Sau khi ý thức của Nguyên Dương tỉnh táo, cậu cảm giác được quần lót lại ướt, đầu v* cũng trở nên mẫn cảm chỉ cần áo cọ nhẹ cũng sẽ rất đau.
Nguyên Dương nhớ lại mông xuân đêm qua bị người xa lạ phát hiện bí mật.
Cũng may chỉ là mơ bằng không chính mình biết làm sao, Nguyên Dương vui vẻ nghĩ.
Trong mơ rõ ràng có bàn tay to thuần thục xoa nắn hai đầu v*, cậu không biết đó là ai nhưng rất hoảng sợ lại không nhịn được khoái cảm.
Sữa không ngừng trào từ trong ngực ra, bàn tay to kia vẫn cứ xoa bóp, chính mình nhịn không được rên rỉ cảm thấy thật xấu hổ.
Bàn to tay bao phủ cả một bầu vú chậm rãi liếm mút khiến sữa dâng trào.
Người lạ kia hé miệng ngậm đầu v* như em bé đang bú sữa, hàm răng nhẹ nhàng nghiến đầu v*, Nguyên Dương thấy sợ nhưng lại muốn người kia hút nhiều lên.
Bầu ngực cũng không được buông tha, hai bàn tay không ngừng xoa nắn đầu v* mềm mại bị hắn chà đạp làm sữa văng bốn phía.
Nguyên Dương nhỏ giọng khóc nức nở đầu óc bị khoái cảm kì dị xâm chiếm hận không thể có người chạm vào hoa huy*t trấn an nó như đêm hôm qua.
Nguyên Dương không khỏi nhớ đến khuôn mặt Lý Cảnh Hành, trong lòng nói lời xin lỗi nhưng không nhịn được nhớ tới khoái cảm được côn th*t hắn mài, côn th*t to đến mức mặc dù cách lớp vải nhưng *** dâm không biết xấu hổ mà mấp máy muốn cùng tiếp xúc thân mật với côn th*t muốn Lý tiên sinh hung hăng đâm mạnh vào giải ngứa cho cơ thể.
Nhưng hiện tại trước mặt cậu là người đàn ông xa lạ không thấy rõ mặt cũng không biết là ai.
Người xa lạ bú sữa thực thoải mái khiến cậu không nhịn được rên rỉ, bướm nhỏ phía dưới lúc đóng lúc mở.
Chính mình là một con đĩ chờ Lý tiên sinh tìm niềm vui nhưng cậu cùng người khác ở bên nhau.
Cậu nhỏ giọng gọi Lý tiên sinh nồng đậm ý vị làm nũng như thể điều này có thể giảm bớt tội lỗi của bản thân.
Kết quả người kia nghe được cậu kêu Lý tiên sinh liền kéo quần lót cậu xuống.
Nguyên Dương tràn đầy hoảng sợ người đàn ông đó còn phát hiện bí mật của cậu! hoa huy*t Nguyên Dương còn đang chảy nước đột nhiên tiếp xúc với hơi lạnh nên tần suất co rút lại càng nhanh, cậu tự phỉ nhổ thân thể dâm đãng khi được ăn đồ ngon.
Không ngờ người đàn ông xa lạ đó cư nhiên liếm mút hoa huy*t dùng sức đẩy mạnh môi ấn thật chặt, đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào hột le khiến từng đợt từng đợt khoái cảm ập đến làm Nguyên Dương bật khóc, nước phía dưới chảy ra càng nhiều.
Người nọ hút hết dâm thuỷ, đầu lưỡi thô ráp chạm vào miệng huyệt gây kích thích như bị điện giật khiến bụng cậu co rút lại đắm chìm trong dục vọng mà không có ai để cứu sau một hồi cậu cảm thấy chính mình sắp chết đuối, được một luồn khoái cảm làm cậu vô cùng sung sướng.
Nam nhân móc côn th*t dùng quy đầu chà xát miệng huyệt sau đó đánh bạch vào hột le nhưng không tiến vào, Nguyên Dương bị tra tấn tàn nhẫn chảy đầy nước mắt, khuôn mặt đỏ ửng như con yêu tinh quyến rũ đàn ông.
Cuối cùng, nam nhân bắn một luồn tinh dịch lên miệng huyệt và hạt le mang đến cho Nguyên Dương một khoái cảm không thể giải thích được.
Nam nhân xuất tinh trên người mình, chính mình có thể cảm nhận khoái cảm chỉ có thể khóc nức nở không ngừng.
Cậu cởi quần lót phát hiện có tinh dịch đã khô mà bụng nhỏ và hoa huy*t cũng có một ít, một ít dịch chưa khô bị lỗ dâm kẹp chặt làm Nguyên Dương thẹn thùng dùng ngón tay móc dịch từ *** nhỏ ra.
Ấn nhẹ bụng rồi moi hết tinh dịch còn xót lại bên trong.
Tối hôm qua chính mình mộng tinh sao ra nhiều như thế, chắc là do ma xát hoa huy*t bằng không sao hột le lại sưng tấy, khẽ chạm vào vừa thoải mái vừa đau.
Đói khát đến mức đỏ cả hai tai.
Trong phòng kia, kẻ đầu sỏ gây tội Lý Cảnh Hành đang say giấc ngủ mơ giấc mơ đẹp, khoé miệng còn mang theo ý cười.
……..
Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy, đã đến đầu thu.
Thời tiết thay phiên nhau nóng lạnh khiến mồ hôi chảy ra dính vào người còn mang theo gió thu lạnh lẽo khiến người ta khó chịu.
Vào thời tiết nhạy cảm này, người không thường xuyên bị ốm Lý Cảnh Hành đã ngã bệnh.
Buổi sáng trước khi ra cửa, Nguyên Dương nhắc nhở đối phương mang theo áo khoác tránh bị lạnh.
Lý Cảnh Hành không muốn kết quả vào buổi chiều cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt như đang nghiêng lệch, cổ họng khô khóc uống nước như thế nào cũng không đủ miễn cưỡng chống được tới lúc tan làm.
Lý Cảnh Hành lái xe về nhà, Nguyên Dương đã ở trong bếp nấu ăn vừa thấy hắn nhô đầu ra chào hỏi: “Lý tiên sinh, ngài về rồi.”
Lý Cảnh Hành chớp mắt ngây người gật đầu sau đó quy củ ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt lại.
Nguyên Dương xào xong rau, trong lòng thắc mắc trước kia đối phương đều sẽ đi tắm rửa sao hôm nay lại ngồi đó.
Cậu thấy Lý Cảnh Hành ngồi trên sô pha, đôi môi tái nhợt mặt hơi ửng đỏ, vội vàng vỗ hắn: “Lý tiên sinh, ngài bị sao vậy?”
Lý Cảnh Hành vẫn nhắm hai mắt không phản ứng.
Nguyên Dương cho rằng đối phương có thể bị bệnh, mu bàn tay đặt lên trán hắn phát hiện có chút nóng thế là đi tìm nhiệt kế.
Cậu dùng sức lay mạnh Lý Cảnh Hành, đối phương mở mắt đứng dậy hỏi: “Sao vậy?”
Nguyên Dương kẹp nhiệt kế dưới nách hắn, cau mày lo lắng: “Lý tiên sinh, ngài có thể bị sốt.
Hôm nay ngài cảm thấy không thoải mái sao?”
Lý Cảnh Hành nói tình trạng hôm nay, Nguyên Dương càng cảm thấy lo lắng cho hắn.
Đến lúc cậu kiểm tra nhiệt kế là 38 độ bốn, Lý Cảnh Hành phát sốt.
Hắn nhấp môi: “Đi tắm trước.”
Nguyên Dương đỡ đối phương vào phòng sau đó xuống lầu nấu cháo.
Người bệnh phải ăn mấy món thanh đạm vậy nấu cháo thịt heo đi.
Sau khi cậu cho nguyên liệu vào nồi áp suất liền lên lầu kiểm tra tình hình.
Lý Cảnh Hành đã tắm xong, đuôi tóc hơi ước còn có những bọt nước bám trên người chỉ mặc một cái quần đùi nằm trên giường ngủ.
Rõ ràng tắm xong liền đi ngủ.
Nguyên Dương lo lắng hắn bị cảm lạnh nên kéo chăn đắp lên người đối phương.
Lý Cảnh Hành nhăn mày, hiển nhiên thân thể không thoải mái.
Nguyên Dương khẽ thở dài đi xuống lầu.
Thừa dịp cháo chưa chín vội vàng tìm thuốc.
Đã tìm được thuốc vừa vặn cũng nấu cháo xong.
Nguyên Dương bưng một bát lớn kèm theo ít rau lên lầu.
Lý Cảnh Hành vẫn còn ngủ Nguyên Dương vỗ vỗ mới tỉnh lại.
Trên mặt vẫn còn một dấu hằng đỏ chắc là bị ấn mạnh lúc ngủ, mơ màng ngồi dậy.
Giọng nói khàn khàn: “Ăn cơm sao?”
Từ lúc về nhà hắn đã đói bụng, Nguyên Dương đặt cháo lên tủ đầu giường vươn tay sờ chán đối phương, lo lắng nói: “Em nấu cháo, nếu ngài không ăn thì em nấu cái khác.”
Lý Cảnh Hành buồn rầu lắc đầu: “Không sao, tôi rất đói nhưng đầu hơi choáng.” Đáng thương nhìn Nguyên Dương lộ ra vẻ mong manh hiếm thấy.
Cậu chỉ có thể nói tiếp: “Em đút cho ngài.”
Lý Cảnh Hành gật đầu, hai mắt sáng ngời.
Nguyên Dương cầm bát múc cháo, đợi đến khi nào nguội thì đưa đến miệng Lý Cảnh Hành.
Hắn há mồm ăn như trẻ con nói: “Nguyên Nguyên, em nấu ăn thật ngon.
Nguyên Nguyên, anh có thể gọi em Nguyên Nguyên được không.”
Nguyên Dương nghĩ thầm chỉ là một cái tên thôi cũng không có gì nhưng tại sao Lý tiên sinh nói ra làm cậu có chút ngượng ngùng.
Cậu gật đầu rồi đút thêm một muỗng cho hắn.
Lý Cảnh Hành a ô a ô ăn hết một chén, Nguyên Dương bảo: “Lý tiên sinh, lát nữa em đưa thuốc cho anh.
Anh ngồi một lát.
Em xuống lầu.” Nguyên Dương thu dọn đi ra ngoài cầm ly nước lên phòng cho hắn rồi lại xuống dọn nhà cửa.
Phòng bếp đã dọn sạch sẽ, phòng khách cũng không có rác, đã 8 giờ Nguyên Dương nhớ phải đưa thuốc cho Lý Cảnh Hành liền đi lên lầu.
Cậu rón rén vào phòng để thuốc lên tủ đầu giường sau đó khoa tay múa chân nhắc nhở uống thuốc, Lý Cảnh Hành nở một nụ cười sau đó gật đầu.
Nguyên Dương mới yên tâm đi tắm rửa.
Cậu cởi quẩn áo mở nước tắm rửa.
Nước ấm dội vào người làm tiêu tan mệt mỏi, đây là thời gian hưởng thụ của Nguyên Dương.
Cậu dùng tay xoa nắn bầu vú, ngực gần đây trở nên lớn hơn, đầu v* cũng mẫn cảm, chiếc áo lót trước kia mặc cũng không thoải mái nữa, cậu đành phải mua cái mới.
Bàn tay trắng nõn bao bọc cặp vú nhẹ nhàng chà xát đầu v* hồng hồng, cũng may buổi sáng đã hút sữa nên giờ không còn nhiều lắm chắc cũng tới mai mới trướng lại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ liền mặc quần áo rộng đi ra ngoài.
Cậu đi vào phòng kiểm tra Lý Cảnh Hành đưa uống thuốc chưa.
Không ngờ đối phương đang có cuộc họp video, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện.
Nguyên Dương thấy thuốc vẫn còn trên đầu tủ.
Đã lâu như thế Lý tiên sinh còn chưa uống thuốc.
Công việc quan trọng hơn thân thể sao.
Lý Cảnh Hành chú ý tới Nguyên Dương vào phòng phát hiện cậu đang tức giận đứng ở cửa, chau mày nhìn chằm chằm hắn mới nhớ ra mình chưa uống thuốc.
Vội vàng nuốt hết mấy viên thuốc đầu giường sau đó làm bộ choáng váng rũ mắt: “Nguyên Nguyên, đầu anh choáng quá.”
Cậu lo lắng đến bên giường sờ đầu đối phương: “Đầu còn choáng sao, ngày mai anh có đi làm hay không? Bây giờ đi bệnh viện nhé?”
Lý Cảnh Hành thành công dời lực chú ý của cậu đặt máy tính lên tủ đầu giường rồi lôi kéo tay Nguyên Dương: “Ngày mai không đi làm cũng không cần đi bệnh viện, cỡ chừng chiều mai sẽ ổn.” Dừng một chút lại ngẩng đầu giả bộ đáng thương: “Nguyên Nguyên, anh rất khó chịu, em có thể ngủ cùng anh không, anh rất mệt.”
Nguyên Dương nhìn đối phương bởi vì bị sốt mà hốc mắt đỏ lên, sắc mặt tái nhợt trông rất mệt, nhớ tới lúc em trai sinh bệnh, trong lòng dịu lại: “Được.”.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
145 chương
40 chương
316 chương
14 chương