Băng nhan

Chương 2

Xuyên trong rừng, cành lá rậm rạp che kín ánh trăng chỉ để lộ ra vài tia sáng nhỏ nhoi mơ hồ soi lên mấy bóng đen. Đêm tĩnh lặng khiến tiếng bước chân dồn dập càng tăng thêm không khí quỉ quyệt. Năm bóng hắc y nhân bước nhanh khẩn cấp, trong đó bốn người thân hình mạnh mẽ xuyên qua không gian trong rừng. Chỉ có một người bởi vì trên lưng vác theo bao tải cồng kềnh, trọng lượng bao tải to rõ ràng ảnh hưởng đến nhịp chân của hắn. “Lão Tứ đâu! Sao còn không tới?” Người đi tận đàng trước ngừng bước chân quay lại hỏi đồng đảng khác. “Hẳn là mau chóng lại đến. Hắn nói giải quyết nốt hai người khác rồi sẽ đuổi theo.” “Tam ca, chúng ta đổi phiên đi! Nhìn ngươi khiêng tải đã thở hổn hển như trâu.” “Hắc hắc, như đã nói. Các bà các nàng thân thể mềm mại, mang trên vai thật là thoải mái. Hương thơm trên người nàng ngửi được đủ làm cho người ta mềm đến tận xương cốt, có thể cùng cô nương dường này vui vẻ thì là chuyện tiêu hồn thực cốt cỡ nào!” “Chỗ tốt đều để ngươi một mình chiếm lấy. Không được! Lần này đến lượt ta khiêng.” “Đừng cãi cọ!” Lão Đại hét lớn ra lệnh “Lão Tứ đến bây giờ vẫn còn không thấy bóng dáng, sợ là đã xảy ra chuyện.” “Không thể nào! Tứ ca cẩn thận, dùng mê hương từ trước đến giờ chưa từng hỏng việc, trong bọn họ lại có một người bị thương rất dễ giải quyết.” Lão Lục vừa nói. “Không bằng trước hết cứ chờ ở chỗ này, thuận tiện nhìn xem tướng mạo cô nương. Lúc ban ngày ở phía sau cửa nhòm lén khiến cho trong lòng khó nhịn được. Trước hết để cho ta ngắm qua đỡ nghiền đi.” Lão Ngũ đề nghị. Những đồng đảng khác cũng bắt đầu nhao nhao theo làm cho lão đại không thể tha thứ cho sự đố kị của chúng sao? “Mở túi ra.” Hắn hạ lệnh. Sau khi tháo dây thừng buộc và kéo bao tải xuống, một làn dan mềm mại như của trẻ con hiện ra, nước da trắng nõn dưới ánh trăng quả là khó có thể tin nổi. Mọi người phát ra âm thanh thán phục, đứng từ khoảng cách gần nhìn lại càng làm kinh ngạc sững sờ bởi vì dung nhan xinh đẹp như tiên nữ của nàng nên cả đám không khỏi choáng váng. (Tuyết Nhi: kinh chưa? Băng tỷ nhà ta mừ ^^~) Lúc này, Băng Nhan mày liễu nhíu lại, đúng là người bị đánh thuốc mê hồi lâu nay đã tỉnh lại. “Ngươi hạ mê dược không đủ?” Mọi người quay sang nhìn lão Tam. “Không nỡ mà! Cô nương yểu diệu như vậy. . . Sợ hạ dược quá nặng nếu trúng độc sẽ không tốt.” (Tuyết Nhi: còn bít thế thì đừng có hạ chứ >..< ; Mạc ca : con nít biết j mà nói, đi chỗ khác chơi, ta đang bảo vệ nương tử của ta, người có ý kiến j ah *trừng mắt* ; Tuyết Nhi : *đấu mắt hem lại thôi thì chuồn là thượng sách**chuồn thẳng*) “Tạ đại hiệp suy nghĩ chu đáo.” (quá chu đáo á ;) ) “Đừng khách sáo, Nham huynh. Tại hạ có thói quen không câu nệ tiểu tiết, ngươi cũng đừng khách khí.” Nếu đã tiêu trừ địch ý với nhau, vậy xưng huynh gọi đệ chính là chuyện tốt, dù sao sớm hay muộn sẽ là “người trong nhà”. Nham Cự nhìn hắn khẽ gật đầu rồi quay sang chủ tử nói: “Chủ tử, thay bộ quần áo này đi. Khi vào thành trang phục của chúng ta đích thực khiến cho rất nhiều người chú ý.” “Ừ.” Nàng đưa tay, tò mò đánh giá trang phục nữ nhân dân tộc Hán. “Ta đã gọi điếm tiểu nhị ở phía trước chuẩn bị rượu và thức ăn, sau khi thay đồ xong mọi người vui vẻ cùng nhau ăn một chút.” Mạc Thiên Sí tâm tình thoải mái đến gian trước chờ, hắn vì Băng Nhan đã chọn một bộ xiêm y mộc mạc thanh nhã. Trực giác nói cho hắn là nàng không cần nhiều đồ trang điểm vô dụng lắm thì cũng đã rất đẹp. Nham Cự sau khi thay trang phục dân tộc Hán tuy rằng không khiến người ta để ý như lúc trước, nhưng dáng người dị thường to lớn của hắn cùng gương mặt trời sinh nghiêm túc vẫn không che lấp được khí tức thô kệch kia. (ặc ặc) “Làm sao vậy? Mặc như vậy rất quái lạ sao?” Nham Cự phát hiện ánh mắt Mạc Thiên Sí nhìn mình rất quái lạ. “Không có gì, ngươi mặc vào. . . trông thực uy vũ” Hắn thật sự nghĩ không ra hình dung từ khác thích hợp hơn. “Chỉ cần không khiến người khác chú ý thì như thế nào cũng đều tốt.” Khó đó! Mạc Thiên Sí buồn cười mà nghĩ. Lúc này cửa phòng mở ra, Băng Nhan liền bước tới. Nàng thay hán phục vào, một thân hoàn toàn đồ trắng, giống như một đóa U lan vách núi không dính hạt bụi nhỏ nào, trông mềm mại dịu dàng khó có thể tin nổi. Mái tóc dài đen huyền mềm mại không có nhiều trang sức lắm, chỉ có cái nơ màu ở trên đầu buộc lại mái tóc đơn giản, con hai sợi tơ tằm buông xuống cùng mái tóc sau lưng. Nàng mộc mạc thanh nhã như vậy, so với một vị thiên kim tiểu thư nhà giàu mang đầy ngọc ngà thì đẹp hơn ngàn lần. Mạc Thiên Sí nhìn ngây ngốc, hắn tỉ mỉ chọn quần áo quả nhiên thích hợp với nàng. Đối mặt đôi mắt cực kỳ thỏa thê ngắm nhìn đó, Băng Nhan bị hắn nhìn làm không được tự nhiên. Ánh mắt né tránh của nàng lọt vào quan sát của Nham Cự đang hầu hạ. Ánh mắt đó đã làm cho sự bình tĩnh của nàng như mặt hồ không gợn sóng đã bị quấy nhiễu. Sau khi ăn xong, Mạc Thiên Sí thu dọn hết đồ đạc, thanh toán tiền bạc nói với hai người: “Chúng ta ra đường lớn đi, chỗ có xe ngựa, đi đường sẽ nhanh hơn nhiều lắm.” “Không, chúng ta mỗi người đi một ngả đi! Mạc công tử, cám ơn ngươi đã nhiều ngày hỗ trợ. Ta cùng Nham Cự như vậy tạm biệt.” Giọng nói của Băng Nhan thực bình thản. Sự cự tuyệt rất rõ ràng khác hẳn lời nói làm cho Nham Cự cảm thấy kỳ quái. Chủ nhân rõ ràng đối với đại hiệp có cảm giác tin cậy, vì sao lại biểu hiện ra kiểu cự tuyệt mất tự nhiên, mà sự cự tuyệt tựa hồ không phải thiệt tình. Mạc Thiên Sí cảm nhận được nàng cố ý giữ khoảng cách nên cũng không để ý. Bởi vì hắn biết, nếu quá mạnh mẽ buộc nàng phải chấp nhận sự quan tâm của hắn, có lẽ nàng sẽ lập tức bị dọa chạy. Xem ra, hắn đành phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội . “Một khi đã như vậy, tại hạ liền cùng hai vị cáo từ bây giờ.” Trưng ra nụ cười rạng rỡ, hắn tiêu sái rời đi. Đợi khi không thấy được bóng người, Nham Cự buồn bực nhìn chủ nhân “Chủ nhân ghét đại hiệp?” “Vì sao hỏi như thế?” “Chủ nhân đối với hắn tựa hồ có chỗ đề phòng, Nham Cự cảm thấy được đại hiệp là người quang minh lỗi lạc thật là tốt.” Hắn nói ra suy nghĩ trong lòng. “Ta chưa nói hắn không tốt, nhưng không nhất thiết phải có nhiều người đi theo.” “Đại hiệp có kinh nghiệm giang hồ lão luyện.” “Có ngươi là đủ rồi, ta chỉ tín nhiệm ngươi.” Ngữ khí có ý tứ không muốn thảo luận tiếp. “Vâng” Nham Cự im lặng không hề hỏi thêm. Đối với Băng Nhan mà nói, sự hiện diện của Mạc Thiên Sí đối với nàng là loại áp lực vô hình, nàng cũng không rõ vì sao như thế. Có điều mặc kệ như thế nào, đoạn hành trình này cũng không người chẳng liên quan đi sát từng bước, không phải sao? “Chủ nhân tính toán đi hướng nào?” “Tới trước phường dệt đi.” Sư phụ để lại cho nàng manh mối, đó chính là bộ quần áo và tã lót năm đó nàng mặc khi vẫn là đức bé. Sư phụ nói trang phục này chất liệu đặc biệt, đều không phải là thứ quần áo người thường mặc. Bởi vậy nàng quyết định đi tới phường dệt để hỏi thăm, có lẽ sẽ có đầu mối. Lơ đãng, nàng quay đầu liếc mắt nhìn một cái, không thấy bóng dáng Mạc Thiên Sí đâu. (Tuyết Nhi: Mới đó mà tỷ đã nhớ ca rồi ah ;) ; Băng tỷ: *liếc mắt*; *Tuyết Nhi: *che miệng**chạy xa Băng tỷ*) Chỉ là tình cờ gặp gỡ, không phải vậy sao . . .