CHƯƠNG 50: Đây là vũ khí bí mật Edit: Foxpii Điều kiện ký túc xá của trường trung học Giang Đại khá tốt, phòng sáu người, sử dụng giường trên bàn dưới, được trang bị điều hòa không khí, ban công rộng rãi, có một phòng tắm riêng biệt. Nơi người chơi được phân bố tới là tầng một của ký túc xá nam sinh lớp 12, tầng một có mười hai ký túc xá, cầu thang dẫn lên tầng hai khóa cửa sắt, không thể đi qua. Vòng này chỉ có sáu ngày, Giang Vấn Nguyên dự cảm không nên ôm hy vọng với hiệu quả hành động của đoàn đội mới, cho nên cậu trực tiếp lựa chọn ký túc xá số 1001 gần cửa nhất, ít nhất cũng có thể đi ít vài bước để tiết kiệm thời gian. Sau khi xác nhận nhận phòng, trò chơi bàn tròn như thường lệ tạo ra quần áo phù hợp cho họ, trên giường đồ dùng cũng đầy đủ. Trên người mấy người Giang Vấn Nguyên còn mặc quần áo thu đông, từ thư viện đến ký túc xá cũng chỉ cách năm sáu trăm mét nhưng bọn họ đã bị ánh mặt trời độc ác nướng đến mồ hôi đầm đìa. Giang Vấn Nguyên tìm được tủ quần áo của Lữ Kỳ Diệu, từ bên trong tùy tiện lấy ra một bộ trang phục mùa hè đưa cho cô: "Trong tủ quần áo này chứa quần áo của em, trước tiên đi thay quần áo mùa đông trên người đi." Lữ Kỳ Diệu giống như đối đãi với bảo vật trân quý vậy, nhẹ nhàng gấp quần áo bị nghiền nát của Lữ Anh Kỳ đặt lên bàn. Cô cũng không hỏi Giang Vấn Nguyên vì sao lại tìm được quần áo thích hợp cho mình, trầm mặc tiếp nhận quần áo, xuyên qua ban công đi vào phòng vệ sinh. Nhìn cánh cửa bằng thép nhựa chống thấm nước khép lại trong phòng vệ sinh, Giang Vấn Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lữ Kỳ Diệu tuổi còn nhỏ lại vừa mới chứng kiến người thân duy nhất dùng một phương thức quỷ dị mà tử vong, cậu vốn tưởng rằng chiếu cố Lữ Kỳ Diệu sẽ là một chuyện rất phiền toái, nhưng hiện tại xem ra, Lữ Kỳ Diệu không ồn ào không ầm ĩ nhu thuận nghe lời, trình độ thành thục hiểu chuyện của cô hoàn toàn vượt qua tuổi tác. Phòng vệ sinh chỉ có một gian, Tề Tư Viễn không kịp thay phiên nhau vào phòng vệ sinh thay quần áo, rèm cửa sổ cũng không kéo, trực tiếp cởi toàn bộ áo khoác ra trong phòng, lộ ra dáng người tam giác ngược hoàn mỹ. Vốn Tề Tư Viễn định ngay cả quần cũng cởi ra nhưng dưới ánh mắt đáng sợ của Giang Vấn Nguyên, hắn mới không tiếp tục cởi. Trò chơi bàn tròn đã đủ tuyệt vọng đủ khủng bố rồi, Giang Vấn Nguyên không hy vọng Đan Hiểu Nhiễm lại bị kích thích không cần thiết. Tề Tư Viễn mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xám, dùng điều khiển từ xa bật điều hòa lên, đứng ở nơi gió thổi đến, vẻ mặt hắn thỏa mãn rốt cục cũng sống lại: "Bây giờ là ba giờ chiều, cách lúc trời tối còn mấy tiếng đồng hồ. Trần Miên, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu đây?" Giang Vấn Nguyên từ trong tủ quần áo của mình tìm ra một bộ trang phục mùa hè màu đen thuần khiết, gắp quần áo lên cánh tay: "Tôi muốn đến văn phòng hành chính hoặc phòng hiệu trưởng một chuyến, chủ yếu điều tra tình hình xây dựng thư viện thứ hai, thuận tiện tìm hiểu một chút về những sự kiện ảnh hưởng không tốt lắm xảy ra trong trường học trong những năm gần đây." Tề Tư Viễn tươi cười, say sưa phân tích, thái độ thoải mái quá mức của hắn giống như đối mặt với tuyệt cảnh sống không phải là cửa tử, mà là một trò chơi có thể tận tình hưởng thụ vui vẻ. "Tư tưởng lớn gặp nhau, tôi cũng cảm thấy thư viện thứ hai có vấn đề! Quản đốc nói, hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc. Thông thường các trường sẽ sắp xếp thời gian xây dựng công trình vào mùa đông và mùa hè, cho dù thời hạn xây dựng dài cũng sẽ cố gắng sắp xếp trong học kỳ, trước học kỳ, hoặc nửa đầu học kỳ tiếp theo. Tuy nhiên, thời gian xây dựng của thư viện thứ hai lại là trong nửa sau của học kỳ tiếp theo, cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn còn trong giai đoạn cải tạo mềm, tiếng ồn xây dựng, bụi và ô nhiễm sẽ ảnh hưởng đến việc học sinh lớp 12 ôn tập, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể dẫn đến việc học sinh trượt trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Nơi bất thường không chỉ là thời gian làm việc mà còn có thời gian thư viện nhập sách mới. Còn chưa đầy một tháng nữa sẽ đón kỳ nghỉ hè, học sinh cũng tập trung ôn tập cuối kỳ, nhu cầu đến thư viện mới không cao. Nhà trường hoàn toàn có thể tận dụng kỳ nghỉ hè để nghiên cứu chi tiết cách bố trí thư mục của thư viện, không cần phải vội vàng để đưa vào sử dụng. Các trường học sẽ không vô cớ đưa ra quyết định như vậy, việc thư viện thứ hai được xây dựng rất có giá trị điều tra!" Tề Tư Viễn phân tích rất toàn diện, Giang Vấn Nguyên cơ bản không cần bổ sung, nhìn về phía Đan Hiểu Nhiễm: "Phiến tử*, đợi lát nữa chúng ta đến văn phòng hành chính cô và Lữ Kỳ Diệu hãy tận lực điều tra tài liệu liên quan đến thư viện thứ hai. Hãy nhớ từ yêu cầu giúp đỡ mà chúng tôi đã ước định, nếu gặp nguy hiểm cô hãy hét lên từ trợ giúp, tôi sẽ mau chóng đuổi tới." (*gốc là 扇子 (phiến tử) = cây quạt. Trên Baidu giải thích thế này: Bởi vì "quạt" 扇 【 shàn 】 và "tốt" 善 【 shàn 】 đồng âm nên quạt cũng ngụ ý là "lòng tốt", "hành động tốt" . Ở câu trên dùng để gọi Đan Hiểu Nhiễm là bởi vì cô gái này "rất tốt, đối với ai cũng rất hòa khí, là một đại thiên sứ chữa bệnh" như đã giới thiệu ở những chương trước ) Đan Hiểu Nhiễm gật gật đầu, trước kia cô và Vĩnh Tiền cùng nhau vào trò chơi đều là được Vĩnh Tiền che chở, cái gì cũng không phải làm liền thông quan trò chơi. Giang Vấn Nguyên giao cho cô nhiệm vụ, từ ý nghĩa nào đó mà nói đây là lần đầu tiên Đan Hiểu Nhiễm chân chính đối mặt với trò chơi bàn tròn. Cô run rẩy môi: "Tôi có một vấn đề..." Tề Tư Viễn đã sớm nhìn ra tật xấu của Đan Hiểu Nhiễm là ỷ lại vào người khác, nói chuyện lại bắt đầu quá não: "Phiến tử tiểu thư, không phải ngay cả tìm kiếm tư liệu lưu trữ cũng cần Trần Miên đi cùng chứ? Nếu cô không thoát khỏi tật xấu phụ thuộc vào người khác, nếu như người cô có thể dựa dẫm đã chết, vậy thì không phải cô chỉ có thể chờ chết sao?" Giang Vấn Nguyên, người được cho là đã chết: "..." Có thể dùng một câu đắc tội với hai người, lực sát thương của Tề Tư Viễn thật sự là tuyệt cường. Đan Hiểu Nhiễm kiềm chế thật sự rất tốt, cô một chút cũng không vì lời lẽ của Tề Tư Viễn mà tức giận: "Không phải, tôi đang suy nghĩ vì sao Lữ Kỳ Diệu lâu như vậy còn chưa đi ra, thay quần áo thôi mà đã gần ba phút rồi, tôi có hơi lo lắng cho em ấy." Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn lập tức vọt ra ban công, Đan Hiểu Nhiễm run rẩy chân đi theo phía sau bọn họ. Giang Vấn Nguyên đứng ở cửa phòng vệ sinh, dùng sức gõ cửa chống thấm bằng thép nhựa trong phòng vệ sinh: "Lữ Kỳ Diệu, mở cửa!" Giang Vấn Nguyên đập cửa rung trời nhưng Lữ Kỳ Diệu cũng không đáp lại, cậu cũng bất chấp phòng bị nam nữ, nhấc chân muốn đá văng cửa. Giang Vấn Nguyên vừa nhấc chân lên, chỉ thấy một cây bút máy từ bên trong cửa bằng thép nhựa đâm xuyên qua cánh cửa, đầu bút dính máu bị kẹt ở chính giữa cửa nhựa, dưới ánh mặt trời rải vào ban công phản chiếu quang mang quỷ dị. Cây bút bị kẹt trên cửa thép nhựa di chuyển sau đó được rút ra từ bên trong. Cánh cửa phòng tắm mở ra. Trên người Lữ Kỳ Diệu còn mặc quần áo mùa đông, trang phục mùa hè thay thế rơi trên mặt đất, trên mặt và trên người cô tràn đầy vết máu, tay phải cầm cây bút vừa mới xuyên thấu tấm cửa bằng thép, cả cánh tay phải bị máu tươi thấm ướt, máu nhỏ tí tách đầu ngón tay rơi xuống. Đan Hiểu Nhiễm bị bộ dáng khủng bố của Lữ Kỳ Diệu dọa khóc, cô vừa khóc vừa đưa tay mò mẫm giữa không trung: "Lữ Kỳ Diệu, em, em, chị có một con rối có chức năng trị liệu, em chờ chị tìm một chút..." Lữ Kỳ Diệu biểu tình thoạt nhìn rất bình tĩnh: "Em không bị thương, những máu này đều không phải của em." Giang Vấn Nguyên đưa Lữ Kỳ Diệu ra khỏi phòng vệ sinh, sau khi xác nhận cô quả thật không bị thương, mới hỏi: "Em gặp phải gì trong phòng vệ sinh, là âm thanh bị phong bế hay là em không cầu cứu bọn anh?" "Em..." Lữ Kỳ Diệu nắm chặt cây bút: "Sau khi em tiến vào phòng vệ sinh liền có loại cảm giác bị người khác nhìn trộm, không thoải mái. Em muốn mở cửa và rời khỏi phòng tắm, nhưng cánh cửa giống như một bức tường vững chắc, em không thể mở nó với tất cả sức mạnh của mình. Sau đó, đôi mắt trên người anh trai của em xuất hiện, chúng xuất hiện liên tiếp trên tường, trên mặt đất và trần nhà. Em thấy chúng liền nhớ đến cái chết của anh trai, không cẩn thận mà mất đi lý trí, lấy bút ra để đâm thủng một con mắt. Sau khi em nghiền nát một mắt bằng bút thì nó biến mất. Lúc ấy trong đầu em đều là thay anh trai báo thù cho nên không nhớ tới việc cầu cứu, xin lỗi." Tề Tư Viễn đi tới cửa phòng vệ sinh, tầm mắt đảo qua bức tường đầy vết máu. Nếu như mỗi một khối máu đều là một con mắt bị Lữ Kỳ Diệu đâm thủng thì tính sơ sơ, em gái này trong vòng ba phút ít nhất phải chọc nát hai mươi con mắt, quả thực không phải hung tàn bình thường. Giang Vấn Nguyên thở dài: "Lữ Kỳ Diệu, trước tiên em rửa sạch máu trên người đi. Nhà vệ sinh tạm thời không thể sử dụng được cho đến khi điều tra tình hình rõ ràng. Phiến tử, đừng khóc. Sau khi Lữ Kỳ Diệu rửa sạch sẽ máu, cô cùng em ấy ở trong phòng hỗ trợ lẫn nhau dùng chăn chắn một chút để thay quần áo." Sau khi được Giang Vấn Nguyên cho phép, Lữ Kỳ Diệu cúi đầu nhỏ giọng đáp ứng một tiếng. Cô đi đến bên cạnh bồn rửa chén ở ban công, cũng mặc kệ vết máu trên người, cẩn thận tháo bút trong tay ra rửa sạch sẽ sau đó cầm bút vào ký túc xá, từ trong tủ quần áo tìm một cái khăn khô hút nước trên bút rồi lắp ráp lại.