Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 11 : tôi muốn ở lại chăm sóc anh

"Tôi cần cồn, kẹp, và bông băng." Những gì xảy ra sau đó, có lẽ cả đời Cung Ninh cũng không quên được. Anh cầm cồn đổ trên vết thương, dù Cung Ninh ngày thường hay gặp những cảnh tượng hoành tráng lúc này tim cũng như bị thít chặt. Cố Đình Thâm không phát ra chút âm thanh nào, anh cắn chặt răng, trán nổi lên gân xanh, thần sắc trên mặt trở nên hơi dữ tợn, ngũ quan cứng rắn xô vào nhau, rõ ràng là đang cố nhịn đau. Máu đỏ tươi theo thân thể anh rơi trên ghế sô pha, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi. Sau lại thấy người đàn ông cầm chiếc kẹp tới gần miệng vết thương, Cung Ninh không khỏi thấy da đầu mình tê dại, nổi hết cả da gà. Cuối cùng vẫn không chịu được loại cảm giác công kích thị giác này, cô nghiêng đầu nhìn nơi khác. Khoảng tầm một phút sau, tiếng kêu trầm thấp vang lên đồng thời chiếc kẹp cũng rơi ra khỏi lòng bàn tay anh: "Lạch cạch...", đầu đạn dính đầy máu lăn đến trước mặt cô, lúc này Cung Ninh mới quay đầu, phát hiện ra ngực anh đang chập trùng từng đợt. Cô lập tức cầm miếng bông sạch sẽ lau vết máu xung quanh cho anh, chặn vết thương không ngừng chảy máu lại, ngữ khí lo lắng: "Anh cứ thế này không phải là cách, để tôi gọi xe cứu thương cho anh!" Ánh mắt lộ ra sự lo âu nồng đậm bị anh nhìn thấy. Lấy đạn ra đã hao hết sạch sức lực của Cố Đình Thâm, giọng nói anh hết sức yếu ớt: "Không cần... Loại vết thương nhỏ này tự tôi xử lý được." Vết thương nhỏ? Cung Ninh: "..." "Đêm nay mượn phòng khách của cô ngủ một lúc, cô có thể mặc kệ tôi." "Tôi cảm thấy bên cạnh anh cần một người chăm sóc cẩn thận, Cố tổng, trước chưa nói tới hiện giờ anh là thương binh khiến tôi cảm thấy lúc nào anh cũng có thể hôn mê, chỉ luận đến thần sắc ốm yếu này của anh thôi, dù tôi có về phòng ngủ cũng không an tâm." "Nếu anh xảy ra chuyện gì ở nhà tôi, tôi khó tránh khỏi mang tội, Cố gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.", Cung Ninh bình tĩnh phân tích: "Công ty của tôi cũng sẽ bị việc này liên lụy, về tình về lý tôi đều phải ở lại chăm sóc anh, chí ít anh không thể xảy ra chuyện tại nhà tôi." Cố Đình Thâm chỉ thấy mí mắt mình thật nặng, bên tai vang lên giọng nói đứt quãng của Cung Ninh. Đại khái là do anh đã quá suy yếu, cũng có lẽ do anh tin tưởng Cung Ninh nên hoàn toàn buông lỏng sự đề phòng mà mê man đi. Cô gái ngồi trên mặt thảm xa hoa, hai tay ôm đầu gối, nhìn anh chăm chú đến không chớp mắt.Dù đã mê man, Cung Ninh vẫn cảm thấy, Cố Đình Thâm quá đẹp trai. Cô lăn lộn ở giới giải trí ba năm, gặp biết bao đàn ông muôn hình muôn vẻ, nhưng chưa một ai có thể bằng được Cố Đình Thâm. Không, ngay cả một phần cũng không sánh nổi. Lấy lý do ở lại là để danh chính ngôn thuận[1] nhưng trong lòng cô đã sớm sinh ra suy nghĩ sẽ chăm sóc Cố Đình Thâm trắng đêm. [1] Danh chính ngôn thuận [名正言顺]: đây là một thành ngữ Hán ngữ, ý chỉ danh phận chính đáng, lời nói hợp lý, về sau còn dùng để chỉ những việc chính đáng, có đạo lý. Trích từ "Luận Ngữ - Tử Lộ". (theo Baike) Có lẽ do muốn nhìn nhiều Cố Đình Thâm trong truyền thuyết ở khoảng cách gần thêm mấy lần, cũng có lẽ chỉ đơn thuần là muốn chăm sóc anh. Cảm giác lạ thường thấm vào lòng đến chính Cung Ninh cũng không hiểu được. Rạng sáng, đồng hồ treo tường màu trắng đúng giờ vang lên âm thanh trong trẻo. Cung Ninh ngáp một cái. Từ đoàn phim về vốn đã rất mệt mỏi, cô cố nén mỏi mệt lại, đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy khăn mặt mới tinh nhúng vào nước ấm rồi quay lại ghế sô pha khom lưng lau rửa cho anh. Tầm mắt cô rơi trên miệng vết thương, cô đang nghĩ, rốt cuộc Cố Đình Thâm gặp phải chuyện gì?Nhưng cô biết rõ, thân phận của cô hoàn toàn không cùng đường với Cố Đình Thâm.Mọi chuyện về anh đều không liên quan đến cô.Tồn tại duy nhất, là đêm nay anh ngủ ở nhà cô, với quan hệ được chăm sóc, chỉ vậy thôi.Cẩn thận từng li từng tí xử lý xong vết thương xung quanh rồi quấn băng gạc lại Cung Ninh mới ghé vào thành ghế nghỉ ngơi.