Quân Thành Thu không tài nào hiểu được, tại sao tổ đội tám vị nam chủ thần thái rạng ngời sắp sửa xuất đạo đến nơi rồi kia lại nhảy ra thêm một thành viên thứ chín. Vô cùng phẫn nộ! Đây nhất định là gian lận phiếu bầu! Chứ không thì làm sao mà Tiểu Phí nhà ta đang yên đang lành đột nhiên lại bị hất văng khỏi C vị được?! Không phục! Không phục! Không phục! Mà ngó đi ngó lại, cái tên thành viên thứ chín này là ai không là lại cứ phải là cái vị hắn ngàn vạn lần không muốn thấy nhất! Áo tím giày đen, phong lưu tao nhã, mắt huyền hẹp dài. Tần Tư Uyên! Đầu gối củ lạc, chân hơi vòng kiềng (lớn lên đã tự nắn thẳng). Dưới nách có ba nốt ruồi đỏ thẳng hàng, sau bả vai có một vết sẹo trắng mờ hình đám mây. Đây chính là Tần Tư Uyên! Là Tần Tư Uyên hắn mặc cùng một cái khố mà lớn lên, sao mà sai được! Hai mắt Quân Thành Thu trợn trừng, sấm rền đỉnh đầu. Trong tim nghe như có tiếng thứ gì đó nứt toác. Giây phút trái tim thủy tinh leng keng vỡ vụn hắn cũng mơ hồ thấy đau nhói nơi ngực trái. Thủy quang bỗng chốc nhộn nhạo nơi đáy mắt. Thân ảnh hắn bất động giữa mưa hoa. Cũng không thể nói rõ là kinh ngạc hay không kinh ngạc. Vì chuyện này, dường như đã có tiên liệu từ trước. Chỉ là không muốn tin. Cánh tay Nhĩ Khang đang giơ lên của Quân Thành Thu đương nhiên là không ai chú ý tới. Chỉ nghe hắn run giọng hỏi: "Ngươi, làm thế nào..." Rốt cuộc thì, đây cũng là hàng thật giá thật. Sự hiện diện của cái tên phá đám này, càng lúc càng chân thực. Hắn sững sờ hồi lâu. Y đúng là đang ở đây, đứng đối diện mình, lăm le giết mình. Tim hắn như một bát nước đầy, Tần Tư Uyên lỡ tay làm đổ, có hốt thế nào cũng không hốt lại được. Trong tay phe phẩy cái quạt lông đuôi chim Hương xám, Tần Tư Uyên vẫn là dáng vẻ quen thuộc năm nào. Y đứng cách hắn mười bước, sau lưng là tổ đội người quen cũ của Quân Thành Thu mà giờ đã thấy rõ mặt. Đúng là Nghiêm Phó Bằng, Hạ Huyền Chương, Diên Tương Phi, Tiếu Nam Khanh, Tiếu Nam Thương, Mạnh Phượng Nham, Tào Thất, và cả...!Phí Thanh Trì nữa. Trong mắt Tần Tư Uyên không có chút độ ấm nào. Y xòe quạt che nửa mặt, làn môi đỏ như máu khẽ nhếch, ngữ điệu đắc ý: "Thế nào? Không ngờ đúng không?" Thanh tuyến này, đã nghe mấy vạn năm nay. Vậy mà hôm nay càng nghe càng không nhận ra. Chẳng biết là thanh quản mỏng bớt đi hay do lòng người chuyển biến. Quân Thành Thu ngấm ngầm trầm mặc một phen. Dẫu vậy trên mặt hắn vẫn còn duy trì vẻ khiếp sợ tột độ, có vẻ như làm Tần Tư Uyên rất hài lòng nên y để cho hắn nói thêm mấy câu. Bồi hồi lại bồi hồi: "Ngươi, làm thế nào mà..." "Đương nhiên là ngươi nghĩ không ra, ta chẳng trách." Đang nói thì bị Tần Tư Uyên ngắt lời. Vẫn luôn kiên trì không bỏ cuộc là Quân Thành Thu, hắn vội vã cứu vãn: "Không, ta muốn nói, ngươi làm thế nào mà..." "Chuyện đó nhất định ngươi sẽ sớm tường tận thôi. Không cần quá kinh hãi đâu, sư huynh." Hai chữ sư huynh cuối cùng cố ý cường điệu, khóe miệng khẽ kéo lên một đường cong khinh miệt. Trạng thái này của y tựa hồ lạnh nhạt mà cũng giống như đang phải kiềm chế lắm. Chỉ tiếc Quân Thành Thu không so được độ giảo hoạt với hiền đệ đây nên không thể đoán bừa sắc mặt của y. Bằng không, người tiến trước một bước hẳn là hắn. Tần Tư Uyên nắm giữ vai chính ở phân cảnh này, trong lòng y vẫn luôn không muốn Quân Thành Thu nói hươu nói vượn nhiều. Dù sao thì cái lưỡi dẻo quẹo của hắn vẫn luôn là chủ đề không bao giờ nguội trên Tiên giới. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Tần Tư Uyên đã gần đến cái đích của mình. Y không muốn công sức nếm mật nằm gai của mình đổ sông đổ biển, không thể để có sơ suất gì được. Y chậm rãi bước lại gần, tà áo nhẹ tung bay. Chiết phiến trong tay y mơ hồ tràn ra ma khí tím đen. Dưới da thịt cũng ẩn ẩn lưu chuyển chướng khí hắc ám. Lúc này Quân Thành Thu tuy hơi mù nhưng vẫn nhìn ra rất rõ ràng. Thân thể này của Tần Tư Uyên không còn là tiên thân nữa. Hay nói cho đúng, thì đứng trước mặt hắn đây là một ma đầu không hề đơn giản. Nhân lúc Tần Tư Uyên không ngắt lời, hắn vội vàng nói nốt: "Vừa nãy chỉ muốn thỉnh giáo sư đệ, đường kẻ mắt này vẽ thế nào?" "..." Thật là vậy! Tần Tư Uyên xưa nay mắt một mí, chưa bao giờ thấy có đuôi mắt hoa lệ thế kia bao giờ mà. Tần Tư Uyên không ngờ rằng Quân Thành Thu còn có chiêu này, nhất thời không chống đỡ nổi mà phun máu tươi. Không còn dáng vẻ văn (bại) nhã (hoại) như khi xưa, hai mắt Tần Tư Uyên lúc này vện đỏ chằng chịt. Cơ hồ hộc ra một ngụm máu thì ái hận thù tình gì cũng không nén nổi nữa. Y tức đến độ dậm chân nhảy lên, lệ khí cường thế quát: "Còn không mau lên hết đi!!!" Lời này đương nhiên không phải nói với Quân Thành Thu mà là nói với tổ đội phía sau. Mắt thấy tình thế thực sự không ổn, nguy hiểm chồng chất nguy hiểm. Cái mặt già của Quân Thành Thu chỉ kịp co rút nhẹ một cái, gió vút bên tai đã thấy đại đao của Phí Thanh Trì đang bổ xuống đầu! "Tần Tư Uyên ngươi mưu hèn kế bẩn! Ai lại ỷ đông hiếp yếu lấy thịt đè người như vầy bao giờ, hả!" Trời ơi! Là ai, ai đã nặn ra Phí Thanh Trì đầu tàu gương mẫu, luôn nhiệt tình hăng say thế này? Là ai? Hả! Là ai?! Chuyện gì cũng có mặt, còn có mặt đầu tiên. Còn may thân thủ hắn cũng chưa đến nỗi tàn phế lắm, mau lẹ lăn một vòng tránh được. Tuy nhiên một vòng này lăn đến đầu vàng mắt hoa, tay chân chưa cả kịp ngổm dậy đã đỡ tới đòn roi tới tấp của chúng nam thần. Tần Tư Uyên khoanh tay đứng nhìn, không rõ là vui hay đắc ý, chỉ biết nghe giọng vẫn rất tỉnh táo: "Tần Tư Uyên ta từ lúc chào đời đến giờ chưa bao giờ chính nhân quân tử cả. Chính nhân quân tử, chắc cũng chỉ có ngươi thôi sư huynh à." Quân Thành Thu nghe ra ý tứ châm biếm trong câu này nhưng không rảnh đáp lời. Bát đại cao thủ Tần Tư Uyên thuê lợi hại quá, nhìn đâu cũng là người quen. Bốn phương tám hướng trời đất đảo điên, quay đầu đi đâu cũng là đao kiếm. Ngàn kiếm chém đi vạn đao chém tới, Quân X không tránh được mà ăn mấy gậy mấy đao, nháy mắt đã tăng thêm hai ngàn điểm thảm. Nhất thời hắn chỉ kịp đưa tay bưng đầu, trong giây phút đánh hội đồng ngắn ngủi ấy, tổng cộng Quân X đã ăn ba lưỡi đao sau lưng (trong đó phỏng chừng đều là Phí Thanh Trì). Mấy chục cú đấm thụi túi bụi, vài đôi chưởng nội lực. Thê thảm càng thêm thê thảm. Quân Thành Thu chổng mông đỡ đòn, lòng chỉ cảm thấy vô hạn thê lương, thê lương vô hạn... Mới đấy thôi, đây đều là bằng hữu thân thiết của hắn đó nha. Vậy mà... Hắn sâu kín thở dài một hơi, thầm động viên chính mình: Thôi dù gì cái mặt tiền vẫn còn vẹn toàn, chưa có hề hấn gì. Còn nước còn tát, còn đẹp trai thì còn phong lưu. Dựa theo tính cách của Tần Tư Uyên thì đòn kết liễu hắn phải là do chính tay y động thủ chứ ha? Dàn nam chủ này...!Chắc cũng không không đến mức xử hắn ngay chứ? Hắn oán hận nói vọng ra: "Tần hiền đệ, chuyện đến nước này ta tự rõ đôi phần. Nhưng nguyên cớ ta không làm cách nào thông suốt. Rốt cuộc hai ta có chuyện gì không thể hóa giải? Rốt cuộc..." Chưa kịp nói hết đã bị ngắt lời: "Ta đã nói rồi, từ từ sư huynh sẽ rõ. Không cần nôn nóng đâu. Cuộc đời ta mấy chục vạn năm, sao mà bằng dăm ba câu kể hết được." Hắn ôm đầu, nghe loáng thoáng tiếng cười của y mang một sắc thái tự giễu cay đắng vô hạn. Sao phải cay đắng, sao phải nhập ma, sao phải giết hắn? Quân Thành Thu không hiểu. Y là Tần Tư Uyên đại danh đỉnh đỉnh, phẩm cấp Bát Vân dưới vài chục người trên vài vạn người. Y thế nào mà phải nhập ma? Và còn, y thế nào nhập ma đến cảnh giới này rồi, bao nhiêu năm nay vẫn có thể yên ổn làm thượng tiên mà hắn nhìn không ra? Quân Thành Thu bỗng tỉnh ngộ, mấy vạn năm nay hắn sống như người say, chuyện gì cũng không biết. Bỗng, một đòn sát thương cao không tưởng giáng xuống. Chát một tiếng, một bàn tay thần kì không biết dùng cách nào tát được vào mặt hắn. Quân Thành Thu kinh hãi đến sững sờ, không nói nổi câu nào. Bảy vị nam chủ suốt cả quá trình điên cuồng xuống tay đều không rên một tiếng, lúc này đột nhiên cùng nhau bất động, há hốc nhìn lên. Nguyên là bảy vị hán ca này thường ngày đầu đội trời chân đạp đất, trang nam tử khí thế bừng bừng. Lúc đánh nhau, văn nhã thì so chiêu thức uốn lượn múa may đẹp đến tung hoa; thô bỉ thì hùng hục là vào quần loạn một hồi. Bọn họ ai cũng từng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu trận nhưng chưa từng gặp ai...!tát đối thủ cả. Đây, đúng là mở mang tầm mắt tầm mắt mở mang, ha ha ha. Chuyện này, có chút nằm ngoài dự kiến, có chút khó chấp nhận. Cùng ôm trong lòng một mối run rẩy, kìm lòng không đặng nghĩ: Tát...!Không phải chỉ có nữ nhân mới động thủ kiểu này sao? Tâm trạng của thất đại cô gia mười phần căng thẳng phức tạp. Cảm giác này giống như đại gia tộc đang họp bàn nhau nên giải quyết thằng cháu đích tôn duy nhất lại tự thừa nhận mình (bê) không (đê) được này thế nào. Căng thẳng tột độ. Bảy đôi mắt, tính thêm của Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên cùng nhìn sang là chín đôi. Mười tám con mắt, cùng đổ dồn về phía... Hạ Huyền Chương. Bàn tay phạm tội vẫn còn cứng ngắt giơ lên trong không khí. Gan bàn tay đỏ bừng cho thấy lúc nãy tát hắn y cũng quyết tâm dùng sức thế nào. Khuôn mặt mang theo một nét buồn ủ ê pha chút ngượng ngùng bất đắc dĩ khó xử. "Gì vậy, ta ra tay quá nặng hay sao? Xin lỗi xin lỗi, ta sẽ chú ý, ha ha." Ống tay áo của Hạ Huyền Chương vẫy như muốn vỗ cánh bay lên. Phải biết năm xưa ở Côn Liêu đỉnh, ngoài xem bói cúng bái ra thì y đâu còn biết gì nữa. Đúng là xuất thân từ đệ nhất võ lâm môn phái, nhưng đây là Côn Liêu đỉnh! Xin nhắc lại, đây là Côn Liêu đỉnh! Quân Thành Thu nghĩ, không hổ là sư phụ hiểu mình nhất, xuống tay đúng chỗ ghê ha, chiêu này độc quá. Khó đỡ +1. Mà thế này cũng lỗ cho Tần Tư Uyên rồi, thuê ai không thuê lại mướn Hạ Huyền Chương. Chưa nghe danh Côn Liêu đỉnh bao giờ à? Hắn tặc lưỡi, đánh một ánh mắt thương cảm sang chỗ tấm chiếu mới Tần Tư Uyên. Tấm chiếu mới dù không bị tát nhưng lúc này sắc mặt còn thối hơn người bị tát là hắn, "Thế này...!Là sao?" Tần Tư Uyên không ngờ rằng tám cái túi da y vất vả chọn lọc để dựng lên này lại lọt một cái xuất thân từ gánh xiếc trung ương. Liên tiếp bị dính lôi điểm ở những chỗ không ngờ tới, ngụm máu Tần Tư Uyên khổ nhịn từ nãy đến giờ rốt cuộc không nín được nữa, phun ra. Quân Thành Thu nhìn mà nhăn mặt  thương hại. Khổ cực cho Tần Tư Uyên không biết có bao nhiêu máu, hôm nay hắn chưa đánh chưởng nào đã phun ra hết rồi. Không biết sáng nay có ăn sáng không, nếu chưa thì quả là đáng thương quá. Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng. Tám vị nam chủ thì không thể tự hành động, linh trí cũng khiếm khuyết, bất động thanh sắc đứng như trời trồng. Quân Thành Thu lúc này mà còn không đứng dậy phản công, gõ đầu mỗi đứa một phát thì hắn mới không họ Quân. Cạch cạch cạch gân cốt thông suốt, nước chảy mây trôi. Trong thời gian một suy nghĩ chưa kịp trôi khỏi đầu Quân Thành Thu đã kịp hoàn thành một chuỗi động tác có độ khó cao: Bật dậy! Lộn mèo! Gõ đầu mỗi đứa một phát như đã định. Chân nhanh thoăn thoắt đạp trên vai người ta, quả thực nhìn không ra mới nãy còn là một tên tàn tạ dặt dẹo, thất khiếu đổ máu hai mắt mù dở. Quân Thành Thu tỏ ý hơi oan ức, bản thượng tiên cũng đã khỏe lại đâu! Khỏe như ngày thường rồi mà còn để đám cháu trai này bắt nạt vậy á? Con mắt nào của độc giả nhìn thấy tiên pháp của bản thượng tiên quay lại?! Để tượng trưng, Quân Thành Thu búng tách một cái ra đốm sáng ở đầu ngón tay. Đốm dáng đó quả nhiên mờ mờ đùng đục, không hề có cái gì là "kim quang chói lọi" cả. Chịu đựng tiên khí dồn nén ở đan điền không được phát ra ngoài khiến bụng dưới đau đớn bỏng rát. Dưới chân lô nhô chín cái đầu nhưng hắn chỉ gõ tám, chừa một cái không cần nói cũng biết, là Hạ Huyền Chương. "Sư phụ, người vẫn ngốc như năm đó vậy, ha ha." Đó là Quân Thành Thu, trong khoảnh khắc dừng lại trước mặt Hạ Huyền Chương. Tần Tư Uyên là hiền đệ cũng không tránh khỏi bị gõ một cái tỉnh cả người. Quân Thành Thu nhìn ánh mắt y sáng trở lại thầm băn khoăn, có phải hắn sai rồi không? Gõ đầu y làm gì chứ, một chưởng đập ngất luôn không phải được rồi sao?! Trời ạ, hắn sai thật rồi! Quân Thành Thu vẫn đứng ở khoảng cách gần với Tần Tư Uyên, hốt hoảng nhận ra thay đổi đầu tiên. Y vừa sực hồi thần, xung quanh liền lập tức mạnh mẽ biến chuyển. "Tại sao lại là ngươi?!" Một chưởng không báo trước mạnh mẽ đánh ra, nội lực của Mộng Ma cũng không phải chuyện đùa. Khuôn mặt anh tuấn của Tần Tư Uyên không biết đã đeo nét dữ tợn kia từ lúc nào. Chân Quân Thành Thu chôn trong cát, sàn sạt kéo lê một đoạn mới trụ vững được, cũng hộc ra một ngụm máu tươi, "Sư đệ, ngươi đừng kích động!" Chết tiệt, y điên rồi! Bấy giờ trâm cài tóc của y rơi xuống đất, tóc tai rũ rượi. Hai mắt bị hắc ín che kín, không nhìn ra là có tức đến đỏ mắt hay không. Y trùng đầu gối, ngửa mặt lên trời dữ tợn gào một tiếng. Một tiếng này gào đến rát cổ bỏng họng. "Tại sao lại là ngươi?! Tại sao lại cố tình là ngươi?! Ta đến tột cùng đã sai ở điểm nào, tại sao đời này của ta lại thảm thành như vậy?!" Quân Thành Thu nghe mà thấy đau giùm y. Trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không rõ ngươi này trong lời y là chỉ hắn hay ai nữa. Thôi, đều không quan trọng! Y đang tự bạo rồi, không đánh thức y tỉnh sẽ thành phản phệ mất! Tuy rằng vẫn luôn tỏ vẻ không quan tâm nhưng từng câu từng chữ Tần Tư Uyên nói hắn đều cẩn thận nghe kĩ, cẩn thận ghi nhớ. Bởi, Quân Thành Thu biết những lời này bình thường không có khả năng nghe được. Chỉ trong lúc thần trí bạo loạn này y mới có thể bộc phát tâm tư sâu kín nhất ra ngoài. Vậy nên những lời này, không nghi ngờ gì là nói đến sóng gió xô đẩy y đến bước đường này. Lòng hắn hơi lạnh đi, xô xa đến vậy, không biết là cái sóng to gió lớn gì. Hắn bấp chấp Tần Tư Uyên đang bật chế độ cuồng sát bá đạo, cảm tử chạy đến nắm lấy vai y lắc lắc: "Hiền đệ, đệ tỉnh táo lại đi! Là sư huynh đây mà——" Chưa kịp nói xong, Tần Tư Uyên đã tiễn hắn theo đường cầu vồng đáp xuống đất. Quả nhiên động tác này luôn đi kèm với một trận cuồng phong vân vũ. Dấu hiệu cho thấy trùm cuối sắp bạo nổ! Quân Thành Thu thức thời, vội ôm Tiếu Nam Khanh da dày thịt béo đến chắn trước mặt. Khung cảnh xung quanh xoay chuyển càn khôn, khắp nơi mở ra hố đen vô tận. Mây đen đặc quánh. Mặt đất rung lắc dữ dội. Quân Thành Thu đứng sau một tấm bị thịt mà vẫn còn thấy sóng âm ong ong đập rung lồng ngực, gió bạt cả tóc mái. Chẳng trách y phục của Tần Tư Uyên bạo rách tan, da thịt nổ tung, hai má vằn vện gân xanh chằng chịt! Không ổn rồi! Hắn đứng sau lưng Tiếu Nam Khanh liều mạng ló đầu ra, nhìn thấy bộ dạng này của Tần Tư Uyên thì chợt sợ hãi. Y lại muốn tẩu hỏa nhập ma nữa! Trong phút chốc Quân Thành Thu cảm thấy, Tần Tư Uyên này không quản y là tiên hay ma, là người hay quỷ hay là cái dạng gì, y vẫn luôn là sư đệ già mồm của hắn. Hắn có trách nhiệm với y. Mà bây giờ, không biết y tu cái gì, thân xác bạo nổ, tức hận điều gì tích tụ thật lâu trong ngực, giờ phút này bạo phát ra