Edit: Ry Làm thầy thuốc, điều quan trọng nhất là phải tỉnh táo, nhất là khi đối mặt với bệnh tình phức tạp, nguy hiểm trầm trọng và khẩn cấp. Kiếp vân đã tan đi, những vì tinh tú lại một lần nữa che kín bầu trời. Cấp cứu cần phải giành giật từng giây, không có thời gian để khổ sở... Việt Vô Hoan cẩn thận vô cùng, ôm lấy Tống Thanh Thời, bí mật chạy về Dược Vương Cốc. Trước tiên, y lấy Kim Liên Thủ Tâm Đan sưu tập trong kho tàng ra cho Tống Thanh Thời ăn, ổn định tâm mạch và sự sống. Sau đó lặng lẽ chuyển Tống Thanh Thời đến trong căn phòng bí mật dùng để bế quan, căn phòng này nằm dưới tẩm cung, bên trong chất một đống sách cổ chưa nghiên cứu xong, còn có một bể suối thuốc nhỏ bị bỏ hoang, suối thuốc này có tác dụng điều dưỡng làm ấm cơ thể. Trước kia Tống Thanh Thời tắm ở đây, về sau chê bể quá nhỏ nên mới xây một cái phòng tắm lớn ở bên ngoài tẩm cung, sau đó bỏ hoang chỗ này. Lúc Việt Vô Hoan giúp cậu quét dọn đã vô tình phát hiện ra chỗ này, bởi vì đã mấy trăm năm chưa được sử dụng nên trong Dược Vương Cốc không có ai biết đến sự tồn tại của nó. Chuyện Dược Vương Tiên Tôn bị thương liên quan đến an nguy của Dược Vương Cốc, cũng liên quan đến tính mạng của Tống Thanh Thời, chắc chắn phải giữ bí mật. Việt Vô Hoan một lần nữa dẫn suối thuốc chảy vào bể, rồi cởi bỏ toàn bộ y phục đã rách nát của Tống Thanh Thời, chậm rãi đặt cậu vào trong nước. Trên cơ thể gầy yếu mảnh mai hiện đầy những vết phỏng lớn, khắc lên da thịt tuyết trắng, nhìn mà đau lòng, vô cùng dọa người. Nửa người bên trái gần như bị sét đốt cháy khét, kinh mạch bên trong cũng đứt gãy, đủ để tưởng tượng ra khoảnh khắc bị thương đau đớn tới mức nào... Thế nhưng, cửu tử nhất sinh, người lại chưa từng do dự... Thậm chí trước khi hôn mê, Tống Thanh Thời còn dùng tất cả linh lực để khóa lại Minh Giới U Hỏa trong cơ thể, phòng ngừa độc hỏa lan tràn làm bỏng người bên cạnh, cứ thế nên mới không thể tự động chữa trị tứ chi giống như các tu sĩ Nguyên Anh khác. Việt Vô Hoan dùng thần niệm điều tra xong, nhìn người trong ao, cõi lòng càng thêm khổ sở. Y cố gắng nhớ lại những gì đã học ngày xưa, dùng hết sức để giữ bình tĩnh, thử bỏ Linh Tán và Phục Cốt Dịch vào trong nước, làm hết khả năng để chức năng của cơ thể cậu được duy trì ở trạng thái ổn định, không đến mức mất sự sống... May mà, ngày thường y học tập rất nghiêm túc, nên dược vật có tác dụng. Các dấu hiệu sự sống của Tống Thanh Thời dần có xu hướng ổn định lại, nhưng mà pháp khí bản mệnh của cậu đã bị tổn thương, Nguyên Anh cũng ảnh hưởng nặng nề, không thể tỉnh dậy khỏi mê man. Việt Vô Hoan hoàn thành mọi chuyện cần thiết, cuối cùng cũng có thể bắt đầu đau khổ. Y nhìn người trôi nổi trong nước, chẳng biết tại sao, chợt nhớ tới những lời đồn đáng sợ mình từng nghe được về Dược Vương Tiên Tôn, ví dụ như là hắn có hai đóa sen lửa cực kì khủng khiếp, có thể thiêu huỷ cả ngọn núi, đồ môn diệt phái, biến tu sĩ làm hắn cảm thấy ngứa mắt thành tro bụi trong nháy mắt. Nhưng người trước mắt này, thiện lương lại dịu dàng, là những gì tốt đẹp nhất thế gian, lại bị vận mệnh của y liên lụy, gặp phải trời phạt, biến thành thứ đồ sứ tràn đầy vết nứt, yếu ớt vô cùng chỉ chạm vào là sẽ vỡ tan. Y càng thêm căm thù thế giới bẩn thỉu này, căm thù thiên đạo bất công, mà đau hơn cả là hận chính bản thân mình bất lực, cõi lòng đắng nghét, cả người trên dưới cũng thống khổ vô cùng. Rất muốn phá hủy tất cả... Hô hấp trở nên dồn dập, có xu hướng mất kiểm soát cảm xúc. Thế nhưng y không thể... Việt Vô Hoan biết cảm xúc của mình lại bắt đầu tan vỡ, nhanh chóng dùng Tỏa Tình đè nén lại dục vọng hủy diệt, hít sâu một hơi, cố gắng làm theo liệu pháp tâm lý mà Tống Thanh Thời từng dạy. Nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, đè nén điên cuồng, cố hết sức để quên đi suy nghĩ tự sát. Chẳng biết tại sao, trong đầu y bỗng hiện ra lời hứa hẹn Tống Thanh Thời từng nói. [Những gì ngươi vốn có, ta sẽ thay ngươi tìm về; những thứ ngươi muốn, tất cả ta đều sẽ cho ngươi.] Trước kia y không hiểu, hiện tại đã hiểu. Hóa ra lời hứa này còn bao gồm cả tính mạng của y... Việt Vô Hoan càng hiểu rõ bao nhiêu, thì càng si mê, càng yêu người bấy nhiêu. Y là ác ma bò ra từ Địa Ngục khoác lên bộ da dê yếu đuối vô hại, muốn dùng phần tình cảm hèn hạ này với lấy thứ đồ xa vời không nên mơ ước, muốn dùng cơ thể thối nát này vấy bẩn vị thần sạch sẽ nhất đời. Y thật ghê tởm... Việt Vô Hoan nhắm mắt lại, cũng không dám nghĩ nữa, y chậm rãi quỳ gối bên cạnh ao, kéo lấy bàn tay phải trong nước vẫn còn lành lặn của Tống Thanh Thời, thành kính đặt ở bên môi hôn một cái: "Thanh Thời, đừng sợ, Dược Vương Cốc có rất nhiều sách thuốc, ta sẽ cố gắng hết sức để học..." "Thanh Thời, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ Dược Vương Cốc, không để nó bị tổn hại..." "Thanh Thời, đừng sợ, ta sẽ chăm sóc tốt chuột bạch của ngươi..." "Thanh Thời, đừng sợ, ta sẽ không vứt bỏ tính mạng này nữa..." Việt Vô Hoan mở to mắt, trái tim y đang khóc, nhưng lại không chảy được một giọt nước mắt, cơ thể y đang đau nhức, nhưng y lại không cảm nhận được. Máu trên trán như nước mắt, từng giọt từng giọt chảy xuôi theo khuôn mặt, rơi xuống mu bàn tay Tống Thanh Thời, in lên dấu vết xấu xí. Những thứ màu đỏ này... Thật bẩn... Y muốn lau đi vết máu chướng mắt này, thế nhưng sợ lau nhẹ sẽ không sạch sẽ, lau mạnh lại sợ sẽ quấy rầy người đang ngủ. Y suy nghĩ, cuối cùng cúi đầu xuống, dán bờ môi nóng hổi lên da thịt mát lạnh, nhẹ nhàng liếm hôn mu bàn tay, chậm rãi trượt xuống, cuốn lấy từng ngón tay, ngậm vào trong miệng, rồi lại lưu luyến không rời đưa ra. Y cẩn thận hôn lên mỗi tấc da thịt trên tay cậu, hôn đến sạch sẽ, khóa chặt hơi thở trong lòng, sau đó dừng lại ở đây, không thể vượt qua Lôi trì nửa bước. Việt Vô Hoan gắt gao nắm lấy bàn tay của người quan trọng nhất đời mình, đưa ra lời hứa hẹn quan trọng nhất trong cuộc đời: "Thanh Thời, ta sẽ trị khỏi cho ngươi." ... Bắc Xuyên, thành Trấn Hà, Tham Đồng Phái. Thành Trấn Hà là một tòa thành nhỏ hẻo lánh, Tham Đồng Phái thuộc về một chi của Hợp Hoan Tông, môn chủ Quy Nguyên Tiên Tôn đã có tu vi đến Nguyên Anh, kinh doanh thanh lâu sòng bạc trong thành Trấn Hà. Lão trời sinh tính phong lưu, có một đôi mắt hồ ly, lúc nào cũng cười ba phần với người khác, nhưng thật ra là một người tàn khốc thâm độc vô cùng, là sự tồn tại không người nào trong thành dám trêu vào. Tối nay, rốt cuộc Quy Nguyên Tiên Tôn cũng không cười nổi nữa. Vô số cổ trùng kinh khủng, che mây chắn trời, đầy đất đầy tường, bao phủ lấy toàn bộ Tham Đồng Phái, giết tất cả sinh linh chúng gặp phải. An Long ngồi trên ghế thái sư, môi mím chặt, trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ hung ác, nghịch chén rượu trong tay, có vẻ đầy hứng thú nhìn cảnh sắc trước mặt. Bên cạnh hắn quỳ một tên nam sủng vừa leo xuống từ giường của Quy Nguyên Tiên Tôn, quần áo không chỉnh tề, hai chân run run, đang nhanh trí thay hắn rót rượu, không cả dám nhìn vị chủ nhân cũ. Quy Nguyên Tiên Tôn đã bị vùi lấp trong đống cổ trùng, cả người tê liệt, không thể động đậy. Ánh mắt của lão vằn vện tia máu, muốn chất vấn đối phương tại sao lại muốn giết lão, nhưng từ miệng lại bò ra một con rết kinh khủng, đầu lưỡi sưng tấy, không thể nói được thành lời, chỉ có thể "a a" những tiếng thảm thiết. . ngôn tình hài An Long nhìn ra tâm tư của lão, cười nói: "Ngươi muốn biết vì sao ta lại giết ngươi?" Quy Nguyên Tiên Tôn liều mạng gật đầu, rít lên. "Ngày ấy, ngươi ở trên núi nhìn thấy việc ta làm đúng không?" Dáng vẻ tươi cười của An Long đáng sợ như ác ma, dường như hắn chỉ đang nói về một chuyện bâng quơ nào đó: "Tuy nói không oán không thù, việc này hiện tại cũng không quan trọng, nhưng mà... Ai bảo ngươi nhìn thấy bộ dáng mất mặt của ta?" Chỉ vì mất mặt ư? Chỉ vì thế mà giết sạch cả Tham Đồng Phái của lão? Mắt Quy Nguyên Tiên Tôn gần như chảy ra máu, lão đã nghĩ rất nhiều lý do khiến Cổ Vương Tây Lâm muốn giết mình, nhưng lại không ngờ đối phương chỉ vì một việc cỏn con đó mà dồn mình vào chỗ chết! Thậm chí lão còn chưa từng để việc này ở trong lòng! Cổ Vương Tây Lâm là một con sói tàn bạo hung hãn đến tột độ, không hề có tình cảm bình thường của nhân loại, hành vi không thể dựa theo lẽ thường để phỏng đoán. Hắn trưởng thành trong giết chóc, hắn sống, chỉ để ăn thịt người. An Long uống cạn rượu trong chén, buồn chán phất tay một cái, cổ trùng nhanh chóng cắn đứt cổ Quy Nguyên Tiên Tôn, sau đó cùng nhau bò lên bao phủ thi thể. Nam sủng nhỏ bé run run rẩy rẩy lại rót đầy rượu cho hắn, nhớ tới lời đồn Cổ Vương ham mê sắc đẹp, thử ném mấy cái nhìn quyến rũ, thế nhưng gã quá mức sợ hãi, những ánh mắt đó nhìn kiểu gì cũng thấy như mắt bị chuột rút. An Long nhìn cũng thấy thú vị, rượu trong bầu còn chưa uống hết, cũng không nỡ đi, thế là nhếch miệng, để lộ chiếc răng nanh, bắt đầu nói chuyện phiếm: "Tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì?" Nam sủng cố gắng cười nói: "Tư Dược ạ." "Ồ? Tên này rất hay." An Long bỗng hào hứng, nhìn bàn tay trắng nõn của gã, có phần hứng thú hỏi: "Ngươi và thuốc có liên quan gì với nhau?" Tư Dược cẩn thận đáp: "Dạ thưa phụ thân là một dược sư." An Long lại hỏi: "Ngươi không muốn báo thù cho tình nhân cũ à?" Tư Dược ngay cả đầu cũng không thèm ngoái lại nhìn, cười nói: "Tiên tôn cứ đùa, người kia sao có thể tính là tình nhân được?" An Long tiếp tục đùa gã: "Lúc ta tới thấy ngươi ở trên giường kêu tâm can bảo bối sung sướng lắm mà, sao giờ lại không phải là tình nhân rồi?" "Nô là người của Nam Phong Các." Tư Dược liều mạng giữ bình tĩnh, không nghĩ ra người trước mắt muốn nghe cái gì, cuối cùng kiên quyết, thẳng thắn nói: "Nô chỉ là một tiểu quan bán mình, ai cho tiền, người đó sẽ là tâm can bảo bối của nô." An Long ngẩn người, bật cười ha hả, kêu: "Hay, hay, hay lắm!" Tư Dược tiếp tục lấy lòng: "Tôn chủ anh tuấn uy vũ phi phàm như vậy, dù không trả tiền, nô cũng sẽ coi tôn chủ là tâm can bảo bối." An Long nhìn bộ áo trắng mỏng manh khoác lên dáng người gầy yếu của gã, nhìn khuôn mặt thanh tú, tiện tay kéo qua một sợi tóc dài, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, dường như đang nghĩ cái gì đó, qua rất lâu sau mới nhỏ giọng thầm thì: "Nếu như hắn cũng có thể nghĩ như ngươi, đưa tiền là gọi tâm can bảo bối thì tốt biết bao, ta có thiếu cái gì cũng không thiếu tiền..." Tư Dược không rõ ý tứ của hắn, không dám tùy tiện đáp lời. An Long hung hăng giật tóc của gã, hỏi: "Ngươi nói xem, trên đời này đạo lữ không yêu thương nhau có nhiều không?" Tư Dược nhịn đau nói: "Nhiều ạ." An Long lưỡng lự hỏi: "Đạo lữ như vậy sao có thể thành đôi?" Tư Dược không chút do dự nói: "Vì đối phương có tiền, có quyền, có sức mạnh, hoặc là nhan sắc." "Nói hay lắm! Ta thích như vậy!" An Long mừng rỡ vô cùng, thỏa mãn buông mái tóc trong tay ra, vui vẻ nói: "Cái thứ như đạo lữ cần gì tình cảm? Chỉ cần có thể khiến hắn muốn tiền của ta, muốn quyền của ta, muốn sức mạnh của ta, muốn vẻ đẹp của ta, muốn ta đối xử tốt với hắn là được..." Tư Dược nghe vậy thì ngơ ngác: "Được tiên tôn thật lòng đối đãi như vậy, thiên hạ có người nào sẽ không yêu ngài chứ?" "Hắn sẽ không yêu." An Long uống cạn giọt cuối cùng trong bầu rượu, rốt cuộc cũng có men say. Hắn chậm rãi đứng dậy, dùng một đầu ngón tay ấn lên trán Tư Dược, ngây người nhìn bóng dáng màu trắng gầy yếu giống người kia đến mấy phần, trong mắt chảy qua một tia tuyệt vọng. Một lát sau, hắn không nhịn được cười ha hả, giễu cợt chính mình: "Người kia... Tu đạo vô tình..." Năm trăm năm trước, hắn đã biết mình ôm mộng tưởng hão huyền. Đạo Vô Tình, đại đạo vô tình, cả đời sẽ không động lòng, động là tu vi sẽ hủy diệt. Thế nên, hắn vĩnh viễn không chiếm được tình cảm mình mong muốn. Thế nên, hắn vĩnh viễn không chiếm được trái tim kia. ... An Long dùng Tỏa Tình khống chế lại tham lam và ác ý gần như mất khống chế. Đầu ngón tay của hắn xuất hiện một con cổ trùng nhỏ bé, như tia sáng chui vào trán Tư Dược: "Vì cái tên của ngươi, vì câu trả lời của ngươi đã lấy lòng ta..." Cổ trùng từng bước xâm chiếm ký ức, Tư Dược chậm rãi ngã xuống. An Long sải bước ra khỏi cửa chính, cơn lũ côn trùng cũng chậm rãi rút lui, một con rắn trắng mình dính đầy máu trườn qua mặt đất đầy thi thể, no nê bò lên cánh tay và bả vai hắn, ghét bỏ quấn chặt, sau đó quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn. Hắn vỗ đầu rắn, dỗ dành nó: "Được rồi, ta sẽ viết thư cho Tiểu Thanh Thời, xin hắn đừng giận nữa." "Lần này lại gửi chút đồ thú vị cho hắn nhỉ?" "Nghe nói sắp tới bí cảnh Vân Lĩnh sẽ mở ra, trong đó có chút dược liệu thú vị, chúng ta đi cướp cho Thanh Thời nhé, thấy sao?" Hết quyển 1.