Bảo Bối Lạnh Lùng, Đừng Trốn!
Chương 7
Cơ thể béo tròn của Ngô Dương ngã xuống máu văng khắp nơi làm cô gái sợ hãi hét lên
Hạ Vũ Mân thành thạo hướng cô gái một phát súng khiến cô ta không biết mình chết như thế nào. Giải quyết xong mọi chuyện có chút mệt mỏi Hạ Vũ Mân nhanh chóng rời khỏi Salm cô muốn về nhà ngủ một giấc.
Bước trên đường với bộ dáng học sinh Hạ Vũ Mân chợt nhớ tới cô có nói bác Trương đợi ngay cổng trường nhìn lên bầu trời đầy sao cô áy náy bước nhanh về phía trước.
Cách đó không xa cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi qua đi lại bên chiếc xe Benz sang trọng nhận ra là người cô đang áy náy vội bước nhanh tới
"Bác Trương" giọng nói áy náy của Hạ Vũ Mân vang lên
"Tam tiểu thư cô đi đâu thế bác tìm mãi không thấy cô, hại bác lo lắng không thôi" Bác Trương cất giọng lo lắng làm Hạ Vũ Mân cảm thấy càng áy náy
"Bác Trương xin lỗi con ghé qua thư viện đọc sách nên quên thời gian hại bác lo lắng" Hạ Vũ Mân mỉm cười tìm cái cớ để trấn an bác Trương
"Haizzzzz cô không sao là bác yên tâm rồi. Đọc sách lâu như vậy chắc cô đói rồi lên xe bác chở cô về nhà ăn cơm" giọng nói vui vẻ của bác Trương vang lên. Tam tiểu thư hôm nay đọc sách mặc dù có khó tin nhưng ông vẫn lựa chọn tin tưởng cô.
-------------------------------
"Hạ tổng, Hạ phu nhân cám ơn vì bữa tối" giọng nói uy nghiêm của Âu Thiên Dật vang lên
"Không có, làm phiền Âu tổng tới Hạ gia chúng tôi một chuyến thật không phải. Để chúng tôi tiễn mọi người" Tô Ý Lan cười khách sáo nói
Mọi người phía trước cười nói vui vẻ, Âu Tiếu Trạch từ đầu tới đều im lặng anh nhìn vợ chưa cưới quan sát cô. Cô là một cô gái nhu thuận, khuôn mặt tinh xảo trên môi luôn nở nụ cười khiến người ta mê mẩn.
Cô thuần khiết xứng đáng làm vợ anh con dâu của Âu gia, chứ không thể là một trong số tình nhân của anh quá tham lam họ chỉ là công cụ để anh phát tiết.
"Âu tổng tới đây được rồi làm phiền mọi người tiễn chúng tôi. Vũ Ân có thời gian tới Âu gia chơi với ta" Diệp Tử Viện giọng nói vui vẻ nói. Bà hết sức vừa lòng với đứa con dâu này thật là khiến người ta yêu thương.
"Vâng thưa Âu phu nhân" Hạ Vũ Ân mỉm cười cất giọng ngọt ngào nói
"Cũng sắp là người một nhà rồi con không cần khách sáo như thế gọi tiếng mẹ nào" Diệp Tử Viện giả bộ không vui nói
"Dạ mẹ" Hạ Vũ Ân đỏ mặt cúi đầu nói
"Haha đứa trẻ ngoan" Diệp Tử Viện hài lòng cười tươi nói
Nhìn thấy Hạ Vũ Ân đỏ mặt vì xấu hổ trong lòng Âu Tiếu Trạch nhộn nhịp không đành lòng nhìn cô cúi thấp đầu anh lên tiếng
"Mẹ cũng đã trễ chúng ta mau trở về" Âu Tiếu Trạch lạnh lùng lên tiếng
"Được rồi Ân Ân ta về trước nhớ tới tìm ta" Diệp Tử Viện cảm nhận được con trai của cô đang giải vây cho Hạ Vũ Ân trong lòng vui sướng
"Mọi người về cẩn thận" Hạ Vũ Ân từ tốn nói
"Vũ Mân sao giờ này mới về mọi người lo cho em lắm đấy" giọng nói đầy lo lắng của Hạ Vũ Linh vang lên trong mắt xuất hiện tia chán ghét
Tiếng nói của Hạ Vũ Linh làm tất cả mọi người đều nhìn về phía người con gái đang bước tới. Hạ Vũ Ân thấy Hạ Vũ Mân thì nhanh bước tới
"Mân Mân sao lại về trễ như thế? Có chuyện gì xảy ra sao?" Hạ Vũ Ân lo lắng hỏi rồi nhìn từ trên xuống dưới xem Hạ Vũ Mân có bị gì không
"Không có gì. Đọc sách ở thư viện quên thời gian thôi" Hạ Vũ Mân trong lòng ấm áp nói
"Vũ Mân đây là Hạ lão gia và Hạ phu nhân con mau chào hỏi" Hạ Vũ Quân nhẹ giọng nói với Hạ Vũ Mân rồi liếc qua Hạ Vũ Ân ánh mắt mang theo tia trách cứ
"Hạ lão gia Hạ phu nhân xin chào" Hạ Vũ Mân gật đầu lễ phép chào giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
16 chương
18 chương
33 chương
81 chương
17 chương