Báo cáo boss, anh bị loại!
Chương 46 : đáy mắt anh hiện ra sự cưng chiều, nói:
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCung Ninh tự nhủ, không sao, dù sao Cố Đình Thâm cũng không biết cô đang nói chuyện với Tưởng Văn, khoác lác đâu ai biết!
"Em đúng là thật may mắn, được Cố tổng theo đuổi.", Tưởng Văn không nhận ra Cung Ninh có khác thường, vẫn nói.
"Chị Văn, đột nhiên em thấy nơi này hơi nóng, em đi xung quanh một lúc đi."
Không biết do chột dạ hay gì nhưng dù Cung Ninh đưa lưng về phía Cố Đình Thâm rồi mà vẫn cảm thấy anh đang nhìn mình.
"Được, nhưng em đừng đi quá xa đấy, sắp ăn trưa rồi."
"Biết rồi!"
-
Cung Ninh đi tới nơi đời trước mình thường đi, nơi này hầu như chẳng mấy ai tới.
"Ngồi đây làm gì vậy?"
Lúc Cung Ninh đang xuất thần, giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng cô như có ma.
Sợ đến mức đứng phắt dậy.
Lúc nhìn thấy dáng người thon dài thẳng tắp đứng trước mặt mình, cúi đầu cười mà lại như không nhìn mình khiến Cung Ninh lại nghĩ đến chuyện trước đó mình khoác lác với Tưởng Văn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: "Cố tổng, sao anh lại tới đây?"
"Dọa em sao?", Cố Đình Thâm nhìn thần sắc Cung Ninh, cau mày nói.
Cung Ninh lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao sắc mặt em lại không tốt?"
"Chắc do thời tiết quá nóng, nóng...", Cung Ninh dùng tay quạt gió nhưng vẫn không dám đối mặt với Cố Đình Thâm.
"Bộ dạng này của em, giống như đang chột dạ chuyện gì đó?"
"Đâu có!", Cung Ninh vội vàng: "Tôi có chột dạ chuyện gì đâu!"
Cô càng như vậy, Cố Đình Thâm lại càng cảm thấy không bình thường, tầm mắt dò xét nhìn Cung Ninh, khẽ mở môi mỏng: "Thật sao?"
"... ..."
Cung Ninh phát hiện ra, ngày thường Cố Đình Thâm nói chuyện chưa đến ba câu.
Hôm nay bị làm sao vậy?
Cứ muốn đập nồi[1] hỏi đến cùng
[1] Đả phá sa oa [打破砂锅]: "Đả" là đập, "phá" là vỡ, "sa oa" là nồi đất, cụm từ này đặt cùng "vấn đáo để" [问到底] chỉ chuyện gì cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
"Tôi từng nói, em có chuyện gì luôn có thể nói với tôi, nếu em không tiện nói, vậy tôi để Cố Lược đến hỏi Tưởng Văn."
"Không cần, tôi chỉ nói quan hệ của tôi với anh cho chị Văn thôi."
"Không còn chuyện gì khác?"
Cung Ninh: "..."
Cô không thể không nghi ngờ, có phải Cố Đình Thâm biết gì ở chỗ Tưởng Văn rồi không?
"À..."
"Tôi nghe Tưởng Văn nói, là tôi theo đuổi em?"
Cung Ninh đang đứng trên bậc thang, nghe Cố Đình Thâm nói vậy, giật mình trực tiếp ngã ra phía sau.
Con ngươi người đàn ông thít chặt, nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.
Cung Ninh theo bản năng dùng hai tay ôm lấy phần cổ thon dài của anh, từ dưới nhìn người đỡ mình, đáy mắt anh lên gương mặt cương nghị cùng đôi mắt sâu hun hút của anh.
Sau khi cô đứng dậy, lập tức buông hai tay ra, ngượng ngùng cười: "Anh biết rồi à?"
Tay Cố Đình Thâm chơi vơi giữa không trong, lòng bàn tay như còn lưu lại hơi ấm thuộc về Cung Ninh siết chặt nắm đấm, cúi đầu nói: "Em nghĩ sao?"
"Tôi chỉ đùa chút với chị Văn thôi, anh đừng coi là thật nha."
Nội tâm Cung Ninh đã phát điên rồi, miệng Tưởng Văn quá không chặt mà.
Chân trước cô vừa nói xong, chân sau đã nói với Cố Đình Thâm được rồi.
Quá xấu hổ.
Kỳ thật cũng không thể trách Tưởng Văn, vì Cung Ninh vừa đi chưa tới một phút Cố Đình Thâm đã đến.
Dường như đã đoán được Cung Ninh nói quan hệ của hai người với Tưởng Văn nên rất ngay thẳng nói: "Tiểu Ninh định đi đâu?"
"Em ấy nói chỗ này quá oi bức, muốn đi dạo chút.", Tưởng Văn không ngờ Cố Đình Thâm lại tới tìm chị, lần đầu nói chuyện với đại boss cỡ này khó tránh hơi khẩn trương: "Cố tổng, ánh mắt anh thật tốt."
Cố Đình Thâm hỏi: "Có ý gì?"
"Có thể theo đuổi được một cô gái tốt như Cung Ninh vậy!"
Cố Đình Thâm: "..."
-
Cung Ninh nghe Cố Đình Thâm thuật lại xong, không thể không ôm trán.
"Sao tôi không biết mình từng theo đuổi em.", bước chân của anh đã tới gần, đáy mắt hiện ra sự cưng chiều, nói: "Hay nên nói, trong lòng em, thật ra là thích tôi?"
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
68 chương
487 chương
60 chương
158 chương
27 chương