Bảo Bối
Chương 23
Tin tức Nhiếp gia đao tái hiện nhất thời truyền lan trên giang hồ, Lâm Thịnh Chi dẫn người chung quanh tìm kiếm Nhiếp gia đao sau khi thu được tin tức thư phòng mình bị thiêu hủy đã là chuyện một tháng sau. Hôm đó, hắn mang theo tùy tùng quay trở về, cũng dùng bồ câu đưa tin Phan Tước Linh, khiến gã tạm thời thống lĩnh hành động lần này. Vừa nghĩ đến thư phòng bị phóng hỏa,trong lòng Lâm Thịnh Chi liền đổ mồ hôi lạnh, nếu bị đốt chính là thư phòng, vậy còn không có gì, nhưng mật thất sau thư phòng nếu bị tặc nhân phát hiện, vậy hậu quả…
Hơn nữa người có thể lẻn vào trong phủ của hắn, tiến vào thư phòng trọng địa cũng sẽ không đơn giản, đến tột cùng là ai? Lâm Thịnh Chi lập tức nghĩ tới hai người, nhưng lại ở trong lòng lắc đầu, không có khả năng là bọn hắn, huống hồ bọn họ không có lý do gì làm như thế, người biết chuyện năm đó đã toàn bộ bị hắn diệt khẩu. Lâm Thịnh Chi càng nghĩ trong lòng càng không yên, Nhiếp gia đao lúc này xuất hiện, thư phòng mình lại bị hỏa thiêu, những chuyện liên tiếp này làm cho hắn vốn có tật giật mình lại càng không nuốt trôi được.
Mà các đạo nhân mã tìm kiếm Nhiếp gia đao tiến triển cũng không thuận lợi, hơn một tháng đã có năm người chết dưới Nhiếp gia đao, đều là chết không nhắm mắt, một thân đao họa. Thế nhưng bọn họ ngay cả bóng dáng “Hung đồ” cũng không biết ở đâu, huống chi là tìm đao . Tìm không được tung tích hung đồ hoặc hơi thở, vạn điểu nhi ở Tước trang của Phan Linh Tước cũng không thể sử dụng. Muốn dùng điểu truy tìm tung tích người nào đó, thì trước tiên phải có được mùi của người nọ hoặc là ở trên người kẻ đó lưu lại bí dược đặc hữu của Tước trang mới có thể hướng điểu nhi phát ra chỉ lệnh, hiện tại đối phương là người hay Quỷ đều không quá rõ ràng, Phan Linh Tước tức giận đến thẳng mắng đám võ lâm nhân sĩ là đồ ngu. (ngươi cg nằm trong đó)
Toàn bộ võ lâm có thể nói là lâm vào bên trong người ngã ngựa đổ, thế nhưng lại có một người vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tùy thời cơ mà động.
“Lão bản, năm bánh bao.”
“Hảo a.”
Ngón tay thon dài trắng nõn đưa ra hai đồng tiền, từ trên tay lão bản tiếp nhận bánh bao nóng đã được dùng giấy bao lại, mĩ mâu khuất dưới hắc sa mạo xa xa nhìn thấy ngã tư đi tới một đội nhân mã, hôi y (áo xám) nam tử vòng vào trong một ngõ nhỏ giữa phố, đi vào ước chừng được mười bước thì mười mấy thớt ngựa từ phía sau hắn phi qua, nam tử đợi tiếng mã chạy xa dần lúc này mới xoay người đi ra.
Đi ra ngõ nhỏ, nam tử hướng về phương hướng đội nhân biến mất mà nhìn thoáng qua, lại nhìn quanh một vòng bốn phía, nhấc chân đi đến sạp trà ngồi xuống.
“Lão bản, một ly trà.” Buông bánh bao, nam tử từ bên hông lấy ra một tiền đồng.
Một ly trà thanh đạm đặt ở trước mặt y, nam tử một tay từ trong giấy bao xuất ra một cái bánh bắt đầu ăn.
Nhìn thoáng qua nam tử rõ ràng không có cánh tay phải, lại liếc mắt nhìn thanh kiếm cùng với bao hành lý gì đó trên lưng y một cái, lão bản sạp trà tò mò hỏi: “Vị công tử này, ngài cũng là tới tầm bảo sao?”
Cách hắc sa, mi mục nam tử bắn ra tinh quang, cẩn thận đánh giá lão bản, nhưng khẩu khí lại dẫn theo vài phần khó hiểu hỏi: “Cái gì tầm bảo?”
Vừa nghe có người không biết, lão bản lập tức bị gợi lên hưng trí, hạ giọng nói: “Ngài không biết chứ. Thời gian này mọi người đều đang truyền nhau a, nói trên giang hồ có tàng bảo đồ gì đó, mọi người trên giang hồ đều đi tìm tàng bảo đồ kia. Ngay cả mười ngày qua , mỗi ngày đều có thật nhiều người giang hồ giống như ngươi từ nơi này đi ngang qua ni.”
Tinh quang trong mắt nam tử tiêu tán, chậm rãi ăn bánh bao, nói: “Ta không biết, ta là đến tìm người .”
“Nga.” Vừa nghe không phải tầm bảo , lão bản không có hứng thú nói chuyện, cũng nhìn không tới bộ dáng người này, nói không chừng là cái người quái dị a.
Không để ý tới tâm tư lão bản, nam tử ăn xong bánh bao, uống ngụm trà sau đó đứng dậy ly khai, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở đầu đường.
Lão bản đang muốn thu thập thì một tên khất cái bẩn hề hề không biết từ nơi nào chui ra, chụp lấy da giấy còn dính một chút bánh bao mà nam tử vừa mới dùng qua. Vừa thấy đến hắn, lão bản lấy xuống bố khăn đang khoát trên vai vung qua.
“A a a… Ta đói, ta đói.” khất cái bị đánh đau một bên trốn một bên vươn hắc móng vuốt đi xả cái giấy kia, lão bản tức giận mắng: “Ngươi này ngốc tử, cút ngay!”
“A a a, ăn, ăn.” Đoạt lấy giấy, cũng không quản bố khăn đang trừu ở trên người mình, khất cái mãnh liệt liếm chút da bánh bao mặt trên lưu lại, cơ hồ ngay cả giấy đều muốn ăn đi.
“Ngốc tử, đó là giấy, không thể ăn!” Lão bản vòng qua cái bàn, từ trong miệng hắn kéo xuống giấy bao đã bị ăn một nửa, đạp hắn một cước, “Ngươi thật đúng là ngốc, giấy đều ăn, thật sự là đói không chết ngươi!” Lão bản mạnh miệng nhưng rất mềm lòng, từ trên sạp của mình lấy qua bánh cho ngốc tử, lại đạp hắn một cước: “Ăn cái này!”
“Hì hì, ăn ngon, ăn ngon.” Ngốc tử lấy qua bánh bột ngô, nhếch môi, trên gương mặt hắc hắc chỉ nhìn thấy được hai hàng bạch nha. Hắn không chỉ có mặt hắc, tóc tán bẩn hề hề, bụi đất ở mặt lẫn râu trên cằm không biết đã bao lâu không quát qua dính cùng một chỗ. Cả khuôn mặt cơ hồ nhìn không ra hắn là bộ dáng gì.
Liếm bánh bột ngô, ngốc tử ly khai sạp trà, bộ dáng nhìn qua thật cao hứng. Lão bản sạp trà hướng về bóng dáng ngốc tử lắc đầu, ngốc tử này mấy năm trước lưu lạc ở đây , cũng không biết kêu tên gì, mọi người đều gọi hắn là ngốc tử. Vốn lão bản sạp trà cũng giống những người khác, ngại hắn vừa bẩn vừa ngốc, bình thường thấy hắn nếu không mắng thì là tránh đi, ngốc tử cũng không tức giận, đánh hắn hắn liền lui thành một đoàn khóc; mắng hắn hắn liền ngây ngô cười. Thời gian lâu, lão bản cũng động lòng trắc ẩn, thường thường cho hắn ăn chút gì đó.
“Hì hì hi, ăn ngon, ăn ngon.” Cắn một ngụm bánh bột ngô, ngốc tử vui tươi hớn hở không có mục đích đi về phía trước. Đi ngang qua một hộ nhân gia thấy phu thê hai người đang cãi nhau, ngốc tử cũng nghe không hiểu, vô cùng cao hứng cắn bánh bột ngô của mình.
“Đều là ngươi! Xem chuyện tốt ngươi làm!” Nữ nhân chống nạnh mắng to.
“Liên quan gì ta? Rõ ràng là ngươi làm!”Nam nhân không cam lòng yếu thế.
“Phòng thí (thúi lắm=..=)! Rõ ràng là ngươi nói ngươi muốn làm, ta mới không quản ngươi, ngươi nhìn ngươi xem! Thứ này sao mà ăn!”
“Ta bỏ nhiều nước chút cho ngươi, ngươi không đa tạ thì thôi, còn leo lên đầu ta, đây đều là chuyện của ngươi!”
Mắng mắng, đôi phu thê bên đường cũng bắt đầu động tay chân. Bánh trong tay ngốc tử rơi xuống, miệng ngậm đầy cũng dừng nhấm nuốt.
“Là ngươi! Là ngươi hạ dược!”
“Giết hắn! Nhiếp gia bị diệt môn đều là hắn làm!”
“Đều là ngươi, này hết thảy đều là ngươi làm! Giết hắn thay một nhà minh chủ báo thù!”
“Giết hắn!”
“A a a a! ! !” Hét thảm một tiếng, hai phu thê đang đánh nhau ngừng lại, đột nhiên thấy hoa mắt, hai người nặng nề ngã xuống đất.
“Không phải ta làm! Không phải ta làm!” Ngốc tử ôm đầu một đường chạy như điên, mặc kệ phía trước có người hay không.
“Thiên sát a!” Người bị đánh ngã nắm lên những thứ có thể quăng trong tay hết thảy ném ra ngoài, nhưng ngốc tử lại không hề phản ứng, kêu to chạy xa .
“Này đang hảo hảo sao liền điên rồi a?” Thở dài một tiếng, lão bản sạp trà lắc đầu, vô lực đi quản ngốc tử chạy tới nơi nào.
Trong một chỗ trạch tử hoang tàn không người ở, một người đang hướng tới vách tường đem đầu nặng nề đập lên, huyết thủy nhiễm đỏ mắt hắn, hắn lại tựa hồ không có cảm giác đau, vừa khóc vừa kêu: “Không phải ta làm, không phải ta làm…” Thẳng đến khi trán hắn huyết nhục mơ hồ, mất máu quá nhiều khiến hắn dần dần không có khí lực, hắn mới mềm nhũn ngồi ở đất, thì thào kêu: “Cha nương… Đại ca… Tam đệ… Không phải, ta làm…”
“Ngô!”
Trong rừng hắc ám, một tiếng kêu rên thỉnh thoảng vang lên, một người kinh hoảng mở to mắt, sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, xiêm y bị người cởi xuống ném ở một bên.
“Muốn Nhiếp gia đao sao?” Người đả thương gã mang sa mạo, thấy không rõ bộ dáng. Gã bị điểm huyệt đạo chỉ có thể lắc đầu, kỳ vọng đối phương có thể buông tha mình.
Thu hồi kiếm, hôi y nhân một tay tháo xuống thứ bị bao kín trên lưng, tiếp theo đặt ở bên cạnh người này, một vòng một vòng, chậm rãi cởi bỏ bố bao cột chặt. Đến khi thứ trong bao lộ ra, hai mắt gã này lộ ra không phải kinh hỉ, mà là tuyệt vọng.
“Các ngươi tân tân khổ khổ, chung quanh bôn ba, muốn tìm không phải là thứ này sao?”
Một tia minh nguyệt xuyên thấu qua nhánh cây chiếu xuống dưới, thân đao chói lọi phản xạ ra hắc sa mạo trên đầu hôi y nhân. Hôi y nhân tay trái lấy đao, xốc lên hắc sa, hé ra dung nhan tuyệt mỹ. Gã nọ lại ô ô ô phát ra thanh âm cầu xin, tuy rằng gã không biết hôi y nhân là ai, cũng không biết thanh đao phi thường dễ nhìn trên tay y có phải là Nhiếp gia đao hay không, gã cái gì cũng đều không muốn biết, chỉ cầu có thể sống sót.
“Biết ta là ai không?” Hôi y nhân ngồi xổm bên người gã nhỏ giọng hỏi. Gã này liều mạng lắc đầu, khố ẩm ướt .
“Ta là…” Tiếng côn trùng kêu vang che giấu đi ba chữ hôi y nhân phun ra, gã nọ chỉ nhìn thấy hôi y nhân giơ lên cánh tay, đau nhức nháy mắt đánh úp lại.
“Ngô ngô ngô! !”
Huyết thủy dừng trên tiểu hoa hoàng sắc, tiếng hô liên tục không ngừng vang lên, hồi lâu sau, huyết thủy nhiễm đỏ cúc hoa, tiếng hô cũng ngừng vang.
Liếc mắt nhìn kẻ đã tĩnh hai mắt cũng đã tắt thở, hôi y nhân dùng xiêm y gã lau khô sạch thân đao, ở trên một thân cây xoát xoát viết xuống một hàng tự, tiếp đó một lần nữa bao cột lại vắt đến trên lưng. Hắn chỉ có một bàn tay, cũng mặc kệ là vừa mới “họa tranh” hay là viết tự, đều là hành vân lưu thủy, không hề có chỗ nào bất tiện.
Kéo hạ hắc sa, không nhìn đến cỗ thi thể kia, hôi y nhân ly khai cánh rừng.
Ngày hôm sau, có người ở trong rừng phát hiện một cỗ thi thể, cũng phát hiện những tự khắc vào thi thể và trên đại thụ: Lâm Thịnh Chi, Nhiếp gia đao ta đã mang đến cho ngươi, chờ ngươi tới lấy.
………………..
Xe ngựa đứng ở cửa một hộ nhân gia, Tiểu Bảo từ trên xe nhảy xuống, gõ gõ cửa. Cửa mở, một vị lão nãi nãi hỏi: “Có việc sao?”
Tiểu Bảo xốc lên sa mạo, lộ ra nụ cười ngọt ngào, lão nãi nãi lập tức nói: “Có phải xin nước uống hay không a?”
Tiểu Bảo lắc đầu, nói: “Vị nãi nãi này, ta muốn hỏi một chút, đến Thang Tuyền trấn đi như thế nào?”
” Thang Tuyền trấn nha, ” lão nãi nãi nâng tay nói, “Cứ đi về phía tây, ước chừng ba dặm đường có một lộ khẩu, dựa vào lộ kia chính là phương hướng đi Thang Tuyền trấn.”
“Đa tạ nãi nãi.” Tiểu Bảo nói lời cảm tạ.
“Không cảm tạ với không cảm tạ, tiểu ca muốn uống chén nước không?” Lão nãi nãi nghiêng đi thân mình.
Tiểu Bảo liếm liếm cánh môi khô, ngẫm lại nói: “Phiền toái nãi nãi, ta có thể xin chút nước hay không?” Nói xong từ trên xe lấy xuống ba cái ống trúc đựng nước.
“Cứ việc đi.” Lão nãi nãi chống trượng, mang Tiểu Bảo vào viện.
Uống lên hai chén nước lớn đầy tràn, lại đựng ba ống trúc nước, Tiểu Bảo cáo biệt lão nãi nãi tiếp tục chạy đi. Đã chạy hơn một tháng, trời càng ngày càng nóng, miệng vết thương bị xuyên thấu trên người Quỷ ca ca vẫn không được tốt, Tiểu Bảo tỉ mỉ chiếu cố thế nhưng hiệu quả rất nhỏ. Cậu lòng nóng như lửa đốt, thế nên cũng không ở trên đường trì hoãn , trừ bỏ chiếu cố Quỷ ca ca ra, dù là mệt nhọc Tiểu Bảo cũng tựa vào ven đường đánh cái chợp mắt ngắn ngủi, một đường ruổi hướng Thang Tuyền trấn.
Ở trên bản đồ sư phó cho cậu chỉ có vị trí đại khái của Phàm cốc, chính là trong một thỗ thâm sơn giữa Thang Tuyền trấn và Kiến Trữ trấn. Tiểu Bảo ven đường không dám hỏi người quá nhiều, sợ gặp qua người của cha cậu, đến lúc đó Diêm La vương sẽ rất nhanh tìm được tung tích của cậu, cậu chỉ dám hỏi người ở chỗ hẻo lánh này, cũng bởi vậy đi được rất chậm.
“Quỷ ca ca, đi ngoài sao?”
“Không.”
Nhiếp Chính chỉ phủ một thân bố y đơn bạc nương theo xe ngựa mà lay động thân thể. Tiểu Bảo chiếu cố thật sự cẩn thận, trừ bỏ mấy chỗ bị thương nặng ra, những miệng vết thương khác trên người hắn đều khép lại , dù là ánh mắt cũng tốt rất nhiều, tuy nói vẫn là nhìn không thấy, nhưng không hề lưu mủ . Trước mắt Nhiếp Chính lại hiện lên một màn đêm đó, hô hấp trầm trọng.
“Đại ca! Ngươi đi mau!”
“Tam đệ!”
“Tam thiếu gia!”
Quay đầu, hắn chỉ nhìn thấy cánh tay phải Tam đệ bị người rõ ràng chém đứt, đầy trời hồng vụ.
“Đại ca! Ngươi đừng quản ta! Đi mau!”
“Tam đệ!”
Hợp lại một hơi, chém chết năm người, hắn mang Tam đệ bị trọng thương hướng vào chỗ sâu trong phủ bỏ chạy. Người còn sống của Nhiếp gia vì bọn họ chặn lại thích khách hung ác.
“Thiếu gia, các ngươi đi mau!”
Không dám quay đầu, nội lực đang dần biến mất nên hắn không thể quay đầu.
“Đại ca… Đừng động ta… Ngươi, đi mau…”
Đem Tam đệ kéo vào tẩm thất của mình, hắn điểm mấy chỗ đại huyệt trên cánh tay phải Tam đệ, muốn vì y cầm máu, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng mơ hồ. Hắn trúng không chỉ một loại độc.
“Đại ca…”
“Đừng nói.” Ấn hạ cơ quan, lộ ra mật đạo giấu ở sau giường, hắn đem Tam đệ đẩy vào, vội vàng dặn dò, “Ngươi nghe , đại ca lúc này sợ là không được, lão Nhị không trở về, chắc hẳn đã gặp bất trắc. Ngươi phải tìm đến lão Nhị, tìm ra hung thủ vì toàn gia ta báo thù.”
“Đại ca! Cùng nhau đi!” Tam đệ chưa bao giờ khóc cư nhiên lại rơi lệ.
“Cùng nhau đi ai cũng đều đi không được!” Đem Tam đệ hướng vào chỗ sâu trong mật đạo dùng sức đẩy một phen, hắn gầm nhẹ: “Nhớ , ra mật đạo lập tức đi, không cần quay đầu!”
“Đại ca!”
Ấn hạ mật đạo cơ quan, đem tiếng kêu Tam đệ ngăn cách ở trong mật đạo, hắn lấy qua ngọn đèn trên bàn để ở trên giường hỏa thiêu. Ánh mắt cơ hồ đã nhìn không thấy , hắn lao ra phòng chạy về phía tiền viện, mặc kệ là ai muốn xông lên, hắn đều nhấc lên đao trong tay ra sức chặt bỏ. Một kẻ, hai kẻ, không biết chém chết bao nhiêu người, thẳng đến nội lực hoàn toàn biến mất hầu như không còn, hắn bị người nặng nề đá một cước ở trên người, rốt cuộc đi không nổi nữa. Một đêm kia, hết thảy tới đều quá mức bất ngờ, hắn không hề phòng bị. Nếu hắn có nhiều tâm nhãn hơn, đừng cho Lâm Thịnh Chi đến chuẩn bị tửu thủy lần đó, Nhiếp gia sẽ không bị sát môn.
“Quỷ ca ca, uống nước không?”
Suy nghĩ bị một đạo thanh âm nhu nhuyễn đánh gãy, Nhiếp Chính giật mình hoàn hồn.
“Quỷ ca ca, khát không?”
“A.”
“Quỷ ca ca, khát , phải nói.”
Tiểu Bảo… Là Tiểu Bảo a…”Không, không khát.”
“Quỷ ca ca, muốn, dừng lại, nghỉ ngơi, một chút hay không?”
“Không cần.”
Bảo, đa tạ.
>>Hết
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
91 chương
89 chương
86 chương
117 chương
25 chương
72 chương
21 chương
45 chương