ồ ạt chảy ra từ hốc mắt y. Quân Thành Thu nhìn mà kinh sợ, chính cảm giác này hắn mới trải qua cách đây không lâu. Hắn biết máu chảy từ mắt so với nước mắt chảy từ tim lại càng đau đớn hơn nhiều. Bất quá tâm trạng của chính mình lúc này còn bình ổn không nổi, nói gì đến trấn an vỗ về Tần Tư Uyên. Quân Thành Thu cố gắng lắm mới thì thào được thêm một câu: "Sư...Tần Tư Uyên, trước ngươi đừng kích động, buông tay đã." Mắt điếc tai ngơ, Tần Tư Uyên vẫn rũ đầu không biết là đang suy tư điều gì. Xung quanh cảnh vật lại đổi dời thêm lần nữa. Lần này mây vần trên đỉnh đầu phá lệ rõ ràng. Gió lùa mây bay, vầng trăng đỏ ối khi hiện khi ẩn. Dần dần sắc đỏ từ ánh trăng thấm lây sang mây bay, bầu trời chẳng qua mấy chốc đã bị nhuộm đỏ. Quân Thành Thu ngước mắt nhìn lên, một giọt lạnh như băng rơi xuống trên mặt hắn. Da thịt nhẵn bóng đón một giọt này, tí tách bắn lên. Giọt màu đỏ, vị đắng như nước mắt, rơi dày như sao sa. Huyết vũ trút như vũ bão, dội xuống đỉnh đầu sầm sập như muốn dội trôi luôn cả tóc hắn. Quân Thành Thu lòng đau như cắt, lại lần nữa chuyển tầm nhìn về phía Tần Tư Uyên. "Tần Tư Uyên, ngươi tên cẩu bằng hữu này, muốn chết à!" Tay chân loạn xạ, quyền cước mang theo tiên khí hư không đánh lên người y. Không nghi ngờ gì, chỉ là châu chấu đá voi. "Ngươi thừa biết ta không nhớ được nhiều chuyện xưa, hà tất phải như vậy! Bây giờ sư huynh trong tay ngươi, ngươi tùy ý chém giết không phải là được rồi hay sao? Sao phải làm đến độ này...!Hầy dà! Sao phải đồng quy vu tận chứ!" Điên rồi! Đúng vậy, sư huynh này vị này không chỉ tiếc mạng mình, hắn còn đau lòng tiểu sư đệ của hắn. Quân Thành Thu nhìn ra y đây là đang chuyển từ trận pháp muốn giết hắn sang cá chết lưới rách. Tần Tư Uyên muốn cùng hắn chôn xuống ba tấc đất sâu! Không thể được! Mọi chuyện chưa đến mức không thể vãn hồi thế này, không thể để thế này được! "Tư Uyên!" "Tần Tư Uyên!" Cánh tay y như gọng kìm kẹp lấy cổ hắn, Quân Thành Thu lúc này đổi ý muốn giãy ra lại phát hiện hình như không thể giãy ra nổi! Hắn đu hai chân quặp vào cổ Tần Tư Uyên, điên cuồng rung lắc. "Tần Tư Uyên, có nghe không!" "Chuyện đâu có nghiêm trọng vậy, có tâm sự không tìm huynh đệ nói chuyện, có đạo lí hay không?!" Ngươi không nói ra ai mà đoán rò được chứ! Xung quanh đổ vỡ ầm ầm. Khoảng không trên bầu trời tửng tảng từng tảng rầm rầm nứt toác rồi rơi xuống. Quân Thành Thu nhìn mộng ảnh bắt đầu đổ vỡ, lòng dấy chuông báo động liên hồi. Hắn nhìn Tần Tư Uyên đơ như tượng sáp vẫn khóc ra máu ồ ạt, nghĩ bụng lúc này không còn trông chờ gì vào y nữa rồi. Chuyện chuyển hướng nhân tâm kị nhất là nôn nóng, dục tốc bất đạt. Mà hắn bây giờ không dục tốc thì chỉ có đường chết! Vậy nên phải nghĩ cách khác thôi! Tự thân vận động, cơm no áo ấm! Mặc kệ tay Tần Tư Uyên cứng bao nhiêu, hắn ít nhiều cũng là thượng tiên thanh niên trai tráng, muốn cậy là vẫn phải cậy được! Thoát khỏi ma trảo của Tần Tư Uyên, hắn vội vã lục tìm trong tay áo càn khôn, hi vọng tìm thấy thứ gì có ích. Nhưng vì pháp lực bị hạn chế nên không gian trong tay áo càn không cũng bị thu hẹp đi nhiều. Nhiều món pháp bảo rất được việc lại ở tít bên trong, Quân Thành Thu thò tay sờ một lúc cũng không thấy có gì dùng được. Tứ phía vẫn rơi vỡ rùm beng, một đường nứt toác chia vầng trăng hai nửa. Quân Thành Thu gấp đến độ nhảy dựng lên, bình mẻ không sợ vỡ lần nữa thủ quyết trước ngực, cố vượt qua cửa ải tâm lí này. "Ầy dà, trên có mẹ già, dưới còn con thơ, sau lưng còn có hiền thê đang mất tích, làm ơn đừng loạn nữa có được không..." Nếu có thể thoát khỏi tầm khống chế tâm trí của mộng cảnh này thì tiên lực của hắn sẽ trở về không thiếu một phân. Bằng đó sức lực, muốn chống đỡ cục diện này cũng không đến nỗi khó khăn. Nhưng mà... Đừng nhìn Tần Tư Uyên đang đứng ngây như tượng sáp mà tưởng y không biết gì. Kì thực chính lúc này y đang thao túng mộng ảnh mạnh nhất. Vì phải dồn tâm trí vào việc đó nên y mới thất thần vậy thôi, không cần phải thương xót, cảm ơn! Bụng dưới bỏng rát không chịu nổi, Quân Thành Thu cảm thấy nếu mình còn cứ ép nữa thì tự nổ tan xác mà chết trước nhất định là hắn. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, rách việc quấn thân thì từ xa, tám vị tráng sĩ mặt không đổi sắc đang rầm rầm lao đến! !!! Xoẹt xoẹt xoẹt, đao kiếm rời vỏ! Bụi tung mù mịt, cát cuốn theo chân! Ai có kiếm cầm kiếm ai có đao cầm đao, ai không có cả đao lẫn kiếm thì đánh tay không. Đại khái là tám người như một, như vũ như bão chạy về phía Quân Thành Thu. Vũ khí giương cao, toàn thân toát một vẻ phen này ngươi có chạy đằng trời. Nhanh đến mấy thì hai cái tay cũng không thể bằng mười sáu cái được. Quân Thành Thu mang theo một tấm thân tàn dặt dẹo, mắt chỉ kịp nhìn thấy bụi mù mịt đằng xa đã phải phản ứng ngay. Cả người gom góp được chút tinh lực, hắn nén một chưởng giữa hai tay, nhân một lúc trong chớp mắt tám vị túi da còn chưa chạy đến—— Tung ra. Bùm một tiếng chấn động hồng hoang, rung chuyển lục giới. Trên không trung văng lên tám bóng người cứng đờ. Đến khi tiếp đất bịch bịch bịch, Phí Thanh Trì thế mà còn mỗi một tay. Mạnh Phương Nham bay mất luôn cái đầu. Tiếu Nam Khanh cùng Tiếu Nam Thương mỗi người rơi mất nửa hộp sọ. Nói chung là không ai còn lành lặn. Bao bì bên ngoài thủng lỗ chỗ như cái rá. Bình thường nhìn cảnh chém giết Quân Thành Thu còn thấy nhiều loại thảm trạng thảm hơn thế này nhiều, lúc ấy chẳng buồn nhếch mày một cái. Nhưng mà hôm nay, đây cư nhiên toàn là người quen! Nhìn mà khiếp sợ! Bất quá đau lòng còn chưa được mấy, đỉnh đầu đã rơi thêm một tảng mây. Bát đại anh hùng ý chí cũng bừng trở lại, không quản cơ thể mất cái tay cái chân nào, hây một tiếng lại nhào xông lên! "Mẹ nó, vẫn còn muốn đánh à?!" Quân Thành Thu bị tinh thần quả cảm này làm cho khiếp sợ liên hồi. Giò co lên đến mang tai, thân thủ nhanh như gió mới không bị đè chết ngay từ đầu hiệp. Hắn trái đỡ phải đỡ, tay đấm chân đá, lưng còng thì lấy ra đỡ đao. Mấy phen tránh không kịp sau lưng không nghi ngờ gì nhiều thêm vài đường máu. Tuy rằng thể chất Tiên thai của hắn sẽ sớm lành lặn lại không dễ lưu dấu vết, nhưng là một người đã thành gia thất luôn lo được lo mất — Quân Thành Thu thấy lo lắng vô cùng, sợ bị ghét bỏ. "Này thì nói hươu nói vượn này!" Một đao chém tới, Phí Thanh Trì đúng là đầu tàu gương mẫu, phá lệ đối thoại cùng hắn một câu. Đây, là đáp lại câu "Tẩu tử, dừng tay!" của Quân X. Hắn thầm bái phục Tần Tư Uyên có thể tạo ra được mấy cái nhân bản giống bản gốc đến độ này. Ngay cả phản ứng mỗi lần bị chọc đến Đông Đản của Phí Thanh Trì cũng không sai đi đâu được. Chỉ tiếc tám cái bao bì này tạo ra lại không có tim phổi, bằng không niệm tình cũ chắc không có ai đánh hăng đến thế— chát! Lại một tát nữa! Quân Thành Thu quắc mắt nhìn sang Hạ Huyền Chương, thấy y đang tha thẩn ngoài vòng chiến đầu, lượm lặt mấy cánh tay dưới đất ướm vào đầu vai hở xương trắng của mình. Ước chừng đang đoán xem cái nào của mình. 12 Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com Trước Sau