Báo cáo boss, anh bị loại!
Chương 56 : cung ninh thiếu gì, chứ chẳng thể thiếu tiền
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMặt Mẫn Tĩnh Tuyết đỏ rực, nếu giờ phút này cô ta đẩy người đại diện ra vậy sẽ chỉ khiến cô ta mất uy tín trước mặt mọi người.
Chẳng khác nào một trò cười cả.
Vốn tưởng không dạy dỗ được Cung Ninh thì có thể ra tay từ người đại diện Tưởng Văn này trước, không ngờ lại khiến lớn chuyện như vậy.
Người đại diện dường như cũng biết Mẫn Tĩnh Tuyết đang vô cùng khó xử, cô ta cắn môi, bước đến trước mặt Tưởng Văn, gượng ép nói: "Thật xin lỗi, đẩy cô, là tôi sai."
Cung Ninh bỗng quát lớn: "Lớn tiếng lên!"
Người đại diện rất không muốn, nhưng cũng chỉ có thể lặp lại một lần nữa: "Xin lỗi, là tôi sai!"
"Chúng ta đi!"
Sắc mặt Mẫn Tĩnh Tuyết vô cùng khó coi, khiến cô ta bất ngờ hơn là, Lâm Sinh và phó đạo diễn đều không có ý đứng ra giảng hòa.
Để mặc mọi chuyện phát triển.
Cô ta biết nguyên nhân, đơn giản là vì trong bữa tiệc trưa nay, Cố Đình Thâm tung cành ô liu cho Cung Ninh ngay trước mặt mọi người.
Còn đưa cả phương thức liên lạc tư nhân.
Chắc hẳn sau này quan hệ giữa Cung Ninh và Cố Đình Thâm sẽ không bình thường.
Không cần phải vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội Cố Đình Thâm.
Lâm Sinh và phó đạo diễn vì ngại mối quan hệ này, mới để mặc Cung Ninh.
"Chờ đã!"
Ai ngờ, Cung Ninh trầm mặt gọi bọn họ lại lần nữa.
Lần này, đến cả sắc mặt của Lâm Sinh và phó đạo diễn cũng trở nên vô cùng khó coi.
Theo bọn họ nghĩ, Cung Ninh đang được voi đòi tiên.
Người xung quanh cũng mang ý nghĩ đó.
Thậm chí đến cả Tưởng Văn cũng không biết nguyên nhân Cung Ninh gọi hai người họ lại là gì.
Người đại diện thấy Cung Ninh vẫn chưa chịu thôi, cô ra cả giận nói: "Cung Ninh, làm việc nên thoáng một chút, ngày sau còn dễ nói chuyện, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"
"Đúng là cô đã nói xin lỗi nhưng đây chỉ là lời xin lỗi vì cô đã đẩy chị Văn, chị ấy bị thương, mắt cô mù à?"
Đám người nghe vậy mới nhận ra trên tay Tưởng Văn dính đầy máu tươi.
"Ầy, ra tay thật ác nha, đổi lại là tôi, tôi cũng không định tùy tiện bỏ qua như vậy."
Có người nhỏ giọng nói: "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đúng là dùng để nói cô ta."
"Tưởng Văn bị thương, tôi thay mặt người đại diện nói một tiếng xin lỗi, tiền chữa trị tôi cũng có thể bồi thường.", Mẫn Tĩnh Tuyết thực sự không muốn tiếp tục dông dài với Cung Ninh nữa, cô ta nhận ra, trước mặt Cung Ninh, cô ta gần như chẳng chiếm được bất cứ chỗ tốt nào, ngược lại, còn khiến mình mất sạch mặt mũi, thảm hại đến khó tin.
"Cô cảm thấy tôi thiếu chút tiền này?", Cung Ninh dứt lời, xung quanh không khỏi vang lên vài tiếng cười rả rích.
Đúng đó!
Cung Ninh là tiểu công chúa Cung gia, thiếu gì, chứ chẳng thể thiếu tiền.
Hai tay Mẫn Tĩnh Tuyết siết chặt thành nắm đấm, cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy cô muốn gì?"
"Tôi cũng chẳng phải người tính toán chi li, bình thường cũng không chủ động chọc vào người khác nhưng cũng không nhìn nổi người khác bắt nạt người của tôi, biết sao được, người như tôi có cái tật là, ưa bao che khuyết điểm."
Khóe miệng Cung Ninh cong lên thành một nụ cười gằn đầy cổ quái: "Chị ta khiến chị Văn bị thương, trời nóng lại còn phải chăm sóc tôi, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, vừa làm chậm tiến độ công việc còn ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của tôi. Nhưng giờ để người đại diện của cô nỗ lực trả cái giá y nguyên thì lại quá máu me nên vậy đi, tôi nghĩ đến một biện pháp ôn hòa thế này."
Mẫn Tĩnh Tuyết hỏi: "Biện pháp gì?"
Cung Ninh không trả lời, chỉ nhấc chân đi tới trước mặt người đại diện.
Ánh mắt lạnh ngắt của cô thấm lấy nụ cười, khiến người đại diện nháy mắt sinh ra tâm lý e ngại.
Ngay giây phút đó, cô lập tức dùng hành động nói cho đám người biết, biện pháp ôn hòa của cô.
"Bốp... Bốp...!"
Tiếng vang lanh lảnh chợt vang lên rồi lại chợt biến mất, đám người khiếp sợ nhìn dấu bàn tay hai bên gò má người đại diện chằm chằm: "... ..."
Cung Ninh lắc lắc tay, chẳng mảy may gì đến ánh mắt của bọn họ, cô đi tới cạnh Tưởng Văn: "Xong rồi."
Cái gì gọi là bá khí?
Chính là như Cung Ninh!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
68 chương
487 chương
60 chương
158 chương
27 chương