Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 59 : Chương 59:

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMẫn Tĩnh Tuyết vô cùng khiêm tốn đi ra khỏi khách sạn, cô ta thận trọng nhìn trái phải bốn phía, sau khi xác định không có ai mới lên một chiếc xe dừng gần khách sạn. Xe rời khỏi Hoành Điếm. Dừng ở khách sạn cách Hoành Điếm không xa. Cô ta được vệ sĩ đưa vào đại sảnh. Từ đầu đến cuối chưa từng nói câu nào, như lo lắng sẽ bại lộ. "Đây là thẻ phòng ông chủ đưa cho cô, bảo cô vào đó trước đợi lát nữa, ông chủ sắp tới rồi." Sau khi vệ sĩ lấy thẻ phòng trong ngực ra đưa cho Mẫn Tĩnh Tuyết, lập tức rời đi. Mẫn Tĩnh Tuyết vào phòng xong đầu tiên là tắm rửa trước, lúc cô ta trùm khăn tắm đi ra, nhận ra trong phòng có thêm một người đàn ông. Không có bất kỳ biểu cảm kinh hoảng nào. Ngược lại, cô ta nhẹ bước tới, ôm lấy eo người đàn ông kia từ phía sau: "Đàm tổng, dạo này anh chẳng đến thăm người ta gì cả." Ngữ khí nũng nịu đến mức có thể khiến người ta nổi đầy da gà. Người đàn ông lúc này mới quay người, lộ ra khuôn mặt năm mươi tuổi. Cúi đầu, ánh mắt mang theo dò xét, đưa tay nhấc cằm Mẫn Tĩnh Tuyết: "Bình thường anh bận bịu không có thời gian, chỉ cần anh có, nhất định sẽ đến thăm em." Rồi đột nhiên ôm lấy Mẫn Tĩnh Tuyết. Người bị ôm nhẹ đẩy ông ta ra: "Đi tắm." Ông chú dùng ngữ khí vội vàng khó nhịn, trực tiếp ném Mẫn Tĩnh Tuyết lên giường: "Xong chính sự rồi tắm cũng như nhau thôi." Mười phút sau. Ông chú kia xoay người nằm sang bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn. "Đàm tổng, em bị người ta bắt nạt.", Mẫn Tĩnh Tuyết dùng ngữ khí yểu điệu đến đáng thương, thậm chí còn chứa chút nghẹn ngào: "Anh phải làm chủ cho em." "Cái gì? Lại có người dám bắt nạt em?", ông chú dường như không ngờ Mẫn Tĩnh Tuyết đang thuận buồm xuôi gió trong ngành giải trí lại bị bắt nạt. Nhìn thấy hốc mắt óng nước của cô ta, đau lòng ôm lấy cô ta: "Bảo bối, nói anh biết, kẻ nào không có mắt dám bắt nạt em." "Là một người nói, con gái tổng giám đốc tập đoàn Cung thị." Ông chú nhíu mày hỏi: "Tiểu công chúa Cung gia, Cung Ninh?" "Ừm, Đàm tổng, anh biết cô ta?", Mẫn Tĩnh Tuyết không khỏi thấy khẩn trương, sợ Đàm tổng quen biết với Cung Ninh thì chuyện kia sẽ thành khó làm. "Không biết nhưng trong giới lưu truyền một câu, Cung Ninh là tiểu công chúa Cung gia, là bảo bối cấm động của Cung Trường Văn." Nghe vậy, Mẫn Tĩnh Tuyết mới thở dài một hơi. "Sao cô ta lại vào ngành giải trí, hơn nữa, sao em lại dính líu đến cô ta? Theo lý thuyết, lấy địa vị của em hiện tại, cô ta căn bản không tiếp xúc với em mà!" "Cũng không biết Cung Ninh dùng thủ đoạn gì lấy được nữ thứ của "Thiên Thương", chiều hôm qua, cô ta đánh em, lại còn khiến em khó xử trước mặt rất nhiều người, khiến em chẳng có đường lui, em đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu. Đàm tổng, anh nhất định phải làm chủ cho em nha!" Trong lòng Mẫn Tĩnh Tuyết, từ trước đến nay luôn ôm suy nghĩ phụ nữ nhất định phải dựa vào đàn ông mới có thể tồn tại. Mà vị Đàm tổng trước mặt này là người cô ta biết trong một bữa tiệc, cô ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn là đã có quan hệ như hiện tại. Có điều, là quan hệ không thể lộ ra ngoài sáng. Bởi vì Đám tổng đã có vợ, hơn nữa còn là một vị cọp cái! "Mặc dù Cung Trường Văn không liên quan đến ngành bất động sản nhưng trong giới cũng có địa vị nhất định nhưng anh không sợ ông ta.", ông chú nói: "Cô ta dám động tay đánh em, vậy thì trả lại." "Nói đi, em dự định muốn anh giúp em thế nào." Mẫn Tĩnh Tuyết nghe ông ta nói xong, cười rạng rỡ: "Đàm tổng, em biết anh tốt với em nhất mà." "Cô ta hại em mất mặt, còn đánh em, thù này em nhất định phải báo!"