Báo cáo boss, anh bị loại!
Chương 57 : Chương 57:
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMẫn Tĩnh Tuyết sắp bị Cung Ninh ép đến giận điên rồi.
Người đại diện từ khi đi theo Mẫn Tĩnh Tuyết nào có chịu nổi nỗi - nhục này.
Nhưng cũng chỉ có thể cưỡng ép muốn cục tức này xuống.
Chị ta chỉ là một người đại diện, có thể lớn lối hay không, được người người kính trọng hay không, hoàn toàn móc nối với địa vị trong giới của Mẫn Tĩnh Tuyết.
Đến Mẫn Tĩnh Tuyết, Cung Ninh còn không sợ, sao lại sợ một con tốt nhỏ như chị ta.
Nên, dù có bị đánh nát răng, cũng chỉ ém nhẹm xuống bụng.
"Nhớ kỹ, bắt nạt người của tôi phải trả cái giá rất lớn, dù bây giờ tôi chỉ là một người mới nhưng không đồng nghĩa với mặc người bắt nạt.", Cung Ninh kéo tay Tưởng Văn, nhìn Mẫn Tĩnh Tuyết, trong quan sát xen chút hứng thú, cười nói: "Mẫn Tĩnh Tuyết, tôi biết trong lòng cô oán hận tôi khiến cô bị mất mặt trước mọi người nhưng ngay từ đầu cô ôm tâm tính gì, tôi không nói nhiều, chính cô tự rõ."
"Chỉ tiếc, cô chèn ép sai đối tượng."
"Nếu cô muốn trả thù, cứ nhằm vào tôi, tôi nhận toàn bộ."
Nữ thứ và nữ chính công khai gây chiến, trước nay chưa từng có,
Hơn nữa, địa vị trong ngành giải trí của Cung Ninh và Mẫn Tĩnh Tuyết lại chênh lệch quá lớn.
Một người là tuyến đầu đang nổi, mà người còn lại, chỉ là người mới vừa vào đoàn quay phim được ba ngày.
Nhưng, chuyện lại cứ xảy ra hết lần này tới lần khác.
"Tôi thật bội phục Cung Ninh nha, ai, chẳng giống chúng ta, lặn lội dưới tầng thấp nhất, luôn luôn phải nhìn mặt người khác mà sống."
"Nếu tôi cũng có gia thế với bối cảnh như Cung Ninh, thì đã chẳng cần ngày ngày nơm nớp lo sợ, sợ đến cơm còn chẳng có mà ăn."
"Dù nói thế nào, cái tên Cung Ninh này cũng có thể nói là vang dội trong giới. Diễn viên ở Hoành Điếm tầng tầng lớp lớp, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc sẽ đến tai người khác."
Trước mắt Cung Ninh chẳng có gì để nói, nhưng Mẫn Tĩnh Tuyết thì có nha.
Thậm chí còn có người từ lúc Cung Ninh và Mẫn Tĩnh Tuyết bắt đầu tranh chấp, trộm quay video lại.
Giờ Mẫn Tĩnh Tuyết đi cũng không được, mà không đi cũng chẳng xong, vô cùng khó xử đứng đó.
Giận dữ trừng mắt nhìn người đại diện, nếu không phải do chị ta đẩy Tưởng Văn một cái, chuyện này cũng không ồn ào đến thế.
Phó đạo đi tới, khua đám đông: "Được rồi, đi làm việc của mình đi."
Lại dùng ánh mắt khó dò nhìn Mẫn Tĩnh Tuyết và Cung Ninh.
Nguyên nhân gây ra chuyện này, đúng là người đại diện của Mẫn Tĩnh Tuyết sai.
Mặt khác Lâm Sinh và phó đạo ngại mặt mũi của Cố Đình Thâm cũng là một lý do khác.
Phó đạo nói: "Cung Ninh, Tĩnh Tuyết, chuyện này coi như bỏ qua, sau này hai người còn rất nhiều cảnh phải đối diễn, ồn ào lên rồi sẽ rất khó ém xuống, khiến chúng tôi khó xử lý."
"Phó đạo, tôi không vấn đề gì, chỉ cần một vài kẻ nào đó không có mắt nhớ kỹ chuyện này, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Mẫn Tĩnh Tuyết siết chặt nắm đấm, móng tay sắc nhọn gần như ghim vào da thịt.
Cô ta hít sâu một hơi, bước tới trước Cung Ninh ngay trước mặt phó đạo: "Cung Ninh, tôi thừa nhận chuyện này là tôi sao, một lần nữa tôi thay chị ấy xin lỗi với cô.", cô ta lại duỗi tay ra, nói: "Chúng ta bắt tay giảng hòa đi!"
Cung Ninh nghiêng mắt nhìn bàn tay đang duỗi ra của Mẫn Tĩnh Tuyết, trực tiếp kéo Tưởng Văn đi.
Trước khi đi còn nói: "Bắt tay thì không cần, chỉ cần cô yên tĩnh như gà, tôi sẽ chẳng chủ động gây phiền phức với cô đâu."
Mẫn Tĩnh Tuyết: "... ..."
Đối với cô ta, từ ngày ra mắt đến nay, đây là mối - nhục lớn nhất.
Trong lòng hận không thể chơi chết Cung Ninh nhưng trên mặt lại buộc biểu cảm như thường.
Dù sao cũng là minh tinh hàng đầu, che giấu cảm xúc vô cùng tốt.
Nếu không phải tia ác độc trong đáy mắt kia chợt lóe lên, không chẳng còn tưởng cô ta thật sự muốn dàn xếp ổn thỏa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
475 chương
3 chương
36 chương