Edit: Ry Tống Thanh Thời cầm bút lông, suy nghĩ rất lâu nên viết lá thư này như thế nào. Cậu là dân khoa học tự nhiên chính hiệu, nếu là viết luận văn khoa học, số liệu thí nghiệm hay là tranh luận học thuật thì có bảo viết hơn vạn chữ cũng không thành vấn đề, nhưng viết thư để bộc lộ cảm xúc của cá nhân thì lại viết rất khô khan, không khác gì email công việc hay công văn báo cáo. Bình thường viết thư cho An Long cũng đều lấy báo cáo nghiên cứu và thí nghiệm tâm đắc làm chủ đề... Bây giờ, cậu vắt hết chất xám, cuối cùng phần đầu thư viết lên mấy chữ An Long thân mến, sau đó giấu diếm chuyện Việt Vô Hoan độ kiếp, chỉ nói mình ngoài ý muốn bị lôi kiếp làm trọng thương, Việt Vô Hoan không còn cách nào khác phải giấu diếm. Chuyện y bôn ba cứu mạng mình lại dùng ngữ điệu mộc mạc viết ra, trong đó ba chữ "ơn cứu mạng" được viết vừa đậm vừa to, chỉ sợ người nào đó giả vờ mắt mù không nhìn thấy. Cuối cùng lại cảm tạ hắn đã lo lắng cho mình, xin hắn đừng có lại phá hủy độc trận nữa, ngoan ngoãn đi cửa chính đi. Tống Thanh Thời viết xong kiểm tra mấy lần, còn để Việt Vô Hoan đọc giúp cậu xem có cần bổ sung chỗ nào không, xác nhận không có vấn đề gì xong, bỏ vào phong thư. Cậu nghĩ đến một đống linh thạch bị phá hủy, vẫn có chút buồn bực trong lòng, ỷ vào việc An Long không hiểu, vẽ lên bên cạnh tên hắn một cái đầu chó Alaska cho hả giận. Việt Vô Hoan nhìn cái đầu chó này, cười nói: "Tình cảm của tôn chủ và An tiên tôn thật tốt." Y đã nhận ra sự tương tác giữa Tống Thanh Thời và An Long khác với những người khác từ lâu, tuy nói sẽ cãi lộn đánh nhau, nhưng sự ràng buộc giữa hai người sâu hơn tưởng tượng của y rất nhiều. Sau khi An Long phát hiện ra Tống Thanh Thời xảy ra chuyện, hắn như phát điên mà tấn công Dược Vương Cốc, y phải dựa vào trận pháp và bố trí các cạm bẫy trong đất, dốc hết sức lực mới miễn cưỡng ngăn chặn được, mà bản thân Tống Thanh Thời cũng không ý thức được, cậu chỉ đặt biệt danh cho An Long, chỉ đánh nhau với An Long, và dù có đánh tàn nhẫn đến mức nào cũng sẽ không trở mặt. Phát hiện này thật khiến lòng người không vui... Việt Vô Hoan mỉm cười nói: "Hai người là bằng hữu tốt của nhau?" "Ta cũng không biết." Tống Thanh Thời đã hoàn toàn dung hợp với ký ức của cơ thể này, cậu nghiêm túc suy tư một hồi, không tìm được đối tượng nào để tham khảo về phương diện này. Cậu thấy Việt Vô Hoan có vẻ rất tò mò về chuyện này, bèn tỉ mỉ giải thích: "Ta trời sinh đã có hai loại linh hỏa, trước khi lên Trúc Cơ thỉnh thoảng sẽ mất khống chế, nhất là U Hỏa, rất dễ khiến người khác bị thương..." Khi còn nhỏ, cậu được một lão dược sư tốt bụng nhận nuôi, hai người ở trong núi sâu trồng thuốc, tách biệt với con người, sau này lão dược sư qua đời, chỉ còn lại một mình cậu đọc sách, một mình tu luyện. Đợi đến lúc cậu thành công lên Trúc Cơ, học được cách khống chế linh hỏa trong cơ thể, sách trong nhà cũng đã đọc hết. Cậu lấy hết dũng khí, rời núi lang bạt, muốn thử ngắm nhìn bộ dáng thế giới mà trong sách đã miêu tả. Khi đó dung mạo của cậu không hề xinh đẹp, gầy như bộ xương, trên mặt cũng không có thịt, nhưng đôi mắt lại rất to, mái tóc rối bời như rơm rạ, ăn nói không biết diễn đạt, cả người trông kì quái lạ thường, cho nên không có ai muốn đến gần cậu. Cậu nhận quá nhiều ánh mắt ghét bỏ, cũng đã quen không chủ động bắt chuyện với người khác, tránh để người ta lại chán ghét... Về sau có được truyền thừa của Dược Vương, tu luyện thành Kim Đan, cơ thể cũng được nuôi dưỡng tốt đẹp, tướng mạo không còn xấu như trước, nhờ khả năng y thuật mà dần có người muốn bắt chuyện với cậu, thế nhưng cậu hoàn toàn không hiểu người ta nói mỹ nhân cảnh đẹp chuyện tốt là cái gì, người khác cũng không hiểu được những dược học độc học y học trong miệng cậu là gì... Con đường khác biệt, nhu cầu cũng khác nhau, không cần phải cố ép người khác chiều theo ý mình. Một mình đắm chìm trong biển tri thức cũng rất vui vẻ. "Mọi người cho ta là kẻ lập dị." Tống Thanh Thời ngượng ngùng nói: "An Long cũng là một kẻ lập dị, hắn thích chơi côn trùng, trên người lúc nào cũng mang theo đủ loại cổ trùng. Mặc dù ta cảm thấy côn trùng rất thú vị, nhưng hình như người khác đều rất sợ chúng nên không có ai qua lại với hắn. Lúc chúng ta quen biết nhau là ở trong bí cảnh, hắn muốn dùng côn trùng hù dọa ta, ta phát hiện con côn trùng đó rất đặc biệt, có giá trị với y học, bèn tò mò hỏi một câu, thảo luận chút kiến thức chuyên ngành, kết quả là hắn quấn lấy ta đòi tới Dược Vương Cốc làm khách, ta đồng ý..." Việt Vô Hoan dạt dào hứng thú, nghe rất chăm chú. Tống Thanh Thời nghĩ đến chuyện năm đó, cực kì buồn cười: "Đã quá lâu ta không qua lại với người khác, chướng ngại giao tiếp rất nghiêm trọng, thảo luận độc kinh dược lý thì còn tạm được, nhưng nói đến chuyện khác là luôn không tìm được từ để diễn đạt, gần như không thể giao tiếp với người bình thường... Nhưng An Long rất thông minh, hắn luôn có thể hiểu được ta đang nghĩ gì. Sau này, khi bọn ta thân nhau hơn, hắn bắt đầu đổi đủ trò chọc cho ta giận, hoặc là lúc làm việc giả vờ ngớ ngẩn, ép ta phải mở miệng nói chuyện và mắng hắn... Kỷ lục cao nhất của ta là mắng hắn suốt nửa canh giờ không ngừng nghỉ... Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, không đến mức nói năng lộn xộn nữa. Ta hơi hoài nghi hắn cố ý làm vậy, nhưng hắn không thừa nhận, có thể là ta nghĩ nhiều rồi..." Việt Vô Hoan có vẻ hứng thú nói: "An tiên tôn đúng là một người lạ kỳ." "Ừm, hắn thường xuyên tìm được dược liệu và tin tức về dược liệu quý giá ở các nơi khác, sau đó sẽ dẫn ta đi hái về, còn dạy ta rất nhiều thứ, cách phân biệt ác ý, kỹ xảo dọa kẻ địch." Tống Thanh Thời nói đến đây, sợ Việt Vô Hoan hiểu lầm mình chỉ biết chiếm tiện nghi của An Long, vội vàng giải thích: "Ta cũng tìm rất nhiều cổ trùng kỳ quái và vật liệu nuôi cổ để đưa cho hắn, dạy hắn rất nhiều kiến thức về dược học, giúp hắn luyện các loại thuốc, khi hắn gặp khó khăn ta cũng đến hỗ trợ." Việt Vô Hoan cười nói: "Vâng, tôn chủ là người tốt nhất." Tốt đến mức khiến người ta chỉ muốn chiếm đoạt. "Trước kia ta không có bằng hữu nào khác, không hiểu lắm người khác đối xử với bằng hữu của họ như thế nào." Tống Thanh Thời được y nịnh đến mức đỏ mặt, tổng kết lại: "Tất cả mọi người đều nói ta và An Long là tổ hợp lập dị, ta thấy như vậy cũng coi là bằng hữu tốt nhỉ?" Thế nên, dù có tức hơn nữa, y cũng không có suy nghĩ thiêu chết con Alaska này, đánh nặng tay còn trị thương cho hắn. Việt Vô Hoan nghe được từ mấu chốt: "Trước kia?" Tống Thanh vui vẻ nói: "Bây giờ còn có Vô Hoan nữa!" Cậu thích nhất là Việt Vô Hoan, xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng săn sóc, thiện lương mà ngoan ngoãn, nói gì cũng hiểu, sẽ không tùy tiện giận cậu, cũng sẽ không chọc giận cậu, chỗ nào cũng tốt. Khóe miệng Việt Vô Hoan tạo thành một đường cong mê người hơn nữa: "Chúng ta là bằng hữu tốt?" Tống Thanh bỗng nhiên ý thức được là mình đã đơn phương quyết định, chưa trưng cầu ý kiến của đối phương, như vậy không được. Cậu dè dặt hỏi: "Có được không?" "Đương nhiên là được rồi." Dây leo của Việt Vô Hoan lần nữa quấn lên chân cậu, nhẹ nhàng kéo kéo, đôi mắt dưới mặt nạ chăm chú nhìn người trước mắt, trong thanh âm mang theo sự mập mờ không nói ra được: "Tâm ý của ta đối với người, cũng giống như hắn..." Tống Thanh Thời bị y nhìn đến mức tim đập nhanh hai nhịp, cảm nhận được Nguyên Anh lại có chút không bình thường, vội vàng nhẩm lại mấy lần bệnh lý học, khống chế lại cảm xúc, kiềm chế sự bất thường trong lòng. Lần này cậu tỉnh lại đã phát hiện Nguyên Anh của mình có vấn đề nghiêm trọng, vốn là tu vi gần đại viên mãn đã tụt mất rất nhiều, chẳng những không thể tăng lên mà còn có cảm giác dần trôi mất, loại trừ hết tất cả các nguyên nhân khác thì, có vẻ như là đạo tâm xảy ra vấn đề? Thân xác cậu ở thế giới này không có tim, cho nên chọn đạo vô tình, không nổi dục vọng, không bị cảm xúc quấy nhiễu. Từ khi tu đạo vô tình, dù nghiên cứu có thất bại một trăm tám mươi lần, cậu cũng không hoảng hốt. Cậu cũng hoài nghi liệu có phải bản thân đã rung động với Việt Vô Hoan, nhưng tình yêu của đàn ông luôn cộng sinh với dục vọng, cậu rất chắc chắn bản thân mình không nảy sinh dục vọng về phương diện kia với Việt Vô Hoan, suy nghĩ cũng không dám có, sợ gây ra bóng ma tâm lý cho đối phương. Lý trí phân tích ra kết quả, có lẽ là sau khi quen biết Việt Vô Hoan, cậu đã rất nhiều lần vui buồn quá mức, cảm xúc bất ổn, nên ảnh hưởng đến đạo tâm? Tống Thanh Thời suy nghĩ, vận chuyển Hàn Ngọc Quyết, lấy ra một phần linh lực từ U Hỏa để bảo vệ Nguyên Anh, kiềm chế sự trôi đi, sau này chỉ cần sử dụng linh lực có chừng mực, không để đan điền khô kiệt thì tu vi tạm thời sẽ không sụp đổ vì tâm tình chập chờn. Những chuyện khác, cậu có thể chậm rãi giải quyết, dù sao thì tuổi thọ của tu sĩ Nguyên Anh rất dài, thời gian còn nhiều, rất nhiều, mà sự kiên nhẫn của cậu là số một số hai tiên giới. Việt Vô Hoan thấy cậu bỗng dưng im lặng, bất an hỏi: "Tôn chủ vẫn cảm thấy khó chịu sao?" Tống Thanh Thời cười lắc đầu, giơ tay gọi đến một con chim truyền tin, gửi thư cho An Long. Chim truyền tin cánh bay về phía bầu trời. Tống Thanh Thời nhìn cánh chim, chợt nhớ tới đám trẻ con mình cứu ra từ chỗ Tạ Khuyết vẫn chưa được sắp xếp... Việt Vô Hoan nghe cậu nhắc đến chuyện này thì cười nói: "Bọn chúng bị chuyện lô đỉnh dọa sợ, lại được biết cơ thể người phàm khó bước trên con đường tu tiên nên hầu hết đều lựa chọn trở về nhà. Chỉ cần bọn chúng không gây ra chuyện gì ngu ngốc, với số tiên dan trong tay và mấy chiêu tiên thuật cũng đủ để sống rất tốt ở nhân gian. Còn lại sáu người không có nhà để về hoặc không muốn trở về, ta tự ý quyết định cho chúng ở lại. Ngoài ra cũng chọn mấy dược phó thông minh có tư chất tốt, khoảng hơn ba mươi người, cho bọn họ học tập y thuật và chế dược trong cốc, có mấy mầm mống rất tốt, có thể trở thành trợ thủ thí nghiệm cho tôn chủ." Tống Thanh Thời vui mừng quá đỗi, cậu không am hiểu dạy dỗ người khác, hầu hết mọi việc trong phòng thí nghiệm đều phải tự mình làm, rất tốn thời gian, sau này có Việt Vô Hoan hỗ trợ mới ý thức được tầm quan trọng của trợ thủ. Cậu cũng đã nghĩ đến việc mở lớp học, đào tạo ra mấy người trợ thủ thông minh, chỉ là chưa kịp làm chuyện đó đã ngủ mất. Ánh mắt Việt Vô Hoan cực kì cao, y đã nói hạt giống tốt thì chắc chắn là so với cậu chọn còn tốt hơn. Tống Thanh Thời tràn đầy phấn khởi, cứ thế ném chuyện về An Long ra sau đầu, muốn đi tham quan lớp học. Việt Vô Hoan lấy ra một bộ pháp bào được đặt làm theo nguyên mẫu, sau đó lại phủ thêm một lớp áo choàng lông cáo trắng xinh đẹp vô cùng: "Tôn chủ, hiện đang là mùa xuân, bên ngoài còn lạnh." Tống Thanh Thời xoa bóp lớp lông cáo mềm mại, lại nhìn pháp trận phòng lửa trong áo lông, trong lòng rất thích, mặc dù cậu không sợ lạnh, thế nhưng lại rất thích tới gần đồ vật ấm áp, không biết sao thiên sứ nhỏ lại phát hiện ra bí mật này. Bản mệnh đan hỏa hiện ra trên không trung, tụ thành một đóa sen đỏ. Tống Thanh Thời giẫm lên sen đỏ, có Việt Vô Hoan đi cùng, chậm rãi bay ra khỏi tẩm cung. Trước mắt xuất hiện những cảnh sắc chưa từng thấy, vốn là mảnh sân được trồng lung tung mấy gốc cây, giờ được một vườn hoa rực rỡ sắc màu thay thế, tử đằng rũ xuống, thược dược xinh đẹp, mẫu đơn đoan trang, còn có hoa đào, hoa lê, hoa hạnh... Gần như tất cả những loài hoa đẹp nhất của mùa xuân đều tụ lại ở đây, sắc màu rải rác đan xen vào nhau đến tinh tế, hình thành một bức tranh hoàn mỹ. Hồ nước lúc đầu chỉ có mấy con cá chép, giờ đã có thêm rất nhiều hạc tiên và chim uyên ương, những chiếc cổ duyên dáng đan vào nhau cùng bay lên, ríu rít tiếng chim kêu... Tống Thanh Thời khiếp sợ quay đầu lại, nhìn biển hiệu ghi cung Phục Linh trên nóc, xác định đây là tẩm cung của mình. Việt Vô Hoan giải thích: "Bởi vì Dược Vương Cốc có rất nhiều nơi cần tu sửa, dược phó và người hầu mới đến cũng cần viện riêng, cho nên ta đã tự chủ trương, một lần nữa thiết kế lại cảnh vật ở đây, nếu như tôn chủ không thích... Cũng có thể khôi phục lại như trước..." "Ta thích." Tống Thanh Thời lập tức trả lời, chân thành ca ngợi: "Quá đẹp!" Dược Vương Cốc vốn là nơi trú ẩn của một môn phái tà tu, Tống Thanh Thời tra ra tà tu dùng đồng nam đồng nữ luyện dược, bèn ra tay tiêu diệt cái môn phái ghê tởm này. Sau đó cậu phát hiện địa hình của nơi này rất tốt, thích hợp để dược vật sinh trưởng, luyện dược đan lô cái gì cần có đều có, cứ thế ở lại luôn, rồi chậm rãi biến thành bộ dáng như hiện tại. Phần lớn phòng ở và kiến trúc đều là do mốn phái tà tu năm đó để lại, về sau xây thêm cũng là làm thế nào thuận tiện nhất, tên các viện cũng là tùy tiện giở sách thuốc ra đặt, chưa từng cân nhắc đến vấn đề mĩ quan. Cậu là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, hoàn toàn không hiểu nghệ thuật thiết kế, nhưng không có nghĩa là không thích những thứ xinh đẹp... Cậu thích mặc màu trắng là vì mặc vậy sẽ khiến dáng người mình trông không quá gầy yếu, chứ thật ra cậu thích những sắc màu tươi đẹp tràn ngập sức sống hơn... Mảnh sân trước mắt, tươi đẹp đến mức tùy ý mà khoa trương, mọi chi tiết đều hợp ý cậu. Việt Vô Hoan thỏa mãn nhìn ánh mắt tán thưởng của cậu, liếm bờ môi vì dục vọng mà hơi khô, cõi lòng cực kỳ thoả mãn. Cứ như vậy... Nhiễm lên một chút hơi thở của mình trong đôi mắt sạch trong ấy. Cho đến khi trở thành quen thuộc, trở thành một bộ phận của cuộc sống. Để cuối cùng không thể tách rời. _______________________________ Dạo này lại đau lưng rồi...