Bạo Lực Tuyệt Đối
Chương 9 : Kiếm Một Món Nhỏ 2
Lý Đại Long nhất định là không biết những điều này, nhưng hắn biết một điều, bây giờ người khác đang cầu xin mình, đã có tiền bạc để thu, vậy thì giả bộ do dự một chút, sau đó đáp ứng.
Dù trước mắt hắn đối với tiền còn chưa có khái niệm gì, nhưng khoản nợ này hắn vẫn tính toán được.
20 ngân tệ đủ để hắn đi giếng mỏ Đông Nam đào mỏ 100 lần.
Đào 100 lần còn không đào được gì tốt? Đây không phải là nhân phẩm có vấn đề, thì chính là mặt mũi xấu đến xúc phạm lão thiên rồi.
Nhìn qua vật phẩm và tiền ở trong hành trang không ngừng tăng thêm, Lý Đại Long lại đắc ý, tự nhiên ồng trời già ném một cục tiền xuống đập vào mặt mình? Hay là bởi vì tướng mạo mình quá đẹp trai.
Ừ, đẹp trai chính là vốn liếng, đẹp trai là có thể kiếm cơm ăn.
- Dưa Leo ca, về sau nếu còn đào được ma tinh thì hãy tìm em giao dịch.
.
.
, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Đinh Đinh Ngư không quên dặn dò hắn.
Lý Đại Long nói:- Cậu vội vã muốn đồ chơi này làm gì?Đinh Đinh Ngư nói:- Tôi muốn trở thành một ma đạo sư.
.
.
.
Ma đạo sư là một chức nghiệp rất khó luyện thành trong "Đại Lục Thứ Chín", khác với pháp sư bình thường.
Pháp sư bình thường chủ yếu dựa vào lượng MP, nói thẳng ra chính là lượng MP để phóng ra pháp thuật, điển hình có phong, hỏa, lôi, điện, quang, băng.
.
.
, pháp thuật như vậy tương đối độc nhất.
Nhưng ma đạo sư lại dẫn đạo hoặc là chuyển dời những năng lượng này để tiến hành công thủ, chưa nói vô cùng hao tổn MP, mấu chốt là ỷ lại quá lới đối với trang bị, trên căn bản là ma đạo sư đều phải dùng tinh nguyên để tăng thuộc tính trang bị, nhưng phần lớn lại phải dùng để tu luyện kỹ năng, cho nên bình thường đều đặc biệt chú trọng thu thập ma tinh thạch.
Có thể nói thế này, chức nghiệp ma đạo sư rất ỷ vào ma tinh, một ma đạo sư cấp 100 nếu trên người không có ma tinh hỗ trợ, sức chiến đấu so với tân thủ cấp 1 chênh lệch không lớn.
Đây chính là nguyên nhân Đinh Đinh Ngư không tiếc bất cứ giá nào để mua đồ chơi trên tay Đại Long.
Đương nhiên, những thưởng thức cùng kinh nghiệm trong trò chơi này đối của Lý Đại Long hiện tại, thuần túy như là thiên thư.
Ta không quản ngươi luyện cái gì, ngươi tương lai muốn làm một Đại Ma Vương lúc này cũng không thể ngăn cản ta liên hệ với đại ca Contra vĩ đại.
- Contra ca à?Lý Đại Long cầm lấy hộp âm kêu lên:- Em Một Khúc Dưa Leo Cứng đây, đồ vật đã tìm được, em bây giờ đang ở.
.
.
Lời nói mới đến một nửa, bỗng nhiên ánh mắt hoa lên, cảnh vật bốn phía dần trở nên vặn vẹo, bắt đầu mơ hồ.
Thanh âm hệ thống lạnh như băng vang lên bên tai:- Chào người chơi, bạn đã đến thời gian hạn chế của trò chơi, mời lập tức đến khu logout an toàn, nếu không tự chịu tổn thất.
Đù mé.
Lý Đại Long phiền muộn không thôi, thời điểm mấu chốt hệ thống đại gia ngài sao lại khiến tui như xe bị tuột xích thế, phạm nhân cứ phải không có nhân quyền như vậy à?Chờ tầm mắt của hắn khôi phục bình thường, phát hiện mình đã trở lại phòng giam trắng xóa.
Ngăn kéo kim loại trên vách tường đang tự động thu hồi mũ, cuối cùng ngăn kéo khép lại lùi vào trong tường, mọi việc thoạt qua như mộng xuân ngắn ngủi.
Đầu Trọc cùng Lâm Chí cũng tỉnh lại ngồi ở trên giường.
Lý Đại Long bất đắc dĩ thở dài, hắn đã hiểu tại sao Đầu Trọc nói đây là thời gian phúc lợi, ngẫm lại cả ngày ngồi chết khô ở trong gian phòng, mỗi ngày hi vọng không phải ra tù, mà là 3 giờ đồng hồ duy nhất có thể đi kiếm tiền này.
Lúc này, Đầu Trọc lại mở miệng trước:- Có thu hoạch chưa?Lý Đại Long vô lực gật đầu:- Tìm được 60 - 70 phần nguyên liệu.
Hắn thoạt nhìn hờ hững, nhưng Đầu Trọc lại cả kinh.
Mẹ nó không phải chứ, thằng này mạnh như vậy, mới qua mấy giờ mà tìm được nhiều thế, đây là nhân vật mới cấp 1 sao? Lúc mình cấp 1, tìm da thằn lằn một ngày cũng chỉ được hơn mười tấm.
Thằng này trong mấy tiếng đã kiếm được nhiều nguyên vật liệu như vậy.
Đầu Trọc rơi vào trầm tư, hắn không quan tâm Lý Đại Long làm sao đoạt được, mà là đang suy nghĩ một vấn đề, người này nếu như dốc lòng tu luyện, tương lai tuyệt đối là nhân vật nổi tiếng trong giới thích khách.
- Đúng rồi, tiền trong trò chơi có thể đổi lấy điểm tín dụng trong hiện thực không?Lý Đại Long rốt cục quan tâm đến vấn đề này.
- Được.
Lần này người trả lời hắn là Lâm Chí:- Toàn bộ đại lục thông báo giá, 1 kim tệ đổi 1 điểm tín dụng.
Chính phủ liên bang quy định phí thủ tục là 2%.
A, cậu lại bắt đầu quan tâm đến cái này rồi sao.
Giọng điệu Lâm Chí có chút khinh thường, cảm giác về sự ưu việt của hắn lại bắt đầu nổi lên rồi.
Hắn nghĩ thầm ngươi một nhân vật mới cấp 1 tiến vào trò chơi trong mấy tiếng, cùng lắm là có thể nhặt được một hai đồng tiền đã khó rồi.
Chẳng lẽ ngươi ở thôn cho người mới mà còn nhặt được châu báu hay sao?Trước sự trào phúng của Lâm Chí, Lý Đại Long hoàn toàn không phản ứng.
Hắn chẳng qua là đang đau đầu tính toán, mình ở bên trong lao động sống chết cả buổi, mà trong hiện thực thậm chí ngay cả một chút cặn bánh mì cũng mua không nổi, thế sự thật khó khăn.
.
.
.
- Cơm tối đã đến, ăn cơm đi!Đầu Trọc thấy mặt mày hắn ủ rũ, liền đoán được hắn đang cân nhắc cái gì:- Ăn no rồi nghỉ ngơi thật tốt, có nhiều thứ suy nghĩ nhiều đau đầu, nghĩ ít thì tốt hơn.
Nói không chừng ngày mai thức dậy, thời gian phúc lợi đã đến.
Lý Đại Long gật gật đầu.
Đầu Trọc nói đơn giản, nhưng vẫn rất có đạo lý.
Người khác đều là người trong giang hồ, thân bất do kỷ, ta đây là người trong ngục giam, nghèo rớt mồng tơi.
.
.
.
Cơm tối trong ngục giam rất đơn giản, không thể đơn giản hơn.
Ngăn kéo để mũ kim loại lại nhô ra rồi, nhưng lần này bên trong không phải mũ, mà là một ống nghiệm trong suốt, trong ống nghiệm chính là chất lỏng màu lam.
Đây là dịch dinh dưỡng nén hỗn hợp cao, muốn duy trì cơ thể mỗi ngày cần có các loại năng lượng cùng vi-ta-min.
Khoa học kỹ thuật nhân loại phát triển, đến hình thức ăn cơm bát đũa dao nĩa truyền thống đều giảm đi, mở nắp ống nghiệm, ngửa đầu uống một ngụm, toàn bộ quá trình không tốn thời gian 5 giây.
Cơm tối ăn xong, liền tắm rửa đi ngủ.
Nếu ở trái đất mấy trăm năm trước, hình thức này đoán chừng sẽ được vô số người hoan nghênh cùng tôn sùng.
Nhưng bây giờ nhân loại ăn cái này quả thực chính là chịu tội, bởi vì con người căn bản không hưởng thụ được niềm vui thú ăn cơm.
Đối với quá trình yêu cầu cùng hưởng thụ món ngon cũng là bản năng nhân loại.
Có điều, với khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay, làm ra một bàn đồ ăn rực rỡ muôn màu, sắc hương đều đủ, cũng chỉ là đồ chơi cho con nít.
Đương nhiên, đối với kẻ có tiền là đồ chơi cho con nít, nhưng đối với gia đình bình thường thì đó lại là cực kỳ xa xỉ.
Về phần phạm nhân ngồi tù, có thể cho ngươi uống dịch dinh dưỡng đã là phát huy đủ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, không dùng kiểu tiêm vào người đã là tốt rồi.
Thử nghĩ xem, một ngày ba bữa cơm, mỗi ngày chích ở trên cánh tay ba lỗ kim, tư vị đó tuyệt đối không dễ chịu.
Dù là như thế, Lý Đại Long vẫn giận tím mặt:- Khốn kiếp, ngành vật tư của ngục giam này tuyệt đối ăn tiền hoa hồng của nhà cung cấp hàng nhái nào rồi.
Dịch dinh dưỡng này là sản phẩm giả mạo, pha tạp hết nửa bình, con mẹ nó, tui muốn khiếu nại ngục giam, khiếu nại.
.
.
.
.
.
Hắn hướng lên camera giám sát và điều khiển thăm dò trên vách tường gào khàn cả giọng.
Lâm Chí lại bất mãn la một câu:- Ngu ngốc!- Thần kinh!Nói xong câu này, Đầu Trọc cũng nằm xuống đi ngủ.
.
Truyện khác cùng thể loại
256 chương
121 chương
125 chương
28 chương
24 chương
216 chương
34 chương