Bảo bối, đừng chạy! " new"

Chương 32 : Thiên thần...hóa ác quỷ (1)

-Anh!-Nó đỏ mặt. Hắn cười.Hôn lên đôi môi đỏ mọng như trái cherry kia. Nó mở to mắt hết cỡ,kinh ngạc nhìn hắn. Đến khi hắn buông nó ra hồn mới trở về. -Anh...làm gì?-Nó đỏ mặt hơn cả cà chua. -Bảo bối!-Hắn ôm chặt nó hơn. Bảo bối-Cách gọi này..... Lãnh Tuyệt đã từng gọi nó là bảo bối.Bảo bối....đứa con....cái tát.....cái liếc mắt khinh thường.7năm chờ đợi...nó chỉ được như vậy à...7năm chờ đợi...tại sao lại đợi những thứ đó? Nó tự dặn lòng mình phải quên Lãnh Tuyệt đi.Nhưng...càng quên lại càng nhớ! Khắc trong tim sao? Không! Nó không muốn! Nó không muốn khắc tên Lãnh Tuyệt đó vào tim! Lãnh Tuyệt không xứng! Kí ức đó nó lại ùa về. Không! Nó quên rồi mà! Ngờ đầu khi nhìn thấy Lãnh Tuyệt,tim nhói,đau! Cái tát! Tim tan vỡ,thoát khỏi giấc mơ! -Nhi nhi!-Thiên Dương ôm chặt nó khi thấy nó khóc. -Dương! Anh có yêu tôi không?-Nó gạt nước mắt,nhìn hắn nói. -Tôi yêu em! -Giúp tôi,trả thù!