CHƯƠNG 11 Hôm nay Lăng Chính Trung tan làm đúng giờ, ai ngờ mới vừa ra cửa công ty đã bị Lâm Xảo Nhã đón lõng, cô gái có chút tâm cơ này thấy dùng điện thoại không bắt được người thì lập tức đến cửa công ty hắn ôm cây đợi thỏ, mà Lăng Chính Trung chính là con thỏ xui xẻo này, vừa vặn bị Lâm Xảo Nhã bẫy được. -Chính Trung, em đến đây chờ anh tan làm không ngờ lại tình cờ như vậy, em vừa đến anh đã ra, chúng ta quả thật có thần giao cách cảm đấy, lần trước anh đã đồng ý đi mua sắm với em, có phải nhiều chuyện quá nên quên rồi không? Vừa nhìn thấy Lâm Xảo Nhã Lăng Chính Trung lại bắt đầu nhức đầu, lần trước hắn bị cô gái này bám chặt quá đành phải thuận miệng đồng ý đi dạo phố với cô ta, không ngờ chuyện lâu như vậy rồi mà Lâm Xảo Nhã vẫn còn nhớ rõ. Từ con người Lâm Xảo Nhã cuối cùng Lăng Chính Trung cũng hoàn toàn lĩnh hội được cái gì gọi là tinh thần miệt mài đeo đuổi, hắn không hiểu mình có gì tốt mà làm cô ta bám chặt như vậy? -Ồ, cô Lâm đấy ư, tình cờ vậy? Ngại quá, đêm nay tôi có hẹn nên không thể đi với cô, chờ hôm khác… -Chính Trung, anh đừng lừa em nữa, em đã nghe chuyện Trầm Mĩ Mĩ rồi, bây giờ anh không có bạn gái thì hẹn hò cái gì? -Cô Lâm… -Chính Trung, vì sao anh không chịu cho em một cơ hội chứ? Trước kia bởi vì có Trầm Mĩ Mĩ, nhưng bây giờ cô ta đã chết rồi, việc gì anh phải trốn em như trốn dịch vậy chứ. Lâm Xảo Nhã ai oán nhìn Lăng Chính Trung nói. Ít nhất xin cô đừng phun nhiều nước hoa như vậy, Lăng Chính Trung thầm nghĩ trong lòng. Sớm biết thế này không tan làm sớm cho xong, hắn thà rằng tăng ca làm mấy việc nhàm chán cũng không muốn lãng phí thời gian với Lâm Xảo Nhã. -Cô Lâm, kỳ thật tôi đã có bạn gái mới, sau này xin cô đừng quấy rầy tôi nữa được không? Bất đắc dĩ Lăng Chính Trung đành phải bịa bừa một lý do. Đôi môi tô son hồng của Lâm Xảo Nhã lập tức há thành hình chữ O. -Cái gì? Chính Trung, là ai bám lấy anh nhanh như vậy, chúng ta quen nhau lâu thế rồi, dù có xếp hàng thì lần này cũng phải đến lượt em chứ? Này cô, đây không phải xếp hàng mua phiếu mà xong người này thì đến lượt cô! Lăng Chính Trung bị cô gái cố chấp này làm cho váng cả đầu, hắn nhíu mày cân nhắc tìm từ từ chối đối phương. -Chính Trung, xin lỗi vì đã để anh đợi lâu. Cùng với giọng nói nhẹ nhàng Trình Tĩnh chậm rãi bước ra từ trong công ty, cô bước đến bên cạnh Lăng Chính Trung khoác tay lên cánh tay hắn, động tác tự nhiên như đã quen biết với hắn từ lâu rồi, đối mắt to giấu sau cặp kính mỏng còn lặng lẽ chớp chớp với hắn. Người thông minh như Lăng Chính Trung đương nhiên sẽ không cần nói nhiều. -Cô là… Lâm Xảo Nhã nhìn cô gái trước mặt đầy vẻ nghi ngờ, tuy không thể nói là rất xinh đẹp nhưng cử chỉ lịch sự cùng phong độ bình thản của người trí thức lại làm cô ta có nét quyến rũ rất khác. -Ngại quá, chào chị, tôi là bạn gái hiện giờ của Chính Trung, tôi tên là Trình Tĩnh, xin được giúp đỡ nhiều. Trình Tĩnh rất lễ độ vươn tay ra, đáng tiếc Lâm Xảo Nhã hoàn toàn không được phong độ như cô, ngón tay cô ta không hề động đậy mà dùng ánh mắt đầy địch ý lườm Trình Tĩnh, nói đầy châm chọc: -Ồ, bạn gái mới của Chính Trung? -Đúng vậy. Nghe vậy Lâm Xảo Nhã lập tức chuyển mắt sang Lăng Chính Trung, trách móc: -Em còn nghĩ anh tìm người kiểu gì, cái loại phụ nữ có đầy ngoài đường này anh cũng thích ư? Chính Trung, anh hơi quá đáng rồi đấy… Trình Tĩnh cười nhạt, chậm rãi nói: -Chị này, tôi rất bình thường nhưng nếu Chính Trung chọn tôi vậy chứng tỏ tôi có tư cách được chọn, nhưng ngược lại cô gái có vẻ đẹp hơn người như chị, có thể là lúc nào cũng thấy trên đường nên không thể hấp dẫn người ta nhỉ? Lăng Chính Trung không ngờ một Trình Tĩnh luôn dịu dàng ít tức giận cũng sẽ miệng lưỡi như vậy, mà Lâm Xảo Nhã thì lại không giữ được mặt mũi đành phải quay sang hắn nói: -Chính Trung… -Chị ơi, bạn trai tôi vẫn gọi chị là cô Lâm mà chị lại gọi thẳng tên anh ấy, chị không thấy là quá thân thiết sao? Con gái nên rụt rè thì tốt hơn. Nhìn mặt Lâm Xảo Nhã từ trắng thành đỏ, từ đỏ lại thành xanh, miệng ngáp ngáp mà không nói được gì cuối cùng Lăng Chính Trung cũng hiểu được cái gì gọi là mình giỏi còn có người giỏi hơn, chỉ nói bâng quơ mà cũng làm Lâm Xảo Nhã tức đến vậy, Trình Tĩnh coi như cũng không vừa. Nhìn dáng vẻ Lăng Chính Trung như đang xem kịch vui, Lâm Xảo Nhã bèn trút hết tức giận ngập trời lên người hắn. -Lăng Chính Trung, anh hơi quá đáng rồi đấy! Nhìn thấy em bị người ta bắt nạt mà không chịu giúp, mệt em còn làm gì cũng nhớ đến anh mà anh lại như vậy… Chờ xem, chúng ta chờ xem! Cô ta tức tối quăng ra một câu như vậy rồi xoay người bỏ đi thẳng. Lúc này Trình Tĩnh mới rút bàn tay đang khoác qua khuỷu tay Lăng Chính Trung lại. -Xin lỗi quản lý Lăng, tôi thấy anh bị cô ấy làm phiền nhiều quá nên mới tự ý nói như vậy, hy vọng anh không tức giận. -Sao lại tức giận? Tôi còn muốn cảm ơn cô đấy Trình Tĩnh, cô không biết mỗi lần bị cô ta bám lấy tôi thấy phiền thế nào đâu, thế này thì tốt rồi, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không đến nữa. Không ngờ miệng lưỡi của cô lại lợi hại vậy. Trình Tĩnh không để ý lời tán thưởng của Lăng Chính Trung mà lại lo lắng nói: -Nhưng vừa rồi hình như cô ấy nói muốn trả thù anh đấy. -Không sao, kiểu phụ nữ này chỉ nói ngoài miệng thế thôi. Lăng Chính Trung hoàn toàn không chú ý đến lời nhắc nhở của Trình Tĩnh, hắn nói cảm ơn sau đó lái xe đi siêu thị sau khi chia tay Trình Tĩnh. Trong khoảng thời gian này đều là Hướng Thiên mua thức ăn, đưa anh ta tiền anh ta lại không lấy, còn nói hai người ở với nhau không cần phải phân chia rạch ròi như vậy, Lăng Chính Trung được lợi cảm thấy không ổn lắm, cũng không thể luôn để Hamster bỏ tiền một mình, có thế nào hắn cũng phải bày tỏ tí chút. Nhưng… Mua cái gì được nhỉ? Lăng Chính Trung rất ít dạo siêu thị lại càng không nói đến việc mua thức ăn, hắn đẩy xe hàng lượn đi lượn lại trong quầy rau quả vẫn không quyết định được sẽ mua cái gì. Trước kia khi còn ở một mình hắn hoặc ăn đồ ăn nhanh hoặc ra ngoài ăn, một mình đi mua thức ăn thế này đương nhiên sẽ thành gà mờ, sau khi lại lượn tiếp hai vòng thấy đã chóng mặt Lăng Chính Trung quyết định cứ là rau xanh thì ném vào xe, như vậy quá chuẩn. Ý kiến này không tồi, không đầy mười phút xe đẩy của Lăng Chính Trung đã chất đống rau củ, hắn đẩy xe đang muốn đi thanh toán bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đối diện, Hướng Thiên cùng một cô gái dáng người thon thả đứng ở chỗ quẹo đối diện chọn thức ăn. Trong xe đẩy của họ chứa không ít rau củ, cô gái kia còn dùng tay khoác tay Hướng Thiên thân mật giúp anh ta chọn cà chua trên quầy. Dạng tư thế này nhìn kiểu gì cũng giống người yêu sống chung. Không phải bảo không có bạn gái ư? Vậy dựa vào gần như vậy làm gì? Luyện nhu đạo à? Trong siêu thị mà còn dán vào nhau như thế… Nhìn dáng vẻ Hướng Thiên mỉm cười nói chuyện với cô gái kia cảm xúc Lăng Chính Trung đột nhiên trở nên khó chịu. Không mua! Ở của hắn, dùng của hắn, vậy thì việc quái gì hắn lại còn phải mua thức ăn? Lăng Chính Trung quẳng xe đẩy chứa đầy rau củ sang bên cạnh, nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài. Không rõ vì sao mình lại biến hóa cảm xúc như vậy nhưng cứ không thích nhìn thấy Hướng Thiên mỉm cười với người khác như vậy thôi, đó là Hamster của hắn, dựa vào cái cóc gì lại đi làm người khác vui vẻ? Lăng Chính Trung vác một bụng bực dọc về nhà, quăng áo khoác với cặp táp lên sofa, vào bếp pha tách cafe bắt đầu luyện mắt với TV, mãi đến khi Hướng Thiên về nhà hắn đã uống hết bốn, năm cốc cafe. Nhìn thấy người làm mình tức tối bước vào, Lăng Chính Trung đang muốn mở miệng hỏi đã thấy Hướng Thiên nói với ra đằng sau: -Đây là nhà bạn tôi. Tiếp theo Lăng Chính Trung nhìn thấy cô gái ở siêu thị theo Hướng Thiên bước vào. Hơi quá đáng rồi đấy, ra ngoài tán tỉnh không nói lại còn dám ngang nhiên đưa người về đây! Lúc này trong lòng Lăng Chính Trung đã không chỉ đơn giản là lửa giận bùng cháy! Cô gái bình thản đi vào phòng, cô đánh giá sơ qua phòng ở rồi thản nhiên nói: -Chỗ này bày biện cũng không tệ, Hướng Thiên, không ngờ anh còn có bạn như vậy. Đang nói cái chết tiệt gì thế? Cô ả nói chuyện không đúng mực này là ai vậy? Hướng Thiên dẫn cô gái tới trước mặt Lăng Chính Trung giới thiệu: -Đây là bạn tôi – Lăng Chính Trung, Chính Trung, đây là Phùng Nhan, công việc ở công ty bảo hiểm của tôi là do cô ấy giới thiệu. Hứ, không phải chỉ giới thiệu công việc thôi sao? Đáng để vênh váo tự đắc như vậy hả? Nhưng nể mặt mũi Hướng Thiên, Lăng Chính Trung vẫn đứng dậy bắt tay Phùng Nhan. -Chào cô. -Chào anh, anh Lăng. -Chính Trung, Phùng Nhan nghe nói chúng ta ở chung nên muốn đến đây thăm, ngại với anh quá, chuyện bất ngờ quá nên tôi chưa kịp gọi điện báo cho anh… Lăng Chính Trung khẽ cười nhạt. -Mọi người cùng ở thôi mà, việc gì phải chào hỏi khách sáo như vậy? Nhưng tiếc quá, không biết hôm nay có rồng đến nhà tôm nên trong nhà không chuẩn bị gì. Hướng Thiên vội nói: -Không sao, vừa rồi chúng tôi đã đi siêu thị mua không ít thức ăn rồi, Phùng Nhan nói tối nay muốn ở lại đây ăn cơm… -Được. Có thể nói không được ư? Người đã đưa đến rồi chẳng lẽ lại co giò đá ra? Lại còn dám mắt đi mày lại trước mặt hắn, coi hắn là người chết à… Không hề nhận ra oán niệm trong lòng Lăng Chính Trung, Hướng Thiên thấy hắn đồng ý liền quay sang nói với Phùng Nhan: -Em ngồi ở phòng khách nói chuyện với Chính Trung đi, tôi vào bếp nấu cơm. Phùng Nhan mỉm cười ngọt ngào với Hướng Thiên. -Muốn em giúp không? -Không cần, tôi nấu cơm rất nhanh thôi, hai người ở đây trò chuyện với nhau đi, muốn uống gì không? -Em muốn cafe. Đợi Hướng Thiên bưng cafe đến Phùng Nhan nhăn mặt nói: -Dường như đậm thì phải, Hướng Thiên, anh có đường viên với sữa không? -À, có, em chờ chút. Cho mấy thứ đó vào, Phùng Nhan cầm thìa chậm rãi quấy cafe, cười khanh khách nhìn Hướng Thiên. -Cảm ơn anh. -Không cần cảm ơn, Chính Trung thích uống cafe đắng chắc con gái không uống được, muốn thêm chút sữa không? -Ưm, đúng là có hơi đắng, Hướng Thiên, em muốn đường viên. Thấy Phùng Nhan sai đến bảo đi Hướng Thiên như vậy Lăng Chính Trung thấy có hơi bực mình, hắn quay ngoắt mặt sang một bên lẩm bẩm: -Thạch tín có muốn không? -Chính Trung, anh nói gì vậy? Bị Hướng Thiên hỏi Lăng Chính Trung lập tức quay sang mặt tươi như hoa, nói: -Tôi nói, muốn uống cái gì cứ nói đừng khách sáo. Hướng Thiên nhìn Lăng Chính Trung đầy hoài nghi. Hình như Lăng Chính Trung không vui thì phải, nhưng anh cũng bó tay thôi, Phùng Nhan cứ muốn cùng đến đây mà anh thì không thể đẩy người ta ra được. -Vậy tôi đi nấu cơm, Chính Trung, anh nói chuyện với Phùng Nhan nhé. Đợi Hướng Thiên vào bếp Lăng Chính Trung bắt đầu nói chuyện câu có câu không với Phùng Nhan, nếu không vì Hướng Thiên còn lâu hắn mới phí thời gian với Phùng Nhan, cũng không phải nghĩ nên nói gì mới tốt. -Cô Phùng, xin hỏi cô là của… Hướng Thiên. -Bạn gái. Phùng Nhan cười cười đáp. -Bạn gái? Hình như Hướng Thiên chưa từng nhắc tới đâu. -Anh Lăng, anh cũng biết Hướng Thiên là một người hay ngại, chuyện kiểu này có thể anh ấy ngại nói ra. Bạn gái? Là tự phong nhỉ? Bình dấm của ngài Lăng đây lúc này đã đổ đầy đất rồi. -Anh Lăng, tôi nghe Hướng Thiên nói anh là trưởng phòng phòng phát triển thị trường công ty Intel, cũng coi như là thành phần trí thức, thế nào mà nhà của mình cũng không có mà phải ở nhà của công ty? Phùng Nhan nhìn xung quanh phòng thuận miệng hỏi. Lăng Chính Trung có nhà của riêng mình nhưng vì nhà này ở gần công ty tiện đi làm nên hắn mới đến đây ở, không ngờ điều này lại thành điểm cho người khác cười nhạo, nghe giọng điệu có ý miệt thị của Phùng Nhan trong lòng Lăng Chính Trung đã bắt đầu suy tính nên dạy cho con nhóc không biết trời cao đất dày này thế nào. -Ha ha, tôi chỉ là một viên chức làm công ăn lương thôi, sao có khả năng mua nhà cho mình chứ? -Thật không? Tôi còn nghĩ tiền lương của nhân viên công ty Intel rất cao đấy, hóa ra cũng chỉ là lời đồn, tính ra còn không bằng công ty bảo hiểm của bố tôi… -Công ty bảo hiểm của bố cô? Lăng Chính Trung cười ha hả. -Nếu tôi nhớ không lầm, ông chủ công ty bảo hiểm Thiên Vận hình như không phải họ Phùng? -À… Phùng Nhan phát hiện mình lỡ lời vội nói lại: -Ý tôi là công ty chỗ bố tôi! -Công ty chỗ bố à… Lăng Chính Trung lập lại một lần đầy châm chọc. Phùng Nhan thấy mất mặt vội chuyển đề tài. -Thật không hiểu vì sao Hướng Thiên lại chuyển đến đây ở? Chỗ ở trước kia của anh ấy tuy hơi nhỏ nhưng rất tự do, anh Lăng, anh không biết ở chung kỳ thật rất bất tiện sao? -Cô có ý gì? -Ví dụ như nếu bạn gái của bên kia đến thì bên này nên tránh đi tốt hơn, nếu không thế giới hai người vốn rất lãng mạn lại xen giữa một người sẽ cảm thấy là lạ. Lăng Chính Trung liếc nhìn Phùng Nhan, ý của cô gái này là bảo hắn tránh xa ra đừng làm bóng đèn. Buồn cười, đây hình như là nhà hắn vậy mà dám muốn đuổi hắn đi? Căn bản không để ý sắc mặt sầm xuống của Lăng Chính Trung, hoặc nói Phùng Nhan chưa bao giờ để ý vẻ mặt người khác khi nói chuyện mà cô lại tiếp tục nói: -Tôi với Hướng Thiên muốn cùng ăn bữa tối hôm nay, anh Lăng, anh không thấy tốt nhất mình nên tránh mặt ư? Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính, Lăng Chính Trung khẽ hừ bình thản nói hai chữ. -Không được! Hiển nhiên đây là câu trả lời ngoài dự đoán của Phùng Nhan, dù sao bình thường có rất ít đàn ông từ chối yêu cầu của cô, vì xấu hổ mà mặt cô đỏ bừng. -Vì sao? -Bởi vì tôi đã thuê Hướng Thiên làm việc cho tôi, anh ta phải đợi lệnh 24/7, cô Phùng, cô không phải bạn gái Hướng Thiên ư? Thế nào mà anh ta chưa hề đề cập chuyện này với cô? Lý do này đương nhiên là Lăng Chính Trung thuận miệng bịa ra, Sở Phong tuy đã giao Hướng Thiên cho hắn nhưng cũng không nói đến chữ thuê. Mặt mũi Phùng Nhan bắt đầu tái mét, cô nói đầy bực bội: -Mấy việc vụn vặt này đương nhiên Hướng Thiên sẽ không nói với tôi. Lăng Chính Trung chậm rãi nói: -Nói cũng đúng, như việc vặt cô Phùng là bạn gái của mình Hướng Thiên cũng chưa từng nói với tôi. Hừ, bằng cô cũng dám dẻo miệng trước mặt tôi, chẳng lẽ tài ăn nói mấy năm của tôi luyện không? Quả nhiên Phùng Nhan vừa nghe vậy sắc mặt càng trở nên khó coi, cô đứng bật dậy đi vào bếp tố cáo với Hướng Thiên: -Hướng Thiên, đây là kiểu bạn bè gì của anh thế, nói chuyện chẳng có chút giáo dục gì cả! Hướng Thiên đang nấu cơm trong bếp không biết xảy ra chuyện gì, anh đi theo Phùng Nhan vào phòng khách thì thấy Lăng Chính Trung đang dựa vào sofa thảnh thơi thưởng thức cafe. Phùng Nhan một tay túm cánh tay Hướng Thiên, một tay chỉ vào Lăng Chính Trung nói: -Hướng Thiên, anh ta nói em không có tư cách làm bạn gái của anh, anh phải bắt anh ta xin lỗi em! -Phụt… Lăng Chính Trung suýt nữa phun cafe trong miệng như bắn pháo hoa. Hắn nói thế lúc nào? Phụ nữ bây giờ làm sao thế, nói dối mà cũng không nghịu lưỡi ư? -Cô Phùng, nói dối sẽ bị cắt lưỡi tống vào địa ngục đấy. Nếu đối phương làm tiểu nhân trước vậy hắn cũng không cần phải cố tiếp tục làm quân tử, vì thế Lăng Chính Trung lại nói tiếp một câu làm Phùng Nhan tức giận muốn hộc máu. Lăng Chính Trung luôn rất phong độ trước mắt con gái, đương nhiên mặt này không áp dụng cho loại hình hắn ghét, mà Phùng Nhan trước mắt không may chính là kiểu hắn ghét nhất – tự cho là đúng, ái mộ hư vinh, ăn nói bừa bãi… Mà điều quan trọng nhất, là cô ta dám tranh quyền giám hộ Hamster với hắn! -Hướng Thiên, anh xem đi, anh ta dám nói em như vậy. Phùng Nhan bắt đầu kì kèo bơm đểu. -Chính Trung! Hướng Thiên nhìn Lăng Chính Trung, người kia lại quay ngoắt đầu đi không thèm quan tâm đến anh. Biết tính Lăng Chính Trung nên Hướng Thiên cũng đành chịu, anh đành phải nói với Phùng Nhan: -Bạn tôi vốn là như vậy, anh ấy luôn nói thẳng nhưng không có ý xấu, Phùng Nhan, em đừng để trong lòng… -Cái gì? Hướng Thiên, anh dám giúp đỡ người ngoài nói tôi ư? Lăng Chính Trung sao bỏ lỡ cơ hội tốt để thêm dầu vào lửa này, hắn ở bên cạnh lạnh lùng nói: -Cô Phùng, xem ra bạn trai cô không có ý giúp cô đâu… Vì đạt được hiệu quả lý tưởng hắn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn trai. Quả nhiên người cao ngạo tự tôn như Phùng Nhan sao nuốt được cục tức này, cô giận dữ nói: -Không giúp thì không giúp, tôi đi là được! Cô nói xong liền cầm túi xách tức giận quay phắt người bỏ đi, Hướng Thiên biết cô nàng lại dở chứng có đuổi theo cũng vô ích không khỏi trách móc Lăng Chính Trung: -Anh làm gì vậy Chính Trung? Dù Phùng Nhan có hơi tiểu thư nhưng cũng là một cô gái, anh chấp nhặt với cô ấy làm gì? Lại còn làm cô ấy sượng mặt bỏ đi thế nữa? Lần đầu bị Hướng Thiên chỉ trích lại còn bởi một người phụ nữ làm Lăng Chính Trung mất hứng, hắn đặt tách cafe xuống lạnh lùng nói: -Xin lỗi, tôi không cần phải lấy lòng một người phụ nữ không giáo dục. -Tôi không bảo anh lấy lòng cô ấy, chỉ hy vọng hai người có thể hòa bình với nhau, nói thế nào Phùng Nhan cũng là bạn tôi… Tiếng bạn làm Lăng Chính Trung nghe chói tai, hắn cười lạnh nói: -Xin lỗi, là tôi nói năng không tốt làm mất lòng bạn gái anh, tôi giải thích là được chứ gì? -Bây giờ anh giải thích thì có ích gì? Người ta đã đi rồi… Câu nói của Hướng Thiên làm tức giận vẫn đọng lại trong Lăng Chính Trung hoàn toàn bùng nổ. -Vâng, là tôi không đúng, bây giờ tôi đi giải thích với cô ta được chưa?! Như thế anh vừa lòng rồi chứ?! -Chính Trung, tôi không có ý này… Thấy Lăng Chính Trung cầm áo khoác định bỏ đi Hướng Thiên vội hỏi: -Anh đi đâu vậy? Trả lời anh chính là tiếng sập cửa thật mạnh. Hướng Thiên cười khổ ngồi xuống sofa day day thái dương. Anh biết ngay đưa Phùng Nhan đến không tốt đẹp gì mà, tính tình của cô tiểu thư họ Phùng kia không phải ai cũng có thể chịu được, huống chi là Lăng Chính Trung tính tình có phần nóng nảy. Nhưng hôm nay anh bị Phùng Nhan bám lấy không thoát nổi, đối phương cương quyết muốn tới xem là ai ở chung với anh, còn tự động xung phong mua thức ăn với anh, nói là muốn xuống bếp nấu cơm với anh sau đó hưởng thụ bữa tối hai người với ánh nến, trong lời nói căn bản không liệt Lăng Chính Trung cũng là chủ nhà vào phạm vi hoạt động. Cho nên tình trạng hiện giờ anh cũng đã sớm đoán được, nhưng hai người đều coi anh là đối tượng trút giận sau đó cắp mông đi mất, điểm này quả thật Hướng Thiên không ngờ tới, dù sao bây giờ anh là Trư Bát Giới soi gương trong ngoài không phải người. Nhưng thế cũng tốt, nhân cơ hội này nói rõ ràng với Phùng Nhan, cô gái kia không tồi nhưng tính tiểu thư kia cùng một giuộc với ba chị gái anh, dĩ vãng anh cũng không để ý nhưng hiện tại thì lại khác, anh không muốn vì một người ngoài mà cãi nhau với Lăng Chính Trung. Hướng Thiên nghĩ trực giác của mình có lẽ đúng, nếu không Lăng Chính Trung chắc chắn không so đo với một cô gái, quen biết lâu như vậy mà chưa bao giờ anh thấy Lăng Chính Trung nói chuyện cay nghiệt với cô gái nào như vậy. Haizzz, ai bảo lòng dạ đàn ông rộng lớn? Lúc ghen tuông cũng chẳng thua gì đàn bà con gái, nhưng cái dáng ghen kia cũng thật đáng yêu. Nghĩ Lăng Chính Trung sẽ về nhanh thôi, ai ngờ một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu, Hướng Thiên làm xong hết đồ ăn lại nhìn bầu trời tối đen bên ngoài bắt đầu thấy lo lắng. Vừa rồi không nên để anh ta ra ngoài một mình, vốn nghĩ anh ta đang tức giận để anh ta ra ngoài giải sầu cũng được, nhưng đã muộn thế này, đừng nói là gặp phải kẻ bắt cóc gì đó… Suy nghĩ này vừa hiện lên Hướng Thiên đã đứng ngồi không yên, anh cầm áo khoác vội vàng ra ngoài, ai ngờ vừa mới mở cửa Lăng Chính Trung đã lao vào, Hướng Thiên nhanh nhẹn vội vàng ôm lấy anh ta. Hai chân Lăng Chính Trung mềm nhũn, hai má ửng hồng, trên trán còn ứa mồ hôi, hắn ngã vào lòng Hướng Thiên liên tục thở dốc, điều này làm trong lòng Hướng Thiên trầm xuống. -Chính Trung, anh làm sao vậy? -Đi lấy túi chườm đá cho tôi… Lăng Chính Trung được Hướng Thiên dìu cố gắng bước đến sofa, sau đó liền gục xuống. Hướng Thiên vội vàng chạy đến tủ lạnh lấy túi chườm đá đến, Lăng Chính Trung nhận lấy liền đắp lên trán mình, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của hắn Hướng Thiên cũng luống cuống tay chân. -Chính Trung, rốt cuộc anh làm sao vậy? Tình trạng thế này nhìn qua sao giống… Lăng Chính Trung khó chịu cuộn tròn cả người lại, thở hổn hển, thì thào mắng: -Ả đàn bà chết tiệt kia, dám gài thuốc tôi… -Là ai? -Còn có thể là ai? Cô ả có mắt như mù kia chứ ai!