Báo cáo boss, anh bị loại!
Chương 60 : không thể tự cô làm, vậy chỉ có thể là cố đình thâm
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Có thể, nhưng không thể làm quá đáng."
Mẫn Tĩnh Tuyết nghe xong liền dỗi.
Cô ta cuộn tay đấm lên thân người đàn ông, sức nữ giới vốn nhỏ, đối với đàn ông chẳng khác nào cọng lông: "Anh đau lòng? Hay là, anh có ý kiến gì hả?"
"Anh có ý kiến gì được, anh đáng tuổi bố cô ta mà có điều nếu làm lớn chuyện sẽ chẳng tốt cho ai cả."
Ông chú kia đúng là thèm muốn thân thể Mẫn Tĩnh Tuyết nhưng cũng không đến mức nhất định phải là cô ta.
Ông ta có tiền, có thể tìm được phụ nữ thú vị hơn Mẫn Tĩnh Tuyết nhiều.
Ngoài Mẫn Tĩnh Tuyết, ông ta còn có mấy tình - nhân ở bên ngoài nữa.
Nên, ông ta không định vì Mẫn Tĩnh Tuyết mà đắc tội Cung gia.
Mặc dù ông ta thật sự không e ngại Cung gia, nhưng vì Mẫn Tĩnh Tuyết, chẳng đáng.
Trong mắt đàn ông, tình nhân và ***[1] thật ra chẳng khác nhau là mấy.
[1] ***: theo nguyên tác, các cô tự tưởng tượng nha.
"Hơn nữa, anh thấy thù này chờ thêm thời gian nữa hẵng báo, chân trước em vừa mâu thuẫn với cô ta, chân sau cô ta đã xảy ra chuyện, rất khó khiến người ta không nghi ngờ em. Nên, việc em cần làm, là dù có báo thù cũng không để người khác biết là em làm.", ông ta châm thuốc, nhả mây thở khói: "Thiên kim nhà hào môn quen phách lối nên về sau cô ta sẽ còn gây nhiều thù hằn hơn, đến lúc đó em có thể động thủ, thuận nước đẩy thuyền giá họa cho người khác."
Ban đầu Mẫn Tĩnh Tuyết chỉ nghĩ mấy ngày nay phải tìm cơ hội để dạy dỗ Cung Ninh một trận, nhưng nghe ông ta nói xong, cô ta lại thấy rất có đạo lý.
"Được rồi, cảm ơn Đàm tổng.", Mẫn Tĩnh Tuyết bày ra dáng vẻ chim non nép vào ngực ông chú.
Ông ta đưa tay đặt sau ót cô ta, ý cười sâu xa: "Đã cảm ơn, thì phải thực tế chút, em biết nên làm thế nào mà."
"Đáng ghét.", mặc dù Mẫn Tĩnh Tuyết nói vậy nhưng lại lập tức chuyển người xuống.
-
Lúc Cung Ninh tỉnh, lại phát hiện ra mình ngủ trong phòng Cố Đình Thâm.
Đầu óc cô trống rỗng, nhất là khi nhìn thấy quần áo trên người mình được thay hoàn toàn, cô bối rối.
Quay phim cả một ngày, cô vốn định dựa vào sô pha nghỉ ngơi một lúc rồi về.
Ai ngờ lại ngủ thiếp đi như vậy.
Hơn nữa, sao lại ngủ đến phòng của Cố Đình Thâm chứ?
Quan trọng nhất là, quần áo trên người cô...
Phòng này chỉ có cô và Cố Đình Thâm, không thể nào là tự cô thay, vậy chỉ có thể là... Cố Đình Thâm!
Cung Ninh: "... ..."
Cô dùng sức siết chặt cổ áo, thất thần nhìn vách tường chằm chằm.
"Két..."
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông để thân trần, trùm khăn tắm đi tới, tóc mái cắt ngang trán vẫn còn đọng nước.
Cung Ninh thấy có động tĩnh, thuận thế quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Cố Đình Thâm đưa tay lau tóc, cơ bắp bên tay gồ lên khiến cô khó dời mắt trong phút chốc.
Có thể nói, nửa thân trên tráng kiện của Cố Đình Thâm là nơi đẹp hoàn mỹ nhất.
"Tỉnh.", giọng anh khàn khàn, mang theo âm trầm nồng đậm, kéo Cung Ninh ra khỏi phút thất thần.
Nhớ đến suy đoán của mình, Cung Ninh cắn môi, không trả lời Cố Đình Thâm.
Trong phòng ngập tràn không khí cổ quái.
Cố Đình Thâm tất nhiên là nhận ra.
Anh đi tới đầu giường, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"
Cung Ninh cảm thấy, lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.
Loại chuyện này sao cô có thể mở miệng hỏi chứ!
Bởi vì Cung Ninh cúi đầu, tóc mái rủ xuống che khuất ánh mắt cô, Cố Đình Thâm cũng không biết mặt Cung Ninh lúc này đỏ đến mức nào.
"Có phải thân thể khó chịu không?"
Cung Ninh ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Cố Đình Thâm, hỏi: "Cố tổng, quần áo trên người tôi có phải do anh thay không?"
"...", Cố Đình Thâm hơi híp mắt lại, môi mỏng khẽ mở lại khẽ đóng: "Ừm."
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
68 chương
487 chương
60 chương
158 chương
27 chương