- Ắt xìiii..!! Ắt xì..! Ắt xì..! Tôi ngâm mình trong bồn nước ấm trong khi 3 thằng kia còn ngủ như ngất. Đinh ninh như vậy nên tôi ko khóa trái cửa. 15 phút sau tôi chồm dậy lấy cái khăn có thêu sẵn tên mình "Mai-Thiên-Phong", đang bất lực chồm chồm với với vì cái khăn được treo chỗ cao, tôi đứng lên thành bồn tắm và giựt xuống, ngay lúc đó, cửa mở : "Cách" M..M..M..Một tên nào đó trong số 3 tên đang ngủ đang đứng trước mắt tôi, trượt chân, tôi ngã đập đầu xuống bồn. Thôi xong, ngày tàn của mị đã đến!! 2 phút 3 phut rồi 4 phút 5 phút tôi đếm từng giây 1 như chờ đợi khoảnh khắc hắn la lên "má ơi con gái" mà gần chục phút trôi qua vẫn ko có động tĩnh gì ngoài tiếng "khò khò" đều đặn Tôi hé mắt Chết tiệt Là tên này mộng du! Hắn đang ngồi trên cái bồn cầu và gục đầu lên bồn nước phía trên ngáy đều, ngáy đều Tôi thề, tôi thề sau này sẽ đốt nhà hắn Mặc đồng phục chỉnh chu, vuốt tóc, thắt cà vạt rồi phi lên giường soạn sách vở. 6 giờ đúng, tôi và 3 tên còn lại cùng nhau đi ăn sáng Người đầu tiên tôi gặp khi vừa vào phòng tên Lưu Quốc An, hay còn gọi là Andrey Lưu lai giữa 2 dòng máu : Việt - Nga, nhìn bản mặt Tây Tây phát ghét, lông mi dài, mũi cao căng cái môi nhọn lên trông cực hờn. Hắn sống ở VN từ nhỏ, bố mẹ sang Nga định cư lúc hắn vừa kệt thúc lớp 9 Kẻ mộng du mà tôi thề sẽ đốt nhà hắn tên là Vương Tuấn Nam, cao to, "thẳng", mặt mũi ko gì đặc sắc Tên còn lại là Nguyễn Thế Bảo, ừm..xét theo khía cạnh nếu tôi là con gái sẽ thấy tên này đẹp ngời ngời, còn nếu tôi là con trai, kẻ này nhìn cũng chỉ "tạm được" Tên tôi là hay nhất, oách nhất, cũng là điểm duy nhất tôi thầm cám ơn mẹ tôi vì lựa được cái tên oai phong lẫm liệt như vầy. 3 tên kia bảo tên tôi nghe rất...Trung Quốc, cũng phải, mẹ tôi vốn là fan cuồng phim Tàu Bọn người trong trường này giàu có, nghèo có, đối xử với nhau rất lệch a~. giàu có như thằng bóng kia thì được tâng lên tận dây điện cao thế, "nghèo nghèo" như tôi thì bị chìm xuống tận đáy hố ga. những kẻ hòa đồng như 3 tên cùng phòng tôi thì nằm ở lưng lửng, ko được tôn thờ cũng ko bị khinh rẻ. đi ngang qua xóm "nhà cao tầng" của thằng bóng (sau này tôi biết tên hắn là Bùi Thế Thành, con của thầy giám thị Bùi Công Lí) hắn đứng dang háng, chống nạnh trước mặt tôi, khì mũi 1 cái, nhún vai 1 cái, liếc mắt 1 cái, rồi khoanh tay 1 cái - Cha chả, cóc ghẻ mà tưởng cóc vàng. Tức giận đến mức ngủ còn mơ thấy người. Anh..nhớ mặt tui đó... Oách, tôi nổi hết da gà, là hắn đang chửi tôi hay đơm lời ong bướm đong đưa tôi vậy? Tôi lủi đi 1 nước ko dám ngoái ra sau. Làm con trai thật sướng ah~. đi đứng hiên ngang, vung tay vung chân phóng khoáng, vào lớp học thì được ngủ, bị chửi cũng ko ê mặt, được tụm ba tụm bảy leo rào trốn học, được cưa gái, huýt sao chòng ghẹo các thứ, tôi thực sự đang sống như tiên Nhưng học trong môi trường toàn đực rựa, tâm hồn tôi và toàn thể mấy đứa con trai đều mờ đục, âm u, dương thịnh âm suy, tình cảm thì thiếu thốn trầm trọng nhưng được cái thành tích học tập của trường khá cao, phải nói là rất cao, vì chúng tôi đều chỉ có việc học, ko tình yêu, ko gái gú, ko được ăn chơi, nhạt như nước ốc, bởi thế trong lòng ai ai cũng đều ấp ủ mong muốn trốn ra ngoài cà cưa, phòng 53 của tôi cũng không-ngoại-lệ !