Băng lãnh và sự chết chóc
Chương 8 : Sự thật, minh thư chết
Mới đây đã qua một tháng, nó phải về Việt Nam với bama nó nhưng lần này có Kin Ken và Misa đi cung luôn
Tại Sân Bay Tân Sơn Nhất, tụi nó bước ra bao nhiêu ánh mắt nhìn tụi nó hôm nay nó thay đổi sắc mặt lạnh lùng, làm mọi người xung quanh ai cũng phải sợ dù trong lòng họ vẫn tán thưởng nó đẹp.
Về đến nhà thì nó nghe được một chuyện
- Mình à như vậy không tốt đâu, đã có thằng bé tìm được nó rồi mà(mama nó cùng vơi gia đình đang tính giải quyết vụ Nguyên)
- Vậy bà muốn con bé rời xa bà à(baba nó tức tốc phản bác lại)
- Nhưng con bé mất trí nhớ tại chúng ta mà. Chúng ta cũng chẳng phải là cha mẹ nó thật đâu (mama nó nói trong giọng buồn bã, bà biết chứ bà yêu nó rất nhiều không muốn xa nó nhưng có người biết tìm lại nó sao họ không trả được- Nguyên cùng Nguyệt đã hẹn gặp họ và nói hết mọi chuyện rồi)
Bỗng
- Gì... Mama nói sao? Con không phải con ruột hai người? Tại hai người con mất trí nhớ là sao? Các người nói với con đây không phải sự thật chứ? Không phải đâu mà. Phải không bama? (nó nghe nghe hết rồi nó muốn điều đó không phải là sự thật)
- Đúng, em không phải là con ruột(nghe tiếng hét của nó Kin và Ken và Misa cũng vừa chạy tới và nghe rõ nên hiểu, Ken cũng không muốn giấu nên nói thật)
- Thiên... Bama ... Xin lỗi con (ba nó)
- Đừng đùa chứ bama, đừng đùa mà, hức hức, Sao tất cả mọi người đều biết cả em nữa(chỉ tay vào Kin) chỉ còn tôi , là sao chứ? Sao lại như vậy chứ? Hức hức.. (nó khóc rất nhiều nó chỉ mong đợi không phải sự thật nhưng lại trái với ý nó, nó chạy thẳng vào phòng khóa cửa lại không cho ai vào, ngồi trên giường khóc long trời, mọi người chạy theo nó
- Đừng khóc mà con đối với Mama vẫn là đứa con yêu nhất của mama (tuy chỉ ở với nó được vài tháng nhưng bà cảm nhận được bà thương nó như con ruột, nó đã đem lại nhiều niềm vui cho gia đình bà, bà cũng biết nó thương bà rất nhiều)
- Đúng đó con. Thiên à chẳng phải con là người mạnh mẽ sao? Dù sao cũng được đối với bama con là đứa con duy nhất (ba nó cũng vậy, rất yêu nó, ông đau lòng khi nó khóc)
Bao nhiêu lời nói, nhưng nó vẫn còn khóc. Đến trời tối nó vẫn còn trong phòng ai cũng lo cho nó họ đi tới đi lui (nhà như nơi công cộng, bao gồm Kin Ken Misa Bama nó quản gia và tất cả người hầu đều đi vòng vòng)
- Cạch...
Cánh cửa mở ra ai cung chạy lại nó nhưng không dám đụng nó, sợ nó giận và lạnh lùng đấy :). Nó đáp lại nụ cười nói:
- Con xin lỗi, con sai rồi, lúc đầu đến đây không cảm thấy không quen thuộc vì nó không nằm gì trong trí nhớ con cả. Nhưng hiện tại nó đã in sâu trong con, đối với con mọi người trở thành quan trọng, con không thể thiếu mọi người. Mọi người cho con ở chung chứ (nó đã suy nghĩ rất nhiều, thời gian qua dù không nhớ gì nhiều nhưng nó đã cảm thấy mọi người là thành phần không thể thiếu của nó)
- Con nói gì vậy con vẫn là con của gia đình này là con yêu của bama (mama nó vừa nói vừa khóc)
- Còn vụ mất trí nhớ của con....
Ba nó đang nói thì nó cười cất tiếng ngăn cản lời nói tiếp theo
- Bama à, con yêu mọi người bằng này(nó đặt tay vào tim), chuyện đã xảy ra đừng nên nhắc lại. Đối với con có mọi người là đủ, con cũng không cần trí nhớ và lý do mất trí nhớ (nó)
- Cảm ơn con . Thiên yêu quý (bama ôm nó)
- Con mới là người cảm ơn mới đúng. Cảm ơn mọi người chấp nhận con(nó cười và không khóc nữa)
- Lại nữa rồi. Con là con bama dù sao vẫn vậy từ đây trở đi Con Lữ Nhạc Thiên là đứa con duy nhất là đứa con ruột của bama(ba nó nói ông yêu nó biết bao, sợ nó rời xa ông nhưng không ngờ nó ở lại bên ông)
- Dạ bama yêu quý của con (nó ôm hai người hôn hai người)
- Còn em/anh thì sao? (2 anh em nhà Kin Ken chen vào)
(Không trả lời-bị bơ rồi)
- Thiên yêu ơi
- Thiên cục cưng
Mỗi người một vẻ, Kin thì ôm ôm nó còn Ken lay tay nó, khiến mọi người xung quanh phì cười dù chuyện này rất quen thuộc (2 con của nhà tỷ phú mà đi năn nỉ đứa con gái..chậc... Chậc), nó không nhịn được cười. Hai người cũng hiểu là nó không giận nhảy cẩng lên vui sướng như trẻ con nhận được kẹo. Thật ra lúc đầu nó giận tất cả nhưng sau đó hết rồi.
Bama nó tổ chức tiệc để nhận con (nó) nói cho mọi người biết là nó là con ông, nhân vật nổi tiếng có mặt khắp nơi đều tại tụ lại đây, họ muốn xem thử con gái của ông bà Lữ Nhạc một bác sĩ giỏi nhất thế giới và một nữ hoàng Anh, chưa từng có con giờ đâu ra đứa con gái.
-Tắc tắc..
Phóng viên chụp hình khắp nơi, đột nhiên một chiếc xe màu đỏ là siêu xe có 2 chiếc trên thế giới, nó mở cửa ra mọi người nhìn nó không rời mắt, nó quá đẹp một cái đẹp thanh cao quý phái mang gương mặt quá sắc sảo, hôm nay nó diện một bộ váy đỏ màu máu thiết kế đơn giản mang phong cách của một công chúa (nó lúc này mới 13t à nha). Nó mang gương mặt lạnh lùng vào nhưng khi gặp bama và người quen nó cười lên làm bao nhiêu ánh mắt nhìn nó (nhỏ mà đẹp thấy sợ) . Đang trò chuyện với mọi người thì có cô bé nhỏ hơn nó một tuổi tới:
- Em chào chị
- Uk chào em (vẫn lạnh lùng)
- Em tên Jessi còn chị (ồ thì ra là cô nàng, giờ cô nàng mới biết nó là con của nhân vật nổi tiếng)
- Chị là Gavy hân hạnh
- Chị ơi(Jessi lay lay tay nó)
- Hử?
- Sao chị không cười với em giống họ(Jessica đó giờ rất mong nó cười với cô nhưng chưa lần nào được)
Nó nhìn cô bé, thua cô luôn, nó đành cười, nụ cười thật không hề giả dối nó nhìn cô bé không chớp mắt
- Chị cười thật đẹp ah
Mọi người xung quanh cũng cười vì sự ngây thơ của cô (dẫu sao họ vẫn còn nhỏ)
- Jessi con đang ở đây à.. Ô Tuyết (ba cô tìm cô nãy giờ thấy cô ở đây nhưng gặp nó có khuôn mặt y hệt Tuyết vợ ông, ông nắm tay nó nhưng nó giật ra)
- Bác làm gì vậy(nó khó chịu cảm thấy ông biến thái ==")
- Bác xin lỗi vì gương mặt cháu rất giống vợ bác (ông tiếc nuối xin lỗi)
- Xin lỗi nhưng con không phải dì Tuyết mà bác tìm (nó cũng xin lỗi nhưng theo cách nói chứ không phải hối lỗi)
- Ơ chào ông Hoàng. (ba nó)
- Tưởng ông trùm của chúng ta không đến chứ(mama nó)
- Lời mời của bạn thân mà không đến sao được.
- À tôi giới thiệu với ông đây là con tôi, nó giống Tuyết phải không, lúc đầu tôi cũng thấy vậy. Đây là con của ông với Tuyết à thật giống ông. Mà thôi ông đừng buồn nữa Tuyết cũng chết rồi, hãy sống vui tươi với tuổi đời còn lại đi (ba nó chọc ông)
- Tôi đá ông bây giờ (ông trả lời lại ba nó - già đầu mà còn trẻ con thấy sợ)
- Thôi chúng ta nhập tiệc đi. (mama nó)
Tiệc tổ chức vui vẻ, nhưng không có mặt của Kin nó hơi buồn từ khi nó biết không phải con ruột nó có cảm giác khác lạ với Kin ,lắc đầu một cái"mình với Kin là chị em, nên mình mới vậy thôi. Chắc không gì đâu Thiên"
- Chị bị nhức đầu à(đang suy nghĩ thì bị Jessi làm giật mình)
- À chị hơi mệt. Tạm biệt nhóc nha. Có duyên sẽ gặp lại (nó cười rồi đi mất)
Bỏ lại mình cô
- Gavy à, chị không hiểu tình cảm của em sao. Em sẽ giết Minh Thư kể cả em nó ,em sẽ không cho ai đến gần chị (haiz còn nhỏ mà yêu zòi còn đòi chém giết này nọ)
....................
Buổi tối như thế kết thúc
Nhưng sáng 9.00
- Chị.. Chị ơi(giọng Kin oang oang)
Nó khó chịu mở cửa ra nó ghét ai lên lầu 3 đặc biệt là phá giấc ngủ
- Chị ơi Thư và em Thư..... Chết rồi,chị xuống xem đi trước khi chôn cất
- Gì.. Em nói sao Thư Thư sao?
Nói xong nó nhảy nhanh xuống lầu. Ở dưới ai cũng gương mặt khó coi, trước mặt nó là hai cái xác không hồn
- Thư nói gì với tôi đi. Thư. (nó la to lên, nó khóc, người bạn thân thiết của nó ra đi, đó là người bạn đầu tiên của nó)
Mọi người xung quanh an ủi nó, nó cũng nín, chỉ trong hai ngày nó đã khóc hai lần. Nó lạnh lùng bật tiếng:
- Kin ai giết Thư (nó nhìn xác Thư thấy có vấn đề nên hỏi, nó cũng dùng đầu óc phân tích tại sao tối qua Kin không đến tiệc)
- Chị thông minh thật. Em chỉ biết là có phi tiêu ghi chữ Z này(Kin đưa ra phi tiêu có khắc chữ)
- Đây là là phi tiêu của sát thủ Zon mới vừa nổi tiếng hiện nay nhưng chưa biết mặt (mama nó là người trong thế giới ngầm dù không làm sát thủ nữa nhưng mọi tin tức trong thế giới ngầm bà điều biết)
- Zon sao. Ngươi sẽ phải trả giá cho sự việc này( mắt nó hiện lên sự thù hận)
------------------------------------------
Hoàng Thiên Minh : ba ruột nó, là ông trùm của thế giới ngầm, vợ ông chết sớm (vợ là Tuyết lý do chết nói sau), hai người là bạn thân của bama nó và hắn , sau này ông mới biết nó là con ông
(Bama ruột thì tôi nói bama ruột nó còn bama hiện giờ thì cứ kêu bama nó)
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
40 chương
31 chương
15 chương
174 chương
9 chương