Báo cáo boss, anh bị loại!
Chương 12 : cố chấp báo đáp
Đêm khuya, chuyên Cung Ninh lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
Cố Đình Thâm vì vết thương mà phát sốt, hôn mê bất tỉnh.
Cô chạy đi chạy lại dùng khăn mặt lạnh đắp lên trán anh nhằm hạ sốt.
Cung Ninh cũng từng định gọi điện thoại cấp cứu, sợ Cố Đình Thâm xảy ra chuyện gì.
Lại nhớ tới lời trước đó anh nói đành bỏ ý định đó đi.
4 giờ sáng, Cung Ninh mới thành công hạ sốt cho Cố Đình Thâm.
Cẩn thận quan tâm cầm một chiếc chăn mỏng từ trên lầu xuống đắp lên người anh, ngáp ngủ:
"Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi."
Cung Ninh cũng không về phòng, ngủ luôn cạnh ghế sô pha.
Vì sao, là vì lo lắng sau khi Cố Đình Thâm tỉnh lại sẽ hành động bất tiện, cô có thể hỗ trợ kịp thời.
*
*
*
7 giờ sáng Cố Đình Thâm tỉnh dậy, nhận ra trên người mình đắp một lớp chăn mỏng, ánh mắt lạnh lùng có thêm mấy phần nhiệt độ.
Ghé mắt lại thấy Cung Ninh đang co người ngủ say bên cạnh, anh khẽ giật mình.
Tối hôm qua trong cơn mê man biết vết thương của mình bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, cũng trong cơn mê man cảm giác có người đang liên tục dùng khăn lạnh hạ sốt cho anh.
Cả tòa nhà này cũng chỉ có hai người là anh và Cung Ninh.
Khóe môi mỏng lạnh nhấc lên thành một đường cong.
Anh cố gắng không phát ra chút tiếng động nào đứng dậy nhưng vì động tới vết thương mà kêu lên một tiếng khe khẽ.
Cung Ninh vốn ngủ không sâu, thấy có động tĩnh lập tức tỉnh.
Nhấc mắt, vài sợi tơ máu đỏ tươi hiện lên trong mắt cô, trên mặt nhiều mấy phần mỏi mệt: "Anh tỉnh rồi."
Cố Đình Thâm nhúc nhích cánh môi khô khốc: "Ồn ào đến cô rồi."
"Miệng vết thương của anh vừa cầm máu, tốt nhất đừng có lộn xộn để tôi đi lấy hộp thuốc, bôi thuốc cho anh."
Cố Đình Thâm nhìn bóng lưng cô gái chăm chú, ánh mắt sâu thêm vài phần.
Ngay trước khi cô quay người thu mắt lại, môi mỏng mím thành một đường.
Cung Ninh thuần thục gỡ băng vải ra, thay lớp băng gạc nhuốm máu đi.
Trong suốt quá trình, cánh mũi Cố Đình Thâm luôn quanh quẩn mùi hương thuộc về Cung Ninh, vành tai không khỏi lặng lẽ đỏ lên.
"Chuyện tối hôm qua tôi sẽ cảm ơn cô thật tốt."
"Đưa số điện thoại của cô cho tôi."
Cung Ninh cười ngượng: "Cố tổng, tôi đã nói rồi, tôi chưa từng nghĩ đến cần anh cảm ơn, cứu anh đơn thuần là chuyện tôi tình nguyện làm, đổi lại là người bình thường tôi cũng sẽ cứu."
Cố Đình Thâm nghe vậy, mới sâu sắc nhận ra một điều, người trước mặt không giống những người phụ nữ khác.
Nếu là những người khác có lẽ đã sớm lợi dụng ân cứu mạng làm lý do mở miệng ra điều kiện báo ân.
Anh không nói chuyện, cánh tay thon dài duỗi tới trước mặt Cung Ninh.
Bầu không khí im lặng chừng nửa phút, Cung Ninh bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, mở khóa đặt vào tay anh.
Sau khi lưu số điện thoại, anh lại nói: "Tôi ở biệt uyển Phạm Cảnh, nếu không liên lạc được với tôi cô có thể tới đó tìm tôi."
Cung Ninh gật đầu: "Hiểu rồi."
"Nếu anh không sao rồi, vậy anh có thể liên hệ với trợ lý của anh tới đón."
"...", Cố Đình Thâm: "Ừm."
-
Lúc Cố Lược chạy đến, là Cung Ninh mở cửa.
Anh ta chỉ vào Cung Ninh: "Cô không phải là Cung Ninh đang nổi trên mạng sao?"
"Đúng vậy.", Cung Ninh không tự ti không kiêu ngạo nghiêng người: "Cố tổng đang ở bên trong."
Lúc này Cố Lược mới vội vàng đi vào, nhìn thấy thần sắc tái nhợt của Cố Đình Thâm, bước tới trước mặt anh, ngữ khí nghiêm túc: "Thiếu gia, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
"Về rồi nói."
Cố Lược đỡ Cố Đình Thâm dậy, lúc đi ngang qua Cung Ninh, bước chân anh hơi dừng lại, ánh mắt khẽ chuyển: "Cung tiểu thư, nếu cô nghĩ ra được muốn tôi báo đáp thế nào, có thể tùy lúc gọi cho tôi."
"Được rồi, Cố tổng."
Trên thực tế, Cung Ninh chưa bao giờ để ý muốn báo đáp cố chấp của Cố Đình Thâm trong lòng. Cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Cố Đình Thâm lần nào nữa.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
4 chương
73 chương
81 chương
10 chương
12 chương
14 chương
81 chương
140 chương