Băng nhan
Chương 3
Trong triều đình Đại Minh, quyền thế của hoạn quan lớn như trời. Hoàng đế trước sau thiết lập nhị hán hoạn quan tổng quản. Nhị hán trong lúc đó tranh quyền đấu thế, có thể nói là minh tranh ám đấu đủ cả.
Đông Hán tổng quản thái giám Tiêu công công, một mái tóc bạc để lộ ra tuổi tác già nua của hắn. Nhưng mi mảnh mắt sắc, mặt trắng da mềm, tướng mạo không râu giống như nữ nhân. Hắn chậm rãi uống canh hạt sen do tiểu thái giám Tiểu Thân Tử dâng lên, đồng thời nghe mật thám trình báo. Dáng điệu uy nghi có phần không tương xứng với động tác tinh tế, cả người tản ra khí thế khiến kẻ khác e ngại.
“Bên Tây Hán lại có chuyện gì chăng?”
Mật thám muốn nói lại thôi, hắn biết trước bẩm báo của mình nhất định sẽ rước lấy sự giận dữ của công công.
“Nói thẳng.” Hắn ra mệnh lệnh. Trong ngữ khí thâm trầm biểu hiện cảnh cáo không cho phép có bấy kỳ điều gì giấu diếm.
“Vâng . . . . . Nghe nói gần nhất Tây Hán tặng đại lễ cho Thái tử, Thái tử phi thường cao hứng.” Mật thám úp úp mở mở nói quanh co.
“Đại lễ gì?” Ánh mắt nheo lại thành một đường tràn ngập uy hiếp.
“Là bảy con Bắc Phương thần câu.” (thần câu là con gì thế nhỉ?)
Tiêu công công nghe vậy lập tức vỗ án giận dữ! “Quả nhiên là thằng nhãi Tây Hán Uông Khâm kia làm chuyện tốt!”
“Hắc ảnh” (bóng đen) là Thần câu mà Hoàng thái tử vẫn tha thiết ước ao. Tháng trước hắn thật vất vả phái người bắt được bảy con Bắc Phương thần câu, lại ở trên đường bị người cướp đi, thật đáng giận! Này quả nhiên là mưu kế của Uông Khâm cố ý cản trở kế hoạch của hắn mượn sức thái tử! Càng thật giận chính là đã đoạt Thần câu mà hắn vất vả mới có được lại còn làm như là công lao của mình để hiến cho thái tử, chiêu này đủ ngoan độc!
Nhớ năm đó tiên hoàng đang trị vì, đối với chính mình tin cậy dường nào không cần phải có lễ ngộ gì cả. Lại ban thưởng cho hắn cai quản Đông Hán, cũng nắm quyền dò thám chuyện của quần thần lẫn chốn dân gian, trong ngoài tất cả quyền to đều do hắn khống chế. Mà hồi đó Uông Khâm chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ bên người, chuyên điều hành việc nhẹ thay hắn rửa chân châm trà. Nhưng hôm nay lại cưỡi trên đầu hắn, so với hắn còn giảo hoạt hơn gấp trăm lần. Lại được hoàng đế hiện tại tin một bề nên có thể nắm giữ Tây Hán. Đối mặt với sự kiêu ngạo ương ngạnh của Uông Khâm, hắn có thể nào cam tâm, hắn quyết thu hồi lại quyền thế về cho mình!
Cả khay ấm chén bị hất đập xuống đất, âm thanh vỡ vụn kịch liệt kinh người biểu hiện cơn thịnh nộ của hắn.
“Xin công công bớt giận.” Mật thám ở một bên cẩn thận khuyên nhủ thì lại rước lấy một cơn rống giận.
“Cút ngay!” Không có Thần câu thì hắn sẽ nghĩ biện pháp khác. Đúng rồi, hắn còn có một quân cờ khác. “Gọi Mị Cơ lại đây.”
Không đợi hạ nhân đi gọi thì một âm thanh nữ nhân mềm mại đã từ từ truyền đến.”Kiền cha tìm ta?”
“Kiền nữ nhi của ta, mau tới đây.” Tiêu công công vừa thấy Kiền nữ nhi thì gương mặt lập tức thay đổi.
Nàng nhìn khay ấm chén vỡ vụn trên mặt đất, gót sen nhẹ nhàng, nhỏ giọng ra mệnh lệnh cho thuộc hạ đến thu dọn sạch sẽ, gương mặt xinh đẹp chân thành tươi cười ngước nhìn về phía Kiền cha.”Vì chuyện gì mà bùng phát cơn giận lớn như vậy? Lại là Tây Hán làm ngài không hài lòng?”
“Tiên tiểu nhân gian trá Uông Khâm kia, ta với hắn thề không cùng sống!” Lại nặng nề vỗ bà, cơn tức giận chính là chỉ có tăng không giảm.
Mật thám đem ngọn nguồn cự việc nói cho nàng nghe, sau khi Mị Cơ nghe xong thì mày liễu khẽ nhếch, thẽ thọt lên tiếng.
“Nguyên lai lại bị đối phương đi trước một bước.”
“Đúng như vậy, thật sự là tức chết ta! Kẻ tiểu nhân Uông Khâm này, một ngày nào đó ta muốn hắn chết không toàn thây!” Thật sự là đáng giận.
Mị Cơ vỗ nhẹ ngực Kiền cha lựa lời khuyên bảo.”Đừng để tức giận làm hại bản thân, nữ nhi hiểu người bị đau. Không bằng như vậy đi, ta sai người chuẩn bị rượu nhạt bồi Kiền cha uống xuông một phen. Lúc trước ta phái người từ Giang Nam vận hảo tửu tới, vốn là định để chúc thọ cho Kiền cha, không bằng như thế này cứ cho người phẩm trước, cam đoan người uống một ly thì sung sướng tựa thần tiên.”
Nàng quay sang tiểu thái bên người Kiền cha ra lệnh: “Tiểu Thân Tử, ngươi đi tìm Lưu ma ma thu xếp đi. Cứ nói mỹ tửu định hiến cho công công nay mở ra trước hạn .”
“Tiểu nhân tuân mệnh.”
Đợi cho Tiểu Thân Tử rời ra ngoài điện, thần sắc Mị Cơ biến chuyển, nhìn Kiền cha hỏi: “Kiền cha, việc Thần câu tiến hành thần bí như thế lại bị người Tây Hán biết được tin tức, ta hoài nghi có nội gian.”
Tiêu công công nghe vậy kinh ngạc nói: “Ngươi tra ra cái gì? Làm sao mà kết luận như thế?”
Mị Cơ chỉ cười gian xảo mắt liếc về phía mật thám đứng một bên, Tiêu công công cũng nhìn phía mật thám theo.
Mật thám thoáng chốc xanh cả mặt, vội vàng quỳ xuống biện hộ: “Tiểu nhân đối với công công và tiểu thư từ trước đến nay trung thành không đổi, tuyệt không hề có cử chỉ phản bội. Thỉnh công công, Mị Cơ tiểu thư xem xét!”
Mị Cơ khẽ cười nói: “Xem ngươi căng thẳng kìa, ai nói hoài nghi ngươi, đứng lên đi.”
Mật thám nghi hoặc đứng dậy, đối với dung nhan mị hoặc tiếu lí tàng đao (khẩu phật tâm xà, nham hiểm) của tiểu thư mà cảm thấy bất an. Tiêu công công cũng giữ vẻ mặt nghi hoặc.
“Kiền nữ nhi, ngươi cho rằng là ai tiết lộ tin tức?”
“Tiểu Thân Tử.” Nàng nhàn nhã ngắm nghía ngón tay thon dài của mình mà nói.
“Làm sao có thể?” Hắn không thể tin. Tiểu Thân Tử chính là đã theo hắn hai mươi năm.
“Lúc trước tiểu thái giám Uông Khâm giúp ngài lau mặt rửa chân cũng đã phản bội ngài, huống chi là Tiểu Thân Tử.” Mị Cơ nhắc nhở .
“Không có khả năng! Hắn đã theo ta hai mươi năm rồi!”
“Cho nên càng khiến người ta hoài nghi. Tiểu thái giám trưởng thành, dã tâm cũng sẽ lớn lên theo. Ngài mất quyền, Uông Khâm lại am hiểu tâm kế, mua chuộc Tiểu Thân Tử đối với hắn mà nói không phải việc khó.” Nàng quay sang mật thám ra mệnh lệnh.”Ta muốn ngươi âm thầm điều tra nhất cử nhất động của Tiểu Thân Tử, chỉ cần phát giác bất luận kẻ nào cùng Tây Hán có liên lạc, lập tức bắt lại. Nhớ kỹ, cần phải lấy được tang vật!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Mật thám vâng mệnh mà đi, Tiêu công công hỏi Mị Cơ: “Bên phía ngươi tiến hành thế nào?”
“Hết thảy kế hoạch thỏa đáng, cha ta là điện các đại học sĩ, với thân phận của ta là nữ nhi của Điện các đại học sĩ nên tiếp cận thái tử dễ dàng. Hôm nay tới là để hỏi Kiền cha về việc Thái tử xuất cung ra ngoài.”
“Thái tử dự tính ngày kia xuất cung săn bắn, trên đường về Lý thượng thư sẽ chiêu đãi tửu quán mỹ nữ, ngươi vừa lúc ấy nhân cơ hội này gặp Ngài, hãy nắm chắc cơ hội cho tốt!”
“Kiền cha yên tâm, đến lúc đó ta sẽ hảo hảo “hầu hạ” hắn .”
Tiêu công công cuối cùng thoải mái cười to. Mị Cơ thông minh xinh đẹp, thủ đoạn quyến rũ tuyệt không bại bởi phi tử hậu cung. Vẻ yêu mị kiều diễm của nàng đủ để sai khiến một nam nhân đắm đuối, huống chi Hoàng thái tử ham nữ sắc, ngài nhất định trốn không thoát sự cám dỗ ma quái của Mị Cơ. Nàng là một quân cờ trên tay của mình không muốn người biết. Dã tâm của nàng, sự tỉnh táo của nàng hơn hẳn nữ nhân khác xinh đẹp lại ngốc nghếch. Trải qua hắn nhiều năm huấn luyện, Mị Cơ đã trổ mã trở thành nữ nhân tuyệt mỹ đủ để đối kháng nữ nhân khác trở thành Đông cung thái tử phi tương lai, thậm chí trở thành hoàng hậu.
Một khi nàng thành hoàng hậu, có nàng trợ lực, quyền thế tự nhiên lại trở về trong tay hắn, còn sợ thằng nhãi Uông Khâm kia sao? Tiểu hồ ly mà muốn cùng chồn đấu, đợi kiếp sau đi!
Tiểu Thân Tử tiến vào thông báo: “Bẩm công công, rượu ngon đồ nhắm đã thu xếp ổn thỏa.”
“Mau mang vào!”
“Tuân mệnh.” Tiểu Thân Tử rót ra hai chén rượu ngon trình lên mà nịnh nọt: “Có thể làm cho công công loại trừ u ám có được nụ cười, Mị Cơ cô nương quả nhiên thần thông quảng đại.”
“Không tồi, Kiền nữ nhi của ta đích xác thần thông quảng đại. Tiểu Thân Tử, ngươi cần phải hảo hảo học tập, nếu không chỉ một sơ xuất là không thể ở đây tiếp tục cuộc sống tranh quyền đoạt lợi trong cung.”
“Vâng vâng, đúng như công công dạy bảo.”
Mị Cơ nâng chiếc cốc bạc.”Kính Kiền cha.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau mà hiểu rõ rượu này nâng cốc chính là chúc cho kế hoạch thuận lợi. Có nàng Mị Cơ xuất mã, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua.
Tiến vào quan nội, ngân lượng trong người của chủ tớ Băng Nhan đã dùng không còn mấy. Căn cứ dò hỏi phường dệt thì tơ lụa có thể xuất xứ từ “Cẩm tú chức phường” ở Lạc Dương. Nếu muốn tiếp tục đi về phía đông, phải nghĩ biện pháp kiếm ngân lượng, Nham Cự đi khuân vác đổi lấy bảy lượng bạc, nếu phải đi thuyền dọc sông xuống, chi phí đi đường đó là không đủ.
Vì tiết kiệm số bạc còn lại không nhiều lắm, Băng Nhan kiên trì không thuê khách điếm. Thế là bọn họ ở vùng ven cách thành không xa tìm được một gian miếu thổ địa, tạm thời có thể che mưa che gió, nghỉ ngơi vài ngày không thành vấn đề.
Vào đêm sau, băng nhan liền trải rơm rạ thành giường nhỏ để ngủ một lát. Đêm hôm đó gió thổi cực mạnh, tiếng gió thổi ào ào khiến cho trong lòng Băng Nhan không yên, trực giác cảm thấy tựa hồ có việc sắp phát sinh.
Đúng lúc này, Nham Cự cảnh giác đứng dậy, đi vào bên cạnh chủ nhân che chở nàng ở sau người.
“Nham Cự? Làm sao vậy?”
“Có động tĩnh.” Hắn ngửi được sát khí.
Rầm, cửa miếu bị phá ra, cơn gió thổi mạnh mẽ khiến cho cả gian miếu thiên diêu địa chấn (trời rung đất chuyển). Mấy sai nha cầm trong tay đại đao xông vào, nhìn thấy diện mạo dọa người của Nham Cự, lập tức kinh hãi giơ đao phòng thân. Người cầm đầu quát hỏi: “Các ngươi là ai! Nửa đêm ở trong này làm chi!”
“Chúng ta ở trong này qua đêm, các ngươi là ai?” Đối với khí thế kiêu ngạo của người xa lạ, Nham Cự cũng không khách khí trả lời.
“Chúng ta là ai? Cũng dám dùng loại khẩu khí này để hỏi sai nha đại gia!”
Vừa nghe đến sai nha, trực giác Băng Nhan không ổn. Suốt dọc đường đi tới, ít nhiều nàng đã biết xã hội cùng tập tính người Trung Nguyên. Sai nha tất nhiên người cầm quyền, tốt nhất không nên đối địch cùng họ, thế là nàng dùng lễ mà đáp lời.
“Các vị quan sai đại ca, chúng ta chính là ở nhờ miếu này. Sáng mai sẽ rời khỏi nơi đây, sẽ không gây trở ngại các ngươi.”
Cả kinh khi thấy dung mào tuyệt đẹp của nàng, tất cả bọn họ mở to mắt, không e dè đảo mắt trên khắp người nàng, miệng còn tấm tắc lấy làm kỳ “Khá lắm, cô nương xinh đẹp! Ngươi tên là gì, lại đây để cho các đại gia hảo hảo nhìn rõ ngươi.”
“Đứng cách xa nàng một chút!” Nham Cự che ở đằng trước, hắn để ý gì bọn họ có ba đầu sáu tay, phàm là người không có hảo ý với chủ nhân của hắn thì hắn liền coi là địch nhân.
Đám nha dịch quan sai nhìn thoáng qua lẫn nhau, đưa mắt để hiểu rõ ý tứ rồi một người trong đó tiến lên uy hiếp nói: “Các đại gia đang ở truy bắt giặc cướp, chúng ta hoài nghi các ngươi cũng là đồng lõa của đạo tặc. Hãy ngoan ngoãn theo chúng ta quay về nha môn đi!”
Đây rõ ràng chính là cố ý làm khó dễ, Nham Cự lập tức rút đao chĩa ra. Hừ, có chết hắn cũng sẽ không để cho bọn họ vừa lòng đẹp ý.
“Chuyện gì mà ồn ào như vậy?” Mọi người một trận kinh ngạc, chỉ thấy từ góc ổ rơm thò ra hai bàn tay rồi một cái lưng bè bè. Mạc Thiên Sí lười biếng ngáp một cái chậm rãi nói: “Các ngươi tìm thê tử ta có chuyện gì?”
Đám quan sai nhất thời kinh ngạc, vội vàng chắp tay nói: “Nàng, nàng là thê tử của đại hiệp ngài?”
“Không sai, có vấn đề gì không?”
“Nguyên lai là đại tẩu, thất kính! Thất kính! Đều là người một nhà. Đâu có, đâu có!” Đám quan sai vẻ mặt khẩn trương, thái độ lập tức chuyển biến.
“Vừa rồi ta giống như nghe được các ngươi nói cái gì mà đồng lõa vỡi trộm cướp.” Ngữ khí lười biếng có phần uy hiếp, nắm tay xiết lại nghe rôm rốp làm cho bọn họ bị dọa mặt trắng bệch.
“Hiểu lầm! Hiểu lầm! Nếu là đại tẩu, như thế nào có thể là đồng lõa bọn trộm cướp. Chúng ta còn phải vội vàng đi truy bắt phạm nhân, sẽ không quấy rầy các vị, cáo từ!” Bọn họ đối với Mạc Thiên Sí luôn luôn sợ hãi, nào dám nói thêm gì nữa nên lập tức bỏ chạy lấy người.
Thấy đám sai nha hung hãn đã bị đuổi đi , Nham Cự tiến lên tạ ơn nói: “Đại hiệp lần thứ hai giải vây cho chúng ta, Nham Cự vô cùng cảm kích.”
“Đâu có! Vừa vặn ta ở chỗ này mộng Chu công, nhấc tay chi lao (tiện tay) mà thôi.”
“Không! Ta biết đại hiệp dọc đường âm thầm bảo hộ chúng ta.”
“Ai nha! Nguyên lai ngươi đã sớm phát hiện!” Mạc Thiên Sí gãi gãi đầu pha trò. Nham Cự không hổ là cao thủ, muốn che dấu hành tích đi theo bọn họ quả nhiên vẫn không giấu được.
“Nham Cự cũng chỉ là đoán mà thôi, đến khi ngài xuất hiện thì Nham Cự cũng mới khẳng định ý nghĩ của chính mình, khinh công của đại hiệp thật sự tốt.” Trong giọng nói có sự sùng bái chân thành.
“Đâu có!” Hắn thoải mái cười to rồi đàm tiếu rất nhiều với Nham Cự. Đôi mắt nhịn không được lại ngắm qua dung nhan giai nhân.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Băng Nhan biết mình cũng cần phải nói gì đó. Nhưng mâu quang nóng cháy nhu tình lại làm nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, làm cho trong đầu nàng hoàn toàn hỗn độn. Nàng chán ghét đã mình không có định lực như vậy. Lãnh đạm mới là cá tính trước giờ của nàng.
“Ngươi theo dõi chúng ta?” Băng Nhan thu hồi suy nghĩ vẩn vơ mà hỏi.
“Ta lo lắng cho hai vị.” Nhìn ra được trong mắt nàng có đề phòng.
“Không có ngươi, Nham Cự cũng có thể đuổi đám quan sai này đi.”
“Không có biện pháp cãi lại! Ta có tính trời sanh thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhất là “chuyện nhà”.” Thái độ lạnh lùng của nàng kích thích khát vọng khiêu chiến của hắn. (ca thật gian nha)
“Ngươi……” nàng xoay người không để ý tới hắn. Người này thật sự quá cuồng vọng, lại còn tự cho mình là trượng phu của nàng.
Mạc Thiên Sí lại cười ha hả, cũng không để ý thái độ đó của nàng “Đừng tức giận, cứ nghỉ ngơi đi!” Hắn nhảy lên nóc nhà, tự thưởng nguyệt, uống rượu để tránh quấy rầy giấc ngủ của giai nhân.
Hôm sau, khi đi ở trên đường trong thành thì Băng Nhan mới biết được, nguyên lai Mạc Thiên Sí là cao thủ bắt đạo tặc. Trộm cướp quan phủ truy nã tội ác tày trời đều không trốn nổi sự truy bắt của hắn. Trong mắt người đời, hắn là chính nhân quân tử hành hiệp trượng nghĩa, quan phủ bởi vì có hắn trợ giúp mà thu được chiến tích tốt nên ngay cả quan phủ đại nhân đều phải dựa vào sự trợ giúp của hắn. Khó trách đám quan sai này lại đối với hắn kính sợ ba phần.
Đêm qua quan phủ sở tại truy nã phạm nhân giết người, nghe nói chạy trốn tới quanh khu miếu đổ nát bọn họ tá túc. Băng nhan lúc này mới tỉnh ngộ, chẳng lẽ hắn sớm biết chuyện này, cho nên mới suốt đêm đợi ở nóc nhà , vì an toàn của bọn họ mà trông coi? Hắn ở bên ngoài mặt dày mày dạn theo sát bọn họ, chẳng lẽ trên thực tế chỉ là vì bảo vệ bọn họ?
Vì cái gì? Hắn vì sao phải làm như vậy? Nàng trộm nhìn Mạc Thiên Sí.
Phát hiện ánh mắt Băng Nhan đang nhằm hướng mình, Mạc Thiên Sí lập tức quay sang phô cho nàng một nụ cười sáng lạn nhất kèm thêm cái phất tay.
Nàng lại trở về với vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu không thèm để ý tới nữa. (=)) thế mới là Băng tỷ chứ)
Nhưng Nham Cự đứng một bên lại rất bội phục hành vi anh hùng của Mạc Thiên Sí, cho rằng Mạc Thiên Sí là chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc: “Đại hiệp vì dân trừ hại, bắt đám người xấu lại để cho người tốt có thể an tâm mà sống. Nham Cự rất bội phục.”
“Ha ha ha! Nham huynh, đừng xem ta rất vĩ đại, Mạc mỗ chỉ là kiếm tiền ăn cháo cầm hơi thôi!”
“Kiếm tiền ăn cháo cầm hơi?” Có ý tứ gì?
“Chỉ là để kiếm sống! Đem bọn tội phạm bị treo giải thưởng truy nã mang đến quan phủ là có thể lĩnh được một món tiền thưởng, bằng không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi mỗi ngày vì sao có rượu ngon mà uống? Chuyện tốt phải làm, cuộc sống đương nhiên cũng muốn dễ chịu hơn!”
Nguyên lai còn có một phương pháp kiếm tiền như vậy. Nham Cự cuối cùng cũng hiểu được không phải chỉ có dựa vào khuân vác mới có thể kiếm ra bạc.
Mạc Thiên Sí nhìn ra suy nghĩ của hắn bèn cười nói: “Muốn bắt người xấu không phải chuyện một ngày ngày hai. Có khi cần một tháng chuẩn bị và thu xếp, với tình hình trước mắt của các ngươi, phương pháp này không kịp. Dù sao ta cũng có ngân lượng quá nhiều, Nham huynh nếu coi ta là bằng hữu thì đừng băn khoăn quá mức về chuyện tiền tài này đi!”
“Không cần, ý tốt của Mạc công tử chúng ta ghi nhận.” Băng Nhan thình lình nói cho hắn một câu như vậy để cự tuyệt phải chịu thêm ân huệ của hắn “Chuyện tiền ta sẽ nghĩ biện pháp, xin chớ quản nhiều “việc vớ vẩn”.”
“Nghe theo lời nương tử, chuyện vớ vẩn ta sẽ không đi quản. Nhưng mà đây là chuyện nhà, ta không thể không quản.”
“Ngươi….” hắn thật sự là càng ngày càng làm càn! “Nương tử” hai chữ chạm thẳng vào lòng nàng làm cho hai gò má bị thiêu cháy nóng bỏng. Vì sao mỗi một lần đối đầu thì nàng luôn là bên bại trận. Nàng lẽ ra phải tức giận, nhưng mà…… (chậc, ko tức giận nghĩa là tỷ yêu Mạc ca oy)……lại không được! Nàng chán ghét chính mình như vậy. Như thế nào mà nàng đối với nam nhân luôn không đứng đắn này lại có một chút cảm tình! Từ giờ trở đi, nàng phải lấy thái độ lạnh lùng đưa hắn ra khỏi tâm tưởng, cấm chỉ không cho bước thêm dù chỉ một bước.
Xem ra, nàng cao ngạo lạnh lùng như thế thì tuyệt sẽ không động đến một quan một tiền nào mà hắn đưa cho. Thế là hắn ra hiệu bảo Nham Cự ghé tai lại đây rồi áp sát lỗ tai hắn thì thầm nói một chút. Nham Cự theo ngón tay hắn chỉ mà nhìn về một phía, lập tức hiểu được dụng ý của hắn.
Hắn đi đến bên chủ nhân “Chủ nhân, bên kia có tiệm thuốc.”
Băng Nhan nhìn sang bên đó, đích xác có cửa hàng trên bảng hiệu ghi hai chữ Tiệm thuốc .”Thì tính sao?” Nàng hỏi.
“Tiệm thuốc có phải là nơi bán dược không? Chủ nhân tinh thông y thuật thì đến chỗ đó nhìn xem. Nói không chừng có thể phát hiện cách kiếm tiền gì đó.”
Nghe Nham Cự nhắc như vậy thì nàng cũng hiểu được rất có đạo lý. Thế là chuyển hướng đi đến tiệm thuốc, quả nhiên là nơi dùng dược liệu dễ dàng đổi lấy bạc. Hơn nữa có nhiều người tới cửa chờ bắt mạch kê đơn.
Trị bệnh kiếm tiền? Nguyên lai còn có phương pháp này! Nàng quyết định học theo, dùng nghề y làm phương thức kiếm lấy chút lộ phí đi đường. Kể từ đó ăn ở liền không hề là vấn đề, mà Mạc Thiên Sí cũng không còn có lý do để ở lại bên cạnh bọn họ .
Băng Nhan đang vui mừng thì lập tức phát hiện có điều không thích hợp. Nham Cự nhận biết mặt chữ cũng không nhiều, hai chữ “Tiệm thuốc” hẳn là không thể nhận biết. Chẳng lẽ…… nàng nhìn sang phía Mạc Thiên Sí, hắn đang cùng chủ tiệm thuốc cò kè mặc cả, nói muốn mua hổ tiên ngâm rượu để làm rượu thuốc uống.
Vậy hết thảy chính là chủ ý của hắn?
Quên đi, mặc kệ như thế nào, thiếu tiền lộ phí là sự thật. Vẫn là trước hết giải quyết việc cấp bách này thì bọn họ mới có thể tiếp tục ra đi.
Cho nên, bọn họ tạm thời đặt cọc cho chưởng quầy khách điếm một ít ngân lượng. Nhờ hắn giúp treo ở cửa treo bảng hiệu bằng vải, trên có viết “Chuyên trị bệnh khó xử lý, không có hiệu quả miễn tiền” .
Ngay từ đầu chỉ có đa phần là khách hiếu kỳ tới cửa. Nhưng bởi vì y thuật Băng Nhan thần kỳ, hơn nữa dung mạo nàng xinh đẹp nên nhanh chóng liền hấp dẫn rất nhiều người đến xin chẩn bệnh. Ngoại trừ số người thực sự có bệnh trong mình ra thì đương nhiên những kẻ đến chỉ vì sắc đẹp lại nhiều không kể xiết. Nhưng mà có gương mặt Nham Cự so với Diêm La càng dọa người ở một bên giám thị nên không ai dám làm càn, trừ phi là không muốn sống nữa.
※※※
Đêm….. vào lúc đang ngủ thì đích tiếng đập cửa dồn đánh thức tiểu nhị khách điếm gác đêm ngủ gật. Một nữ nhân xa lạ tới chỉ muốn Băng Nhan tự mình đến quý phủ xem bệnh cho chủ nhân.
“Có chút kỳ quái, xin chủ nhân cẩn thận.” Nham Cự ở bên canh Băng Nhan lặng lẽ vểnh tai, cảm thấy được người tới có hành động quá mức lén lút.
Băng Nhan thật sự do dự, ban đêm mời chẩn bệnh rồi lại không chịu tiết lộ là hộ người ta, đích xác có chút kỳ quái. Nhưng mà nàng xem vị cô nương này diện mạo thanh tú, đối với bệnh tình của chủ nhân thì bộ dạng thực tình lo lắng không giống như là giả vờ, điều này làm cho nàng nhất thời không biết nên quyết định như thế nào.
“Đi thôi, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Không biết từ khi nào xuất hiện, Mạc Thiên Sí đứng ở một bên chớp chớp mắt nhìn nàng, khóe miệng cười cười cho thấy hắn nhìn thấu suy tư trong lòng nàng.
Băng Nhan liếc mắt nhìn hắn một cái, ở bề ngoài thì không cảm kích, nhưng thực tế là nhẹ nhàng thở phào. Nhưng trong đáy lòng vẫn là giận chính mình ẻo lả vì yếu đuối, cư nhiên để hắn nói một câu liền bỏ qua do dự.
“Mời cô nương dẫn đường đi.” Băng Nhan nói.
Cô nương kia giống như được cứu sống, liên tục hướng bọn họ nói lời cảm tạ, lập tức dẫn đường cho bọn họ.
Hôm sau đến gần buổi trưa, ánh mặt trời từ cửa sổ tiến vào một gian phòng làm chói mắt. Một nữ nhân tỉnh lại từ cơn mê.
Đây là nơi nào?
Cung Nam Yến suy yếu mở mắt ra, nàng đã chết sao? Không đúng! Bả vai bị bỏng làm nàng tỉnh táo thần trí, người chết thì sẽ không cảm thấy đau đớn.
“Tiểu thư! Ngươi đã tỉnh!” Nha hoàn Lạc Hà thức trắng đêm canh giữ ở một bên, trong mắt chực tuốn ra những giọt lệ vui sướng.
“Lạc Hà. . . . . .” Thân thể vẫn còn yếu ớt, Cung Nam Yến nhìn chung quanh phòng ở, tự hỏi chính mình hôn mê bao lâu. Lại phát hiện ở cửa một vị cô nương đang đứng. Gương mặt nhìn nghiêng của nàng không nhiếm một hạt bụi nhỏ. Cho dù đều là nữ nhân mà nàng cũng nhịn không được nhiều lần liếc mắt nhìn.
“Ngươi đã tỉnh?” Đóng cửa lại đến gần nàng. Băng Nhan xem kỹ gương mặt xinh đẹp, cho dù sắc mặt trắng bệch cũng không dấu được sắc đẹp tuyệt trần của nữ nhân như tiên tử này. Đêm qua lúc xé quần áo nàng ta để kiểm tra miệng vết thương thì từ bệnh trạng cùng màu của máu loãng khác hẳn đi mới phát hiện nàng ta trúng loại Thất diệp độc. Độc này không hề thua kém cổ độc Miêu Cương, là một trong mười đại kì độc chốn võ lâm. Bất quá, loại này độc không làm khó được nàng. Có điều làm cho nàng tò mò chính là, ai mà đối với nàng ta ác độc như thế? Cư nhiên lại hạ thủ đoạn đánh độc nặng như vậy ?
“Ngươi. . . . . .” Cung Nam Yến nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi trúng độc hôn mê, còn nhớ rõ không?”
“Là ngươi đã cứu ta?”
“Đúng vậy, đem chén thuốc này uống hết đi.”
“Ngươi là thầy thuốc? Ngươi có thể giải được Thất diệp độc?” Nàng không dám tin. Tuyệt mỹ cô nương này nhìn như nhu nhược mà lại có thể giải Thất diệp độc được võ lâm liệt vào một trong mười đại kì độc!
“Thế gian này không gì không có thể, không có độc nào không thể giải. Cái gọi là vừa hôn khắc vừa hôn (thứ gì cũng có vật khắc chế), đây là điều thần kỳ của vạn vật .” Băng Nhan chậm rãi nói.
Cung Nam Yến đem chén thuốc một ngụm uống cạn, trên mặt Băng Nhan không khỏi lộ vẻ bội phục. Dược này cực đắng, nữ nhân này cư nhiên có năng lực chịu được.
“Nhận ơn cô nương cứu mạng, tiểu nữ Cung Nam Yến xin hỏi quý danh cô nương?”
“Ta gọi là Băng Nhan.”
Cung Nam Yến không kìm được bị khí chất đặc thù trên người của vị Băng cô nương trước mắt này lẫn dung mạo xinh đẹp thu hút. Nàng không phải dễ dàng tin tưởng người mới gặp mặt, nhưng đôi mắt của cô nương trước mặt này khiến như vừa gặp đã quen, đối với nàng có sự hợp ý khó có thể nói , thậm chí đem tên thật nói cho nàng.
“Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương . Lạc Hà, chúng ta cám ơn người ta cho tốt.” Cuối cùng, hai mắt không chống lại được sự suy yếu xâm nhập đã nhắm lại.
Hiểu được dụng ý của tiểu thư, Lạc Hà là người nghe lệnh liền coi cả ba người Băng Nhan tôn sùng là khách quý mà thu xếp ở phòng khách của Mai Lâm viện.
Sau khi thăm dò, ngoài sự dự đoán của mấy người Băng Nhan, Cung Nam Yến đúng là hoa khôi tiên tử đứng đầu thanh lâu kỹ viện “Hoa hồng lâu” Hoa Yến Tử. Nhưng điều làm Băng Nhan càng kinh ngạc chính là, khi nàng bắt mạch cho Cung Nam Yến lại phát hiện nàng ta là người mang võ công, chứ không phải là thiếu nữ bình thường.
Một thiếu nữ có võ công, vì sao lại vào ở trong thanh lâu kỹ viện? Tâm tư của người Trung Nguyên nàng thật sự là càng lúc càng không hiểu.
Không nghĩ tới lưu lại đó thoáng cái liền đã mười ngày.
Bọn họ ở trong Mai Lâm viện, cùng Hoa Hồng lâu cách một hồ nước lớn. Có một cây cầu gấp khúc duy nhất làm lối thông sang nên sẽ không bị đám nhân sĩ rỗi việc quấy rầy. Cung Nam Yến coi bọn họ là khách quý, muốn đám người hầu dụng tâm hầu hạ.
Sau mười ngày ở chung, có lẽ là do trên người có cùng loại khí chất thần bí nên hai thiếu nữ xinh đẹp đã trở thành bạn tốt.
Băng Nhan không hiểu nàng ta vì sao phải đồng thời có hai thân phận, Cung Nam Yến tựa hồ có chuyện bí mật khó nói. Nàng ta không nói thì Băng Nhan cũng không hỏi, giữa hai nàng tồn tại một loại ngầm hiểu sẽ không đi dọ thám bí mật đối phương . Tựa như Cung Nam Yến không truy vấn nàng mục đích hành tẩu giang hồ mà cứ chân thành tín nhiệm đối phương.
“Sau bốn, năm ngày nữa thì vết thương sẽ hoàn toàn không thấy.” Băng Nhan xoa dược lên thân trên của nàng ta đang để trần.
“Y thuật của ngươi thật sự là cao minh, quả thực bất khả tư nghị (không thể tin nổi).” Cung Nam Yến vô cùng ngạc nhiên.
“Ta chỉ biết chữa bệnh, cái gì khác cũng không biết.” Nàng đem chỗ bột thuốc đã nghiền nát bào chế tốt trong nhiều ngày giao cho Cung Nam Yến, lại tả một tràng dài những phương thuốc xuyến có công dụng trợ giúp bồi dưỡng thân thể viết cho nàng ta.
“Ngươi phải đi?” Băng Nhan cho nàng ta lượng thuốc cho một tháng, cho nên nàng ta đoán như vậy .
“Quấy rầy lâu như vậy, giờ là lúc khởi hành.” Nếu không phải vì vết thương của Cung Nam Yến, nàng cùng Nham Cự đã sớm rời đi.
“Nhất định phải đi sao?”
“Ừ.” Nàng gật đầu.
Cung Nam Yến thở dài, làm sao không ở lại được! Nàng đã coi Băng Nhan như tỷ muội nhà mình, mới ở chung thời gian ngắn như vậy mà đã rời đi.
“Bao giờ?”
“Sáng sớm ngày mai .”
“Nhanh như vậy!” Nàng ngẩn ngơ, sau đó từ một cái hộp đỏ tinh xảo lấy ra một túi Nguyên bảo, bọc nhung tơ định tặng cho Băng Nhan. (Nguyên bảo : đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.)
“Ta không thể nhận.” Băng Nhan lập tức từ chối.
“Mang theo đi, sẽ còn dùng đến .”
“Yên tâm, ta dọc đường làm nghề y kiếm tiền lộ phí. Hơn nữa mang theo nhiều tiền tài, ngược lại sẽ đưa tới đạo tặc.” Dọc theo đường đi đã ít nhiều tích lũy kinh nghiệm, có thể tránh được phiền toái liền tránh đi.
Cung Nam Yến hiểu được Băng Nhan tâm ý đã quyết, nói thêm cái gì nữa cũng là uổng công. Nhưng mà có chuyện nàng nhưng thật ra phải nhắc nhở Băng Nhan.
“Giang hồ mặc dù hiểm ác, ta cũng không lo lắng về an nguy của ngươi. Có vị đại hiệp nhân nghĩa “Kiếm vô ảnh” bảo hộ ngươi, ngươi cần phải đối tốt với người ta một chút.”
Như thế nào lại nhắc tới hắn? Băng Nhan nói không thoải mái lắm: “Hắn cùng chúng ta không phải đi chung một đường.”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đại hiệp là người đáng giá thác phó trọn đời. Mặc dù có khi cười đùa không kềm chế được, nhưng mà ta xem ra hắn đối với ngươi là tình sâu mãi mãi. Ngươi cũng đừng khép kín chính mình mà phụ lòng ý tốt của người ta.”
“Đừng có chỉ nói ta, còn ngươi thì sao?” Nàng biết Cung Nam Yến cũng không phải nữ nhân thanh lâu bình thường, tất là có điều bí ẩn khó nói.
Cung Nam Yến cụp mắt xuống, thể hiện sự kiên nghị ẩn giấu sau khuôn mặt nữ nhân yếu ớt nói nhỏ: “Thù nhà chưa báo, không nói chuyện tình nhi nữ.” Ngắn ngủn một câu, tựa hồ nói ra căm uất vô tận giấu ở phía sau . Cung Nam Yến thần sắc lại đổi khẽ cười nói: “Không nói chuyện của ta nữa. Tóm lại nhớ kỹ lời ta nói, đại hiệp tuyệt đối là nam nhân si tình hiếm có. Có hắn ở bên cạnh ngươi, ta hâm mộ ngươi, cũng chúc phúc ngươi. Lúc này rời đi, không biết khi nào có ngày gặp lại…….” Nàng cầm tay Băng Nhan chân thành dặn dò. “Hết thảy bảo trọng.”
Băng Nhan không hề nói, trong con ngươi lạnh lùng hiện lên một chút không nỡ.
Cứ như vậy, các nàng bắt đầu đoạn hành trình tiếp theo. Mà Mạc Thiên Sí, đương nhiên cũng “Tiện đường”! Nếu là tiện đường, một người độc hành rất cô quạnh, không bằng ba người đồng hành làm bạn. Dù sao chính là mặt dày mày dạn lẽo đẽo đi theo, vậy chức hộ hoa sứ giả này của hắn là đương nhiên rồi.
Dọc theo Trường Giang xuôi về đông, thuyền đi dọc sông qua ba ngày. Mạc Thiên Sí cùng Nham Cự nhờ có võ công cao thâm tu vi, có thể vận hành huyết mạch để thích ứng đặc điểm sông nước. Trái lại Băng Nhan ở trong khoang thuyền hôn mê ba ngày, tuy rằng đã ăn vào dược thảo phòng ngừa chóng mặt bị nôn, nhưng thân thể vẫn không khoẻ.
Thuyền đung đưa kịch liệt, Mạc Thiên Sí lo lắng nhìn dung nhan của nàng không có chút máu, tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp. Bất luận ban ngày đêm tối, hắn kiên cường canh giữ ở bên cạnh nàng. Lúc ban ngày, nàng bởi vì chóng mặt hoa mắt mà chìm vào hôn mê, Mạc Thiên Sí ôm nàng vào trong ngực, để phòng ngừa nàng ngủ mà té ngã. Đến khi nàng tỉnh lại phát hiện chính mình đang ở trong ngực hắn, nàng kiêu ngạo khước từ sự chăm lo của hắn. Ban đêm nàng trằn trọc khó ngủ, hơn nữa mùi uế vật của thuyền khách khác càng làm nàng buồn nôn. Bởi vậy mặc kệ nàng muốn hay không, Mạc Thiên Sí đều bắt buộc mang nàng lên boong tàu, nhờ làn gió nhẹ thổi đi thứ mùi vị tắc mũi kia. Hắn dùng áo choàng bao bọc lấy thân thể nhu nhược của nàng, để cho nàng ngủ yên mà không cảm lạnh.
Băng Nhan phát hiện, Mạc Thiên Sí không hề cùng nàng tranh luận, bất luận nàng dùng lời lẽ lạnh nhạt như thế nào châm chọc hắn, Mạc Thiên Sí luôn mỉm cười đáp lại. Điều duy nhất kiên trì chính là bắt nàng phải ngủ ở trong lòng hắn. Cũng không biết hắn dùng phương pháp nào để tách Nham Cự ra, hại nàng không thể hạ lệnh cho Nham Cự mang mình rời khỏi vòng ôm của hắn.
Sau hồi lâu thì nàng cũng không còn khí lực kháng cự, liền mặc hắn ôm mình. Kỳ thật, nàng không thể không thừa nhận, ở trong lòng hắn mà ngủ đích thật là dễ chịu nhất.
Buổi trưa ngày hôm đó, Băng Nhan ước chừng ngủ một canh giờ. Đến khi nàng tỉnh giấc, “lại” phát hiện chính mình đang dựa vào trong lòng Mạc Thiên Sí.
“Khá hơn không?” Xem kỹ khí sắc của nàng, cuối cùng nhìn thấy hơi nhuốm phớt hồng chứng tỏ nàng đã tốt hơn nhiều.
“Ta muốn lên boong thuyền hóng mát.”
Hắn giúp nàng đứng dậy, nhưng mà lần này nàng đủ sức mà tức giận, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn tuyên bố: “Ta tự mình đi.”
Tuấn mâu Mạc Thiên Sí lóe lên hứng thú. Hay, có khí lực đấu cùng hắn? Không cùng nàng cải cọ nửa câu, hắn đưa tay làm hiệu “Mời”.
Nàng kiêu ngạo lạnh lùng xoay người, đi lên trên boong thuyền. Xác định không có hắn đi theo nàng mới thả lỏng tâm tình hưởng thụ một chút mát mẻ từ bờ sông phe phẩy tới rồi đứng lặng ở trên đầu thuyền nhìn cảnh sắc khí thế hào hùng của dãy núi hai bên bờ. Dung nhan thâm trầm tĩnh lặng như cung nữ xinh đẹp trong bức tranh.
Từ phía đối diện chạy đến một chiếc thuyền phong thái hoa lệ, người sáng suốt vừa thấy biết ngay là dấu hiệu Tư Mã gia tộc. Tư Mã huynh muội cũng ngày này chợt có ý nghĩ đi du thuyền dạo sông.
Tư Mã Thanh Vân khẽ phe phẩy chiếc quạt trắng, dáng dấp anh tuấn không vì mặt nước sông gợn sóng mà hơi có lắc lư, đang đứng ở đầu thuyền cao ngạo nhìn vạn vật đất trời. Trên đường thuyền hoa đi tới, bất luận là những cô nương đi thuyền, giặt quần áo ở bờ sông hoặc là đang giao du thưởng ngoạn mà thấy tướng mạo tuấn mỹ của Tư Mã công tử thì đều là một trận hân hoan rung động trong lòng. Tư Mã Thanh Vân chỉ hơi thoáng nhìn liền khiến các cô nương này ngượng ngùng đỏ bừng hai gò má, người nào cũng tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng).
Muội muội Tư Mã Tương Quân bưng tới một ly Tuyền tửu mới đưa từ Nam thiệu về cho huynh trưởng. “Ca ca, Tuyền tửu này bỏ thêm mật ong, ca thử thưởng thức xem.”
Tư Mã Thanh Vân phác ra một nụ cười thanh tú, tiếp nhận chén Tuyền tửu muội muội bưng tới. Đang lúc ngửi qua để phẩm hương rượu, miệng chén mới đưa lên môi bỗng nhiên ngừng lại.
Hai mắt hắn sững sờ lóe sáng vẻ bất khả tư nghị. Trong nháy mắt hai thuyền giao nhau thì hắn nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp không gì sánh bằng.
“Ca ca?” Tư Mã Tương Quân nghi hoặc nhìn vẻ mật hiếm thấy của ca ca rồi theo hướng tầm mắt đó mà nhìn. Nhưng thuyền đã đi xa nên nàng không nhìn thấy gương mặt xinh đẹp làm cho ca ca kinh ngạc.
“Làm sao vậy? Ca ca!” Nàng lại kêu to.
Tư Mã Thanh Vân thu hồi tâm trạng, không nói hai lời, trầm giọng hạ lệnh đầu thuyền chuyển hướng để theo đuôi chiến thuyền kia đi về phía đông.
Khá lắm, tuyệt sắc trần gian! Hắn không tự chủ được muốn nhìn lại cho rõ ràng một chút để xác nhận chính mình đã thật sự nhìn thấy được tiên tử giáng trần hay không.
Sau khi tới gần lại phát hiện đầu thuyền có thêm vài người dân bình thường. Bỗng dưng có hơn bốn, năm người chặn mất tầm mắt Tư Mã Thanh Vân muốn nhìn lén giai nhân. Mà trong đó có vài vị cô nương phát hiện hắn đang nhìn đến chỗ các nàng thì kinh ngạc đến mừng rỡ khe khẽ nói nhỏ, sửa sang lại khuôn mặt đỏ bừng của mình rồi liên tiếp liếc mắt đưa tình.
Hắn sắc mặt sa sầm, thiếu nữ bá tính bình thường mà cũng muốn quyến rũ ghép thành đôi với hắn! Cũng dám ngăn cản tầm mắt hắn! Vì thế hắn phẫn nộ mà xoay người hạ mệnh lệnh: “Đâm thuyền!”
Tài công nhận được lệnh chủ nhân nào dám chần chờ, lập tức quay đột ngột bánh lái. Va chạm mạnh khiến cho mọi người trên chiến thuyền của Băng Nhan đột nhiên lắc lư kịch liệt đều rớt xuống sông. Băng Nhan sắc mặt hơi kinh ngạc, thân thể yếu đuối không ngừng đu đưa, mắt thấy bản thân đang mất đi thăng bằng sắp rơi vào trong nước. Tư Mã Thanh Vân đang chờ đúng là thời cơ này. Hắn phóng nhanh thân mình xuống muốn đón được mỹ nhân vào ngực chứ không để người khác giành trước một bước.
Mạc Thiên Sí lấy khinh công thâm hậu ôm giai nhân nhẹ nhàng đạp trên mặt nước bắn như chuồn chuồn lướt nước nhảy trở lại trên boong thuyền. Tư Mã Thanh Vân bởi vì không ngờ trên đường lại mọc ra Trình Giảo Kim, có thoáng chốc ngạc nhiên. Mặc dù bị thấm ướt góc áo, nhưng rất nhanh đạp lên thân thể người đã rơi xuống nước rồi lấy khinh công quay về trên boong thuyền.
“Ngươi không sao chứ!” Thần sắc Mạc Thiên Sí có một chút khẩn trương.
“Khá tốt.” Băng Nhan vỗ về ngực nhìn sang gương mặt anh tuấn tràn đầy lo lắng, hắn……. Lại cứu nàng một lần nữa.
“Mạc Thiên Sí?” Tư Mã Thanh Vân không khỏi kinh ngạc, kẻ phá hư chuyện tốt của hắn lại là người có võ công dung mạo tài hoa tất cả đều không kém hắn – Mạc Thiên Sí! Lại nhìn thấy hắn ôm giai nhân, nam nữ thụ thụ bất thân! Đúng lúc hắn đang định kháng nghị không nên ôm giai nhân thì Mạc Thiên Sí vừa thấy Tư Mã Thanh Vân trong mắt lóe lên hiểu biết, giảo hoạt mở miệng nói trước: ” Tư Mã công tử, ngươi võ công cao cường, hành vi anh hùng không kém cỏi sau ai. Những dân chúng khác rơi xuống nước liền giao cho ngươi cứu!”
Một chiêu này làm cho Tư Mã Thanh Vân tiến thoái lưỡng nan, nhưng giai nhân lại vừa vặn đang nhìn nên vì biểu hiện phong thái của chính mình hắn đành phải tạm nhẫn nhịn cơn giận này mà lần thứ hai nhảy xuống thuyền cứu những người rơi xuống nước khác.
“Ngươi không phải ở trong khoang thuyền sao?” Nàng tò mò hỏi. Cho dù người võ công cao cường tới đâu, trong thời gian ngắn như vậy làm thế nào có thể kịp tới cứu nàng?
“Chỉ cần ngươi có nguy hiểm, ở khoảng cách xa ta ta cũng sẽ lập tức chạy vội lại.”
Trong nháy mắt tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, câu nói thật thà thẳng thắn này không biết đã nghe hắn nói bao nhiêu lần, nhưng lúc này đây nàng phát hiện chính mình lại cảm thấy có chút động lòng. Nàng vội vàng bảo trì khoảng cách giữa mình và hắn, không để cho mình trong vòng ôm ấp áp sát quá. Hắn thật sự nghiêm túc sao? Nàng không dám nghênh diện ánh mắt của người đó nữa.
Tư Mã Thanh Vân đem tất cả nam nữ rơi xuống nước đều cứu lên thuyền, Băng Nhan lập tức đến xem xét tình trạng những người bị rơi xuống nước. Nham Cự đã sớm từ khoang thuyền đi lên theo sát bên cạnh chủ nhân ngan cản cơ hội duy nhất Tư Mã Thanh Vân có thể tiếp cận giai nhân.
Mạc Thiên Sí ngồi xổm bên cạnh Băng Nhan hỏi: “Bọn họ có khỏe không?”
“Chỉ là uống ít nước, không có gì đáng ngại.”
Tư Mã Thanh Vân chỉ sợ nàng đã quên công lao hắn xuống nước cứu những người này, cố ý bổ sung: “Không có việc gì là tốt rồi, không uổng công tại hạ ra tay cứu giúp.”
Nham Cự đánh giá Tư Mã Thanh Vân, ánh mắt cảnh giác dò xét kĩ bắn về phía hắn, hỏi không vui: “Vừa rồi va chạm là thuyền của ngươi gây ra?”
Tư Mã Thanh Vân tác phong nhanh nhẹn chỉ có khom người nhận nói: “Làm cho các vị sợ bóng sợ gió một hồi, xin thứ lỗi! Gia nhân thất trách tạo thành tai bay vạ gió cho các vị, Tư Mã Thanh Vân ta đương tự nhiên chịu trách nhiệm. Chiếc thuyền bị đâm hỏng ta sẽ lập tức sai người làm ra một cái mới bồi thường cho nhà thuyền ngươi. Còn các vị không bằng tới nhà ta làm khách để cho tại hạ bồi thường lỗi.”
“Không được, chúng ta đi chiếc thuyền khác.” Nàng không nghĩ trì hoãn hành trình, thuyền này đã hư hại, không thể đi thêm đường xa.
“Cô nương!” Tư Mã Thanh Vân tiến lên muốn cùng nàng nói chuyện. Lập tức Nham Cự liền đứng chen vào trong đó ngăn cách hai người .
Tên to xác này thực phiền toái! Hắn thầm mắng nhưng trên mặt vẫn cố gắng tươi cười, hắn là người có uy tín danh dự, không thể so đo cùng loại thô kệch này nên cố duy trì phong độ tiếp tục nói: “Xin để mặt mũi cho tại hạ. Nếu chuyện hôm nay không để cho tại hạ một cơ hội, Tư Mã Thanh Vân ta rất khó sống yên với giang hồ.”
” Tư Mã công tử, chúng ta có muốn đi đâu! Sẽ không so đo theo ngươi, yên tâm đi!” Mạc Thiên Sí ở một bên chế nhạo .
Chúng ta? Băng Nhan nhìn hắn một cái, nàng cũng không nói qua bọn họ là cùng một nhóm mà. Đột nhiên, nàng thay đổi chủ ý.
“Một khi đã như vậy, làm phiền Tư Mã công tử .”
Tư Mã Thanh Vân hoan hỉ chắp tay.”Còn không kịp hỏi quý danh cô nương?”
“Tiểu nữ tên Băng Nhan, vị này chính là Nham Cự.”
Nham Cự không hiểu rõ lắm quyết định của chủ nhân, không rõ vì sao nàng đột nhiên thay đổi tâm ý. Mạc Thiên Sí vẫn giữ điệu bộ tươi cười khó dò, hàng mi nhếch lên cao mang theo vẻ lười nhác đầy hứng thú .
Nham Cự cuối cùng cảm thấy được rằng chủ nhân đột nhiên thay đổi chủ ý, tựa hồ là cố ý muốn làm ngược lại đại hiệp . Nhưng mà, hắn không cảm thấy chủ nhân đối với đại hiệp có khí tức gì bài xích hoặc chán ghét. Tuy rằng trực giác hắn không thích Tư Mã Thanh Vân, nhưng là quyết định của chủ nhân không thể làm trái, hắn chỉ có cẩn thận đi theo ở một bên để bảo hộ.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
2 chương
23 chương
37 chương
9 chương
69 chương
207 chương
39 chương