Băng nhan

Chương 4

Đoàn người đi vào Tư Mã sơn trang, Tư Mã Thanh Vân vì muốn thể hiện khí phách thân là trang chủ của mình nên lập tức hạ lệnh trên dưới trong trang mở yến tiệc hầu hạ để cho Băng Nhan nhìn thấy uy phong của hắn. Điều không được hoàn mỹ chính là tên da mặt siêu dày Mạc Thiên Sí kia cũng theo tới . Kỳ thật Tư Mã Thanh Vân là muốn ngăn cản hắn lại, cố tình để muội muội Tương Quân vừa thấy Mạc Thiên Sí ngưỡng mộ trong lòng đã lâu liền chủ động mời người ta đến làm khách. Lấy địa vị của hắn ở giang hồ, không để cho người khác ở sau lưng bàn tán mình khí lượng hẹp, cho dù tất cả không muốn, cũng chỉ có thể làm bộ hào phóng cho phép Mạc Thiên Sí theo đuôi mà đến. Tư Mã sơn trang là do đại trang chủ ba đời trước – Tư Mã Dương thành lập nên. Tư Mã Dương được tiếng là một trong mười đại cao thủ giang hồ, thái độ làm người chính phái ngay thẳng, suốt đời hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ khó. Bởi vậy tiếng tăm trong giang hồ không suy, danh tiếng Tư Mã sơn trang cũng bởi vậy lan rộng. Hiện giờ là Thiếu trang chủ Tư Mã Thanh Vân cùng với muội chấp chưởng sơn trang. Tư Mã Thanh Vân có thể thừa kế oai phong danh giá được tổ phụ và bậc cha chú thành lập, thời thiếu niên đã luyện một thân võ công thật là tốt. Hơn nữa hắn trời sinh phong thần tuấn lãng (đẹp trai anh tuấn), ở võ lâm cũng có địa vị, được nhân sĩ võ lâm coi hắn cùng là bậc tuổi trẻ tài cao như Kiếm Vô Ảnh Mạc Thiên Sí. Nhưng ở bảng xếp hạng thì hắn vẫn đành phải đệ nhị. Hắn thu xếp cho bọn họ ở lại Hoa Lan các, tên đúng như ý nghĩa có đủ loại hoa lan, sau đó lại mời bọn họ tới Đỉnh Thiên các dùng cơm. Một bàn sơn hào hải vị, mỗi một món nói ra đều là trân quý danh phẩm, đều có thể nói là lựa trong những thứ tốt nhất. “Đại ca, Tương Quân biết huynh yêu uống rượu, đây là Tuyền Tửu từ Nam Thiệu chuyển tới đã cho thêm mật, huynh thử phẩm qua xem.” Nói xong chén rượu đã nâng đến bên miệng hắn, Mạc Thiên Sí mới muốn mở miệng nói cứ để mặc mình lại lập tức bị rót một ly. “Dễ uống không?” Tư Mã Tương Quân vẻ mặt chờ mong. “Quả nhiên là rượu ngon!” Rượu ngon vừa vào đến miệng, hương vị của rượu làm cho hắn tán dương không dứt! “Ta chỉ biết chàng thích uống.” Nàng cười cao vút, khuôn mặt đỏ bừng trông rất mê người. Tư Mã Tương Quân nhiệt tình rót rượu gắp rau, không chút nào che dấu tâm ý nhiều năm của mình. Mà Mạc Thiên Sí rượu ngon trước mặt thì tự nhiên sẽ không khách khí! Băng Nhan đối với việc hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, thủy chung đều là vẻ mặt vô cùng lãnh đạm. Nhìn trong mắt Nham Cự hắn lại càng không hiểu được , chủ nhân cùng đại hiệp lúc này thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Tư Mã Thanh Vân cũng không kém phần xum xoe so với muội muội, hắn ôn nhu lễ độ nói: “Băng cô nương, mời cô nương thưởng thức nghệ thuật nấu ăn, đây chính là một trong những món ăn kiêu ngạo nhất của nhà bếp Tư Mã sơn trang, tên là “Nguyệt chi ngọc” (ngọc của trăng).” Lập tức gắp cho nàng một miếng vào đĩa. “Nguyệt chi ngọc?” “Đó là tên do nhà bếp sơn trang chúng ta đặt theo tích Hằng Nga chạy trốn vào cung trăng trong thần thoại. Băng cô nương đẹp như tiên nữ cung trăng, ăn món này đúng là đồ ăn thích hợp nhất.” Băng Nhan nhìn thấy trong đĩa có mấy viên tròn tròn thì khẽ hỏi: “Đây là làm từ cái gì?” “Thịt thỏ.” Thoáng chốc nàng vẻ mặt lạnh như băng, vội vàng buông bát. “Thực xin lỗi, ta ăn no rồi, xin cáo lui trước.” Rồi đứng lên quay đầu rời đi. “Băng cô nương?” Tư Mã Thanh Vân không hiểu sao lại thế này, muốn đuổi theo hỏi thăm. Nham Cự chặn hắn lại nói không vui: “Chủ nhân của ta từ thuở nhỏ cùng động vật núi rừng làm bạn, từ trước đến nay chỉ có cứu chữa cho thú mà không ăn thịt thú, không có khả năng ăn thịt thỏ.” Hắn lập tức vẻ mặt xấu hổ, Mạc Thiên Sí thì cười thả cửa ở bên cạnh. “Mạc Thiên Sí! Có cái gì mà buồn cười!” “Thần thoại chỉ nói Hằng nga ở Cung Quảng có thỏ ngọc làm bạn mà an ủi sự cô tịch, cũng không nghe thấy Hằng nga ăn thịt thỏ, oa ha ha…….” Tư Mã Tương Quân cũng cười theo, thấy đại ca cười đến thoải mái như vậy thì nàng cũng vui vẻ. Tư Mã Thanh Vân tức giận đến mặt mày đỏ bừng, thế là phất tay áo mà đi, không để ý tới sự bất lịch thiệp của Mạc Thiên Sí, hắn định chạy nhanh đến giải thích cho giai nhân. Về phương diện khác, Nham Cự đi theo chủ nhân trở lại Hoa Lan các. “Chủ nhân tức giận?” “Ta không sao.” “Không ăn cái gì thì sẽ đói đấy, Nham Cự giúp ngài đi thu xếp một ít món ăn đến.” Nói vừa xong, Nham Cự lập tức xoay người muốn đi. “Không cần, ta ăn không vô.” Tưởng tượng đến vừa mới rồi dùng thịt thỏ làm thành món băm viên, nàng liền cảm thấy toàn thân không thoải mái. Lúc này một thị nữ gõ cửa mà vào, bưng tới một mâm điểm tâm gồm canh hạt sen cùng hoa quả. “Băng cô nương, đây là trang chủ lệnh cho nô tỳ đưa tới, tất cả đều là đồ chay, thỉnh ngài an tâm từ tốn dùng.” Băng Nhan chỉ lặng yên không nói, Nham Cự thay mặt đáp lời: “Cứ để ở đó đi.” “Vâng” Thị nữ làm lễ vái chào rồi đi giật lùi ra ngoài cửa. Một lát sau Tư Mã Thanh Vân tự mình đến của nhận tội. “Làm cho Băng cô nương bị sợ hãi, tại hạ thật sự tội đáng chết vạn lần, hy vọng cô nương rộng lượng tha thứ cho tại hạ.” Băng Nhan chỉ thản nhiên đáp lễ. “Ngài nói quá lời rồi, được Tư Mã công tử khoản đãi mà tiểu nữ tử lại làm mọi người mất hứng.” “Không, là lỗi của tại hạ, Băng cô nương ngàn vạn lần đừng tự trách. Trên đĩa là những món điểm tâm cùng quả quý, tuy rằng so ra còn kém thịt cá nhưng chỉ mong hợp với khẩu vị của cô nương.” “Cám ơn thịnh tình của công tử.” “Như vậy sẽ không quấy rầy cô nương dùng bữa, mời thong thả dùng.” Hắn nhanh chóng rời đi. Lúc này rút lui là để duy trì ấn tượng tốt, hắn vì tính kế lâu dài muốn thiết lập hình tượng tốt của mình ở trong lòng mỹ nhân. ※※※ Hôm sau…. thừa dịp Mạc Thiên Sí bị muội muội Tương Quân ra sức bám chặt, Tư Mã Thanh Vân chân thành mời giai nhân du ngoạ thưởng lãm khí thế hoành tráng của Tư Mã sơn trang, ít có cô nương nào không bị dinh thự cùng đất đai mênh mông vô bờ cực đại của Tư Mã gia tộc làm rung động. Sơn trang chia làm vài khu lâu viện, mỗi một lâu hoặc mỗi một viện đều được xây dựng theo một cách. Có chút khí thế bàng bạc, có chút cổ kính, mỗi nhà mỗi một viện đều khiến kẻ khác líu lưỡi vì phong cách diện mạo khác nhau. Có điều nằm ngoài dự kiến của hắn, Băng Nhan cũng không có thể hiện ra nhiều lắm, vẫn nhất quán là lạnh lùng. Thuở nhỏ sinh trưởng ở nơi phong cảnh độc đáo như Thiên Sơn, xem ngàn vạn kì biến của cảnh đẹp tự nhiên nên những cảnh trí do nhân công tạo nên ngược lại không khơi gợi nhiều hứng thú của nàng. Duy nhất làm cho đôi mắt đẹp lạnh lùng của nàng sáng như tuyết là vườn hoa sau sơn trang. Có đủ loại kỳ hoa dị quả, Băng Nhan xem xét mỗi một gốc kỳ hoa, trên mặt hiện ra sự sáng rực khó thấy. Tư Mã Thanh Vân không khỏi nở nụ cười, nữ nhân dù sao cũng yêu thích hoa cỏ mà. “Nếu Băng cô nương thích, ta sẽ phân phó cho người hầu cắt chút bó hoa đưa đến phòng của Băng cô nương.” “Những thứ này là do công tử chọn về sao?” “Là tổ phụ lưu lại, những loại hoa này tất cả đều là giỗng trân quý hiếm có. Chỉ có Tư Mã sơn trang chúng ta mới có kỳ hoa này.” “Đích thật là trân quý hiếm có, lệnh tổ phụ là người thông hiểu y thuật sao?” Băng Nhan hỏi. “Ta chỉ biết tổ tiên phụ là đại hiệp võ lâm một thế hệ. Nhưng mà có nhớ rõ phụ thân từng đề cập qua tổ tiên đối với y thuật thật là có hứng thú.” “Những thứ này đều là kỳ hoa hiếm có, là độc dược trí mạng để giết người đồng thời cũng là thước dẫn cứu người.” “Cái gì?” Hắn vội vàng ngây người. Nàng kể vanh vách danh sách trong tay.”Hỏa hồng long tâm, dịch chiết xuất từ nó có thể giải các loại hàn độc Bắc Cương. Còn đóa Hắc Dạ Lan nay có thể khắc chế cổ độc Miêu Cương.” “Lời này thật sao!” Hắn thật sự không hiểu được, nguyên lai hoa viên này là kho báu. “Chủ nhân của ta đã gặp qua là không quên được, thành thục ghi nhớ hơn bảy vạn loại thảo dược kỳ hoa.” Nham Cự lạnh nhạt bổ sung. Hắn kinh ngạc với công dụng của kỳ hoa, tỉnh ngộ nguyên lai tổ tiên phụ gieo trồng loại kỳ hoa này là có sử dụng khác. Đồng thời cũng kinh dị vì Băng Nhan không phải là thày lang bình thường, lại biết rõ các loại hoa cỏ dược tính như thế. “Ta có thể trích trong đó một ít để chế dược liệu không?” “Đương nhiên! Mời tùy ý sử dụng.” Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng sắc bén. Nàng rốt cuộc có lai lịch ra sao? Lúc này Tư Mã Thanh Vân mới nhìn thẳng vào vấn đề này, hắn cần thăm dò tìm hiểu thật tốt một phen. “Có thể mời hai vị đến chòi nghỉ mát ngồi chơi một phen, ta đã kêu hạ nhân chuẩn bị điểm tâm.” Băng Nhan do dự một chút, Tư Mã Thanh Vân không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, lập tức bồi thêm một câu: “Hai vị tới trước chỗ đó nghỉ tạm, ta sai người đem mỗi một hoa quả hái xuống đưa đến phòng cô nương.” “Làm phiền công tử.” Người ta khách khí như vậy nên nàng cũng không tiện cự tuyệt. Thế là nàng cùng Nham Cự đi theo Tư Mã Thanh Vân vào chòi nghỉ mát uống rượu, hắn muốn nhân dịp thảo luận tên thuốc dẫn để thừa cơ cùng nàng tăng tiến cảm tình. “Đúng rồi, không biết Băng cô nương là người ở nơi nào nhỉ?” “Chúng ta đến từ tây bắc, một nơi rất xa.” Nham Cự thay lời đáp, câu trả lời thực không rõ ràng. “Không biết lần này đi Lạc Dương là vì….” “Tìm người.” “Tìm thân thích sao? Hay là….” “Tư Mã công tử hỏi nhiều vậy.” Giọng nói lạnh lẽo chứa đựng ý tứ không kiên nhẫn. Băng Nhan nhẹ giọng trách cứ: “Không thể vô lễ.” Rồi nàng nhẹ giọng nói tiếp: “Nham Cự từ trước đến nay có chuyện nói thẳng, xin công tử chớ trách.” “Không sao, không sao! Là tại hạ quá phận .” Cho dù trong lòng có ngàn vạn lần tức giận, nhưng hắn vẫn lấy chỉ phong độ thay thế, cảm thấy rõ Nham Cự này là trở ngại. Đột nhiên, một người xa lạ xông vào té ngã trên mặt đất. “Biểu….Biểu ca…..” Người này miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, Tư Mã Thanh Vân sắc mặt hơi khác thường, đi đến nâng biểu đệ dậy. “Sao lại thế này?” Vừa thấy đã có người bị thương, Băng Nhan liền tiến lên coi. “Hắn bị thương rất nặng, mau đỡ hắn nằm xuống.” Động tác đồng thời nên vô ý làm rơi ra từ vạt áo một phần quyến sách, nàng tò mò cầm lên nhìn thấy trên đó viết bốn chữ lớn “La Hán tâm kinh” . Nham Cự phát hiện có chuyện kỳ quặc, không khỏi cau mày buồn bực nói: “*La Hán tâm kinh* là võ công tuyệt học phái Võ lâm, vì sao lại ở trên người hắn?” Mấy ngày trước đây từng đồn đãi tuyệt học phái Võ Lâm bị người ăn trộm. Thực rõ ràng kẻ trộm đúng là người này. Tư Mã Thanh Vân trong lòng biết không ổn, hắn ra lệnh cho biểu đệ đi Võ lâm phái ăn cắp bí kíp, cũng không để ý bị hai người này biết được, hắn muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp lừa bịp cho qua chuyện. Hắn lập tức bày ra điệu bộ kinh ngạc cũng tức giận rống giận. “Thật sự là lớn mật cuồng đồ! Dám làm ra việc này làm mất danh dự Tư Mã gia tộc chúng ta, ta không có loại biểu đệ này!” Nói xong định một chưởng đánh chết luôn! “Chậm đã!” Băng Nhan ngăn cản, lúc này Nham Cự cũng ra tay ngăn cản Tư Mã Thanh Vân xuất chưởng. “Đừng ngăn cản ta! Tư Mã gia tộc chúng ta luôn luôn quang minh lỗi lạc, không thể có loại đồ đệ đáng xấu hổ này!” “Bí kíp này là giả.” Nàng giải thích. “Cái gì?!” Hắn kinh ngạc. “Cái này không phải là “La Hán tâm kinh”, chỉ là sách kinh văn bình thường mà thôi, cho nên biểu đệ ngươi cũng không tính chân chính phạm vào tội ăn trộm .” “Ngươi sao biết đây là giả?” “Ta lúc mười một tuổi đã từng đọc qua.” “Đọc qua?” Hắn trong mắt tràn ngập kinh dị, đã có chút bán tín bán nghi. Hắn thử hỏi han: “Băng cô nương đối kinh văn tựa hồ biết nhiều, xin hỏi “Vũ thiên vô phương, cơ biến Càn Khôn, đốn khai kinh vĩ, nãi thông thiên địa” là xuất từ nơi nào?” “Đó không phải là kinh văn, mà là khẩu quyết của Kì kinh đại pháp.” Nàng nói bình thản giống như đang nói về thời tiết mưa nắng vậy. Tư Mã Thanh Vân bị điều này làm cho kinh ngạc một hồi lâu. Không ngờ nàng lại biết đến Kì kinh đại pháp của đại nữ hiệp Vu Nhạn Hiệp có một không hai từ hai mươi năm trước! Tuy rằng bề ngoài cực lực trấn tĩnh, nhưng nội tâm hắn kích động phập phồng khó trấn tính. Quả là một đại phát hiện, nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào? Một thiếu nữ yếu ớt xinh đẹp như vậy, không chỉ có y thuật cao minh, thậm chí còn nhớ thuần thục khẩu quyết võ công. Băng Nhan… căn bản là một pho võ công bí kíp sống, có nàng còn cần đi ăn trộm võ lâm tuyệt học gì đó nữa! Sau khi xác định người bị thương đã không còn đáng ngại, Băng Nhan lấy toa thuốc giao cho hắn xong liền cáo lui trở về phòng. Đợi khi nàng rời đi, Tư Mã Thanh Vân rốt cuộc cũng không cần che dấu mặt nạ nho nhã lễ độ nữa, dã tâm điên cuồng dấy lên, trong lòng lập tức hạ một quyết định… hắn dù thế nào cũng không thể không có nàng! (tên này thật đáng chết quá, dám tranh người với Mạc ca) Ở Tư Mã sơn trang ở hai ngày, Tư Mã huynh muội chân thành chiêu đãi khách quý, kỳ thật trong lòng là mỗi người đều mang ý xấu… Tư Mã Thanh Vân mục đích nhằm vào mỹ nhân, muội muội Tương Quân chính là Mạc Thiên Sí hùng hồn phóng khoáng. “Đại ca, ngươi nhìn này! Tay của ta bị thương.” Tư Mã Tương Quân quấn quít lấy hắn làm nũng. “Như thế nào lại bị thương?” Hắn nhướng mày. “Còn không phải là vì giúp ngươi làm đồ ăn nhắm rượu, không cẩn thận để cho dao nhỏ cắt qua một chút!” Nàng đưa bàn tay đến trước mặt hắn. “Ách? Ta thật đúng là băn khoăn.” “Ta mặc kệ, ngươi phải giúp ta xoa bóp, máu vẫn còn rơi nay!” Lòng của nàng hắn còn có thể không hiểu sao? Tuy rằng hoa rơi cố ý, nhưng nước chảy chính là vô tình, hắn trưng ra nụ cười trơ tráo mà nói: “Ta cũng muốn xoa, nhưng là nam nữ thụ thụ bất thân, Mạc Thiên Sí ta sau khi là người nổi tiếng sao có thể làm ra việc không có quy củ này?” “Mạc đại ca là chính nhân quân tử, Tương Quân tin tưởng thái độ làm người của Mạc đại ca, ta không ngại.” “Chính là ta để ý nha!” Hắn trực tiếp nói toạc ra suy nghĩ trong bụng không chút nào e dè. Tư Mã Tương Quân nghe xong sửng sốt, lập tức dậm chân kêu lên: “Mạc đại ca, ngươi thật xấu! Dám nói như thế này với người ta!” Nàng cầm lấy cánh tay hắn tùy hứng bám chặt .”Ta mặc kệ! Ngươi phải giúp ta xoa! Nếu không đời này ta không buông ngươi ra!” Nói xong thân mình cũng thuận thế dính sát vào hắn không xa rời, người bên ngoài đi qua còn tưởng rằng hai người này ở đây tán tỉnh nhau. Ít nhất Băng Nhan cho rằng là như vậy. Nàng thật sự không nên đi qua nơi này. Thực rõ ràng, nàng xuất hiện đúng là quấy rầy chuyện tốt của bọn họ. Không đúng! Nàng rốt cuộc đang làm gì! Hắn cùng Tư Mã Tương Quân tán tỉnh cùng nàng có quan hệ gì đâu? Khuôn mặt vốn lãnh đạm tăng thêm một tầng băng sương. Cho dù bước chân của nàng rất nhẹ, Mạc Thiên Sí vẫn lập tức nhận ra được nàng. “Nhan nhi!” Vừa thấy giai nhân đến, mọi nữ nhân ở trong mắt hắn đều thành người vô hình cả. Hắn lập tức quăng Tư Mã Tương Quân lên chín từng mây . “Thực xin lỗi, quấy rầy hai vị. Còn nữa, xin mời gọi ta là Băng cô nương.” Nàng cũng không cho phép hắn gọi ra nhũ danh của mình, ngoại trừ sư phụ không có người thứ hai được gọi nàng thân mật như thế. Nàng trong tay ôm một bó hoa lớn , rất nhanh chuyển hướng đến hành lang dài. Nhưng mà còn nhanh hơn, Mạc Thiên Sí ngăn cản đường đi của nàng, hại nàng thiếu chút nữa đâm vào trong ngực hắn. Băng Nhan kinh ngạc né tránh. Mạc Thiên Sí ngắm nhìn nàng, bó hoa nàng ôm thực đẹp khiến người ta phải say mê. “Hoa này thực thích hợp với cô nương.” Hắn đưa tay vuốt vuốt đóa hoa. “Đừng động vào!” Nàng cuống quít lui ra phía sau. Bó Bạch điệp mẫu đơn này tuy đẹp, nhưng lại kì độc vô cùng. Có thể làm thuốc dẫn nhưng cũng là độc dược giết người, nếu bị gai đâm thì sẽ chết trong một canh giờ. Giờ nhìn thấy ánh mắt bi thương của Mạc Thiên Sí , nàng biết hắn hiểu lầm . Nàng nhanh chống giải thích: “Bó hoa này là… “Là lễ vật ta đưa cho Băng cô nương, ngươi cũng đừng động vào làm hỏng.” Không biết từ khi nào đi theo Tư Mã Thanh Vân đắc ý nói xen những lời này. “Phải không?” Vẻ mặt hắn nghiêm túc làm cho người ta nhìn không ra tâm tư. “Ta trở về phòng.” Lảng tránh ánh mắt của hắn, Băng Nhan rất nhanh rời đi. Nàng tự nói cho chính mình là hắn không đúng, ai bảo hắn lỗ mãng như vậy, tùy tiện đi tán tỉnh nữ nhân khác. Tư Mã Tương Quân nhận thấy ánh mắt Mạc đại ca nhìn Băng Nhan có chút khác thường, nhất thời ghen tuông nổi lên lôi kéo cánh tay hắn kháng nghị. “Mạc đại ca, người đã đi xa, đừng nhìn nữa!” “Tương Quân, ngươi cứ đi trước, ta có việc muốn nói với Mạc công tử.” “Ta cũng muốn ở một bên.” Tư Mã Tương Quân lập tức trả lời. “Làm càn! Huynh trưởng như cha, ngươi có nghe nói không!” Tương Quân không thuận theo cứ di di chân, không cam lòng rời đi. “Tư Mã huynh, có việc?” Bốn bề vắng lặng, Tư Mã Thanh Vân không cần làm bộ làm tịch nói thẳng ra: “Chúng ta liền nói rõ, ngươi cũng nhìn thấy Băng cô nương có ấn tượng vô cùng tốt đối với ta. Ta muốn cưới nàng làm vợ, mà Mạc huynh tựa hồ cùng muội tử của ta có cảm tình rất tốt. Nếu ngươi có ý, ta có thể làm chủ để Tương Quân gả cho ngươi.” Mạc Thiên Sí chợt cười ha hả, cười đến suồng sã mà không kềm chế được. “Ngươi cười cái gì!” “Tư Mã huynh đang nói giỡn, Mạc mỗ có thể nào không cổ động.” Hắn vừa cười vừa nói. “Ta là nói thật! Hôn nhân đại sự cũng không phải là trò đùa.” “Một khi đã như vậy, Mạc mỗ cũng nói thẳng, việc này tuyệt đối không thể .” “Cái gì không có khả năng?” “Ta không có khả năng cưới lệnh muội, mà Băng cô nương cũng không thể lấy ngươi.” Mạc Thiên Sí nhìn thẳng mắt hắn mà nói. “Ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?” Chẳng lẽ tên lang thang này cũng có không an phận mà có ý muốn. “Bởi vì Băng cô nương là thê tử chưa cưới của ta.” “Nói bậy! Cô nương cũng không đáp ứng ngươi!” Như thế nào có thể được? ! “Chúng ta “đã thấy nhau hết”, nàng đời này nhất định theo ta.” “Đã thấy nhau hết? Có ý tứ gì!” “Thì đúng theo ý tứ của từ đó. Nói cho rõ ràng chính là… nàng đã sờ qua ngực của ta, ta cũng nhìn qua thân thể của nàng.” “Ngươi, ngươi, ngươi cũng dám phá hoại danh dự của cô nương !” Hắn phẫn nộ chỉ trích. “Là thật là giả, ngươi cứ đi hỏi chẳng phải sẽ biết .” Hắn cười ha hả rời đi. Tư Mã Thanh Vân sắc mặt xanh mét, hắn như thế nào cũng không tin tưởng Mạc Thiên Sí lúc đó nói bậy, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn đi chứng thực. Nhưng loại chuyện như thế này làm sao mà hỏi cô nương nhà người ta. Đang lúc do dự thì trùng hợp Nham Cự đi qua, thế là hắn chạy nhanh ngăn cản Nham Cự lại rồi nói phẫn nộ: “Nham huynh ngươi tới vừa đúng lúc. Có một chuyện phải cho ngươi biết, bằng không danh dự Băng cô nương liền hủy ở trong tay kẻ chẳng ra gì.” “Danh dự của chủ nhân?” “Cũng không phải sao! Mạc Thiên Sí kia ngang nhiên bịa đặt Băng cô nương sờ qua ngực hắn, còn công bố chính mình đã nhìn thấy thân thể của Băng cô nương. Cái này, điều này quả thực khinh người quá đáng!” “Đúng vậy.” Nham Cự mặt không chút thay đổi trả lời. Tư Mã Thanh Vân ngạc nhiên một hồi, há hốc miệng thật lâu không khép lại nổi. “Nham huyn… Ngươi đại khái không có nghe nhầm ý tứ của ta, ta là nói…” “Ta nghe rất rõ ràng, hắn nói chính là sự thật.” Cái này làm cho tâm tình của Tư Mã Thanh Vân thật sự phải dùng đến mấy chữ sét đánh giữa trời quang để hình dung. Hắn làm sao hiểu được, Nham Cự từ nhỏ sinh trưởng ở nơi cúi non hẻo lánh, căn bản không hiểu lễ giáo Trung Nguyên đối với giao thiệp nam nữ, hắn chỉ là thẳng thắn không chút kiêng kị đem sự thật nói ra. “Cáo lui.” Nham Cự để lại Thanh Vân ngây ra như phỗng, cầm mớ thảo dược chủ nhân giao cho đi về hướng Hoa Lan Các. Hồi lâu, cuối cùng Tư Mã Thanh Vân cũng hoàn hồn, gương mặt xanh mét toát ra nụ cười nham hiểm. Vậy thì sao? Hắn sao lại dễ dàng buông tha, ngay cả như vậy, hắn cũng thế nào cũng không thể không có Băng Nhan! Đến đêm vào lúc nghỉ ngơi, Nham Cự đứng ở một bên tựa hồ còn đang suy tính không có trở về phòng, Băng Nhan phát hiện hắn không bình thường, thế là mở miệng khẽ hỏi: “Còn có việc gì không?” “Khi nào chủ nhân khởi hành?” “Ngày mai sáng sớm, làm sao vậy?” Nham Cự như thế nào đột nhiên hỏi chuyện này? “Nham Cự không thích Tư Mã công tử.” Nàng đã sớm biết thái độ của Nham Cự. Tư Mã công tử hào hoa phong nhã, khiêm tốn có lễ, đối với nàng trước sau duy trì phong thái quân tử, nhưng Nham Cự lại vô cùng không thích hắn, thậm chí đối với hắn còn có biểu hiện lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Nhưng hắn lại để cho tên Mạc Thiên Sí ba lăng nhăng tiếp cận. “Vì cái gì?” Nàng hỏi. “Hắn làm cho người khác phải phòng bị.” “Mạc công tử mới là người nên đề phòng, ngươi như thế nào không chán ghét hắn?” So với hành vi quân tử mà Tư Mã Thanh Vân tạo ra, Mạc Thiên Sí giảo hoạt hơn. “Mạc đại hiệp là hiệp sĩ đội trời đạp đất, Nham Cự phi thường xác định.” Hắn cứng đầu khẳng định. “Cho nên ở trên thuyền hắn ép buộc chiếu cố ta, ngươi cũng không ngăn cản?” Thật không rõ Mạc Thiên Sí làm như thế nào thuyết phục hắn, khiến cho Nham Cự yên tâm để cho Mạc Thiên Sí tới gần mình. “Chủ tử chán ghét Mạc đại hiệp.” “Ta chưa nói chán ghét hắn, chính là không muốn hắn quấy rầy.” Nàng thản nhiên tỏ ý. Nàng hiểu được Tư Mã công tử xem ánh mắt của nàng hàm chứa quý mến, nhưng lại không hiểu được Nham Cự đối với hai người này sao lại có thái độ khác biệt lớn như thế. “Tư Mã công tử giống như quân tử, chưa từng đối với ta có biểu hiện hành vi gì vượt qua quy củ, ngược lại là Mạc công tử đã nhiều lần…” Nham Cự thật đúng là không hiểu rõ nên nói với chủ nhân kết quả hắn quan sát.”Bởi vì chủ nhân cũng không bài xích.” “Vì cái gì thấy được ta không bài xích?” Nàng kinh ngạc. “Chỉ cần Tư Mã công tử hơi chút tới gần chủ nhân, ngài sẽ lập tức thối lui. Còn lúc Mạc công tử ôm ngài, Nham Cự cũng không thấy sắc mặt chủ nhân có gì ghét, luôn ngủ thật sự an ổn.” “Nói bậy!” Nàng trách cứ, trong lòng hơi hoảng sợ. “Nham Cự nói lỡ, thỉnh chủ nhân tha thứ.” Hắn lập tức cúi đầu xin lỗi. “Muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Nàng không muốn bàn lại đề tài này. Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Nham Cự cung kính rời đi để lại nàng một mình một người ngồi trầm tư. Nàng là làm sao vậy? Vừa mới nhìn thấy sự kinh ngạc của Nham Cự trung thành, nàng mới phát giác chính mình đối việc này đã phản ứng quá độ, không nên như vậy nữa! Nàng từ trước đến nay đối với mọi thứ đều lạnh lùng, không có chuyện gì có thể làm nàng phiền lòng. Cho đến khi Mạc Thiên Sí xuất hiện, nam nhân này….thật sự là phiền lòng…. ※※※ Sáng sớm hôm sau Băng Nhan cho biết ý định khởi hành, Tư Mã Thanh Vân đối với nguyện vọng của nàng đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy cho nàng rời đi. Thiếu nữ này đã gặp qua là không quên được, lại biết được các đại bí kíp võ lâm. Có được nàng không thể nghi ngờ là được tất cả kỳ môn tuyệt học của võ lâm, thậm chí ngay cả tuyệt thế võ công của kỳ nhân Vu Nhạn Hiệp hắn không cần tốn nhiều sức đã có trong tay. Cho nên, vì hắn muốn trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm, làm hiển hách tiếng tăm Tư Mã gia tộc, nhất định phải trước hết phải có được nàng. Bởi vậy, hắn sớm chuẩn bị tốt cho ngày này , quyết định hộ tống nàng cùng nhau đi đường. “Tại hạ cáo từ trước.” Mạc Thiên Sí chắp tay nói. Băng Nhan có chút ngoài ý muốn, hắn… Không hề muốn cùng bọn họ đồng hành sao? Tư Mã Thanh Vân rất cao hứng, không thể tưởng được Mạc Thiên Sí lại thức thời rời đi. Thế này thật sự là quá tốt! Người gây trở ngại đi rồi, Băng Nhan trong lòng lại không có ai, hắn không thừa dịp này cướp lấy trái tim giai nhân thì còn đợi đến khi nào?”Băng cô nương, tại hạ cũng muốn đi tới Lạc Dương, không bằng cùng nhau ngồi thuyền của ta đến Nam Quận, rồi lên xe ngựa lên bắc đi tới Lạc Dương.” “Đa tạ thành ý của Tư Mã công tử, chúng ta quyết định đi thuyền khác, không tiện làm phiền công tử, như vậy xin cáo từ.” Chủ tớ hai người cũng không nói nhiều xoay người rời đi. “Chờ đã, đợi một chút! Đi thuyền của ta không phải bớt phiền nhiều lắm? Huống chi ở trên đường còn có thể trông nom lẫn nhau.” Tư Mã Thanh Vân vội vàng thuyết phục. “Công tử có ý thật là tốt, chúng ta ghi nhận. Ta cùng Nham Cự từ trước đến nay quen đi độc hành, hành trình nhiều người không thích hợp chúng ta, như vậy xin tạm biệt.” Ngây người nhìn theo bóng dáng mỹ nhân rời đi, hắn thoáng chốc tỉnh ngộ vì sao Mạc Thiên Sí lại thức thời rời đi. Chủ tớ nhà này căn bản không thích cùng hắn đồng hành. Khá lắm băng sơn mỹ nhân! Trên đời này chỉ có nàng xứng đáng làm thê tử của hắn. Sắc đẹp của nàng, y thuật của nàng cùng với bí kíp võ công trong đầu nàng đều là kho báu mà nhân sĩ võ lâm mơ ước, hắn nhất định phải có được nàng! ※※※ Đi vào bến sông, vừa lúc có một con thuyền đang bỏ neo ở ven bờ. Một đám thôn dân xếp hàng chờ lên thuyền lại không có ai lên thuyền. Chủ tớ Băng Nhan cảm thấy thập phần kỳ quái, thế là Nham Cự tiến lên hỏi. “Người chèo thuyền nói đã đầy, không nhận thêm!” Một vị thôn dân trong đó oán giận nói. Băng Nhan cẩn thận nhìn kĩ, trên thuyền rõ ràng không có khách vì sao lại nói đầy? Nàng đi đến bến thuyền hỏi người chèo thuyền: “Xin hỏi vị lão bá, ngươi không nhận thêm người sao?” Người chèo thuyền nhấc mũ rộng vành lên, vừa thấy cô nương xinh đẹp lập tức cúi người nói: “Có! Có! Đương nhiên phải nhận! Mời hai vị lên thuyền!” Chủ tớ Băng Nhan vừa lên thuyền, người chèo thuyền lập tức chuyển bánh lái rời đi, không để ý tới trên bờ những người chờ thuyền đang ồn ào. Chủ tớ Băng Nhan mới cảm thấy được kỳ quái, chợt nghe tiếng tiêu ung dung truyền đến liền ngoái đầu lại nhìn, người thổi tiêu đúng là Mạc Thiên Sí. Nguyên lai hắn đã sớm bao thuyền, nói cho người chèo thuyền nếu như nhìn thấy một vị cô nương tuyệt sắc như tiên nữ cùng một vị dáng người khổng lồ vạm vỡ thì mới cho bọn họ lên thuyền. “Chiếc thuyền này có ba người chúng ta, không có kẻ khác thật sự là dễ chịu! Ta sẽ thổi một thủ khúc dạo đầu trợ hứng mọi người! Nhan nhi, ngươi muốn nghe khúc gì?” Hắn lại tự tiện gọi ra nhũ danh của nàng, Băng Nhan xoay người không để ý tới hắn, làm cho hắn cười ha ha! “Mạc đại hiệp đích thực là chu đáo.” Nham Cự không khỏi bội phục tán thưởng. Băng Nhan nghi hoặc nhìn về phía Nham Cự.”Vì sao nói như vậy?” “Chủ tử từ thuở nhỏ thân thể yếu đuối, mẫn cảm đối với mùi vị. Người đi thuyền mà nhiều, hơi người liền tích tụ ngưng lại sẽ làm chủ nhân càng thêm không thoải mái. Nham Cự đang lo chuyện này, không thể tưởng được Mạc đại hiệp nhận thấy được điểm này nên sớm đã bao cả thuyền. Kể từ đó, chủ nhân ban đêm có thể ngủ an ổn rồi. Cho nên ta nói Mạc đại hiệp nghĩ đích thực là chu đáo.” Là như thế này sao… Nàng trong lòng kinh ngạc, hết thảy mọi điều đều là hắn đã nghĩ tới? Dưới vẻ bề ngoài phóng khoáng lại thực sự có một tấm lòng tinh tế như vậy? Mặc kệ như thế nào, nhìn cảnh sắc trên bờ sông, lòng của nàng đích thật là thoải mái rất nhiều, tiếng tiêu nhẹ nhàng phụ họa dòng sông chảy về hướng đông. Trên môi của nàng hiện lên nụ cười như có như không. Có hắn làm bạn, tâm tình dĩ nhiên là dễ chịu như thế.