CHƯƠNG 49: Vòng thứ sáu Edit: Foxpii Giang Vấn Nguyên biết con rối và linh hồn có một mối liên hệ đặc biệt nào đó, cậu không bài xích việc sử dụng con rối nhưng cũng tuyệt đối không nhiệt tình. Đối với con rối mà Vĩnh Tiền không nói lời nào nhét cho cậu, Giang Vấn Nguyên hỏi Vĩnh Tiền: "Vô công không thụ lộc, mấy con rối này vẫn nên giao cho cô Đan đi. Có con rối, hệ số an toàn của cô Đan cũng có thể tăng lên rất nhiều." Vĩnh Tiền ném về phía Giang Vấn Nguyên một cái còn dùng ánh mắt cậu nói: "Rối của Hiểu Nhiễm tôi đã sớm chuẩn bị xong. Cậu mang theo năm con rối này, nếu Hiểu Nhiễm gặp nguy hiểm không kịp thời sử dụng con rối thì cậu phải lập tức bổ sung. Tôi không cần cậu so đo có lãng phí con rối hay không, cho dù cậu và Hiểu Nhiễm đồng thời sử dụng năng lực của con rối cũng không sao, nhớ kỹ không nên chờ Hiểu Nhiễm sử dụng con rối. Nguy hiểm sẽ không chờ đợi ai." Vĩnh Tiền đã nói đến mức này, Giang Vấn Nguyên cũng chỉ có thể nhận con rối. Khi Giang Vấn Nguyên và Vĩnh Tiền nói chuyện, Đan Hiểu Nhiễm đứng bên cạnh Vĩnh Tiền lại có xúc động muốn khóc. Vĩnh Tiền đem tất cả con rối của hắn giao cho cô, lỡ như cô chết trong trò chơi bàn tròn, những con rối gửi trong không gian đặc thù của trò chơi toàn bộ đều sẽ bị bàn tròn thu hồi, Vĩnh Tiền sẽ trở thành kẻ trắng tay. Đan Hiểu Nhiễm nghĩ ít nhất phải lưu lại một nửa con rối cho Vĩnh Tiền nhưng Vĩnh Tiền lại nửa điểm cũng không nhượng bộ. Ngay cả trước khi ra cửa, cô muốn vụng trộm giấu con rối ở nhà nhưng cũng bị Vĩnh Tiền nhìn thấu. Đan Hiểu Nhiễm mang theo toàn bộ gia sản của Vĩnh Tiền, cô tuyệt đối không thể chết trong trò chơi, cô dùng khăn tay lau đi nước mắt cùng Vĩnh Tiền phất tay chào tạm biệt, tiến vào phòng nghỉ mà Vĩnh Tiền thường dùng trước khi vào trò chơi. Vĩnh Tiền không thích cảm giác bị theo dõi nhưng vì muốn nghĩ đến cái mạng nhỏ, hắn lui về phía sau, dùng thiết bị nghe lén thay thế camera giám sát, đeo vòng đeo tay thể thao tải lên nhịp tim, oxy máu trong thời gian thực, cho dù từ trong trò chơi bị trọng thương hôn mê trở về cũng có thể nhanh chóng được cứu chữa. Trong phòng nghỉ nên có đầy đủ mọi thứ, đáng chú ý hơn là một giường đôi và một giường đơn, giường đôi có lẽ thường được sử dụng hơn do có vẻ cũ còn giường đơn trông hoàn toàn mới, ngay cả nhãn trên chăn bông cũng không được tháo rời, khoảng cách hai giường vượt quá năm mét. Vĩnh Tiền di chuyển giường đơn đến phòng ngủ, vừa nhìn cái là hiểu ngay. Thời gian Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm tiến vào phòng nghỉ là tám giờ tối cách thời gian vừa dùng bữa tối không lâu. Giang Vấn Nguyên chạm vào xác nhận năng lực đặc biệt của con rối mà Vĩnh Tiền đưa cho. Sau khi cùng Đan Hiểu Nhiễm làm xong công tác chuẩn bị dây vàng trói buộc, cậu nói với Đan Hiểu Nhiễm cuối cùng cũng đã ngừng rơi nước mắt: "Hiện tại cách lúc vào trò chơi hẳn là còn một khoảng thời gian, chúng ta trước tiên tìm hiểu lẫn nhau một chút đi. Cô có thể nói về tình hình của mình." Thái độ hỏi thăm của Giang Vấn Nguyên khiến Đan Hiểu Nhiễm có cảm giác như đang phỏng vấn, cô dồn co quắp cử động ngón tay: "Tôi không biết nên nói chuyện gì." Giang Vấn Nguyên cho cô một chút gợi ý: "Ví dụ như ưu điểm và nhược điểm của cô trong quá trình chơi bàn tròn, cho tôi biết những khía cạnh về thế mạnh và điểm yếu của cô. Cũng có thể trò chuyện về những tình huống trong trò chơi mà cô đã đối phó một cách độc lập và làm thế nào để thoát khỏi nguy hiểm. Hoặc nói về những khó khăn gặp phải mà cô cần sự giúp đỡ của tôi ngay lập tức tại chỗ?" Đan Hiểu Nhiễm lên răng cắn môi đỏ, dùng sức đem huyết sắc trên môi đều nén đi, nghĩ tới nghĩ lui mới báo ra một ưu điểm của mình: "Tôi....Sức chịu đựng của tôi khá tốt, có thể chạy bộ trong ba giờ liên tiếp. Tôi có rất nhiều thiếu sót, những điều không giỏi cũng rất nhiều nhưng tôi sẽ cố gắng khắc phục!" Nói đến đoạn phía sau, giọng nói của Đan Hiểu Nhiễm trở nên rất nhẹ, máy nghe lén trong phòng nghỉ cũng không có biện pháp nghe được lời cô ấy nói: "Tôi cũng không thể vĩnh viễn kéo chân anh ấy." Giang Vấn Nguyên không ép Đan Hiểu Nhiễm nói ra khuyết điểm của cô, cậu chỉ mượn vấn đề này để thăm dò Đan Hiểu Nhiễm một chút mà thôi: "Cô muốn vượt qua chướng ngại sợ hãi, đây là một chuyện tốt. Nhưng chỉ mới ăn một miếng lớn thì chưa thể béo ngay được*, cao thủ cũng không thể một ngày luyện thành. Tôi sẽ tận lực phối hợp rèn luyện năng lực của cô nhưng nếu như cô chống đỡ không nổi, nhất định phải nhớ tới xin sự giúp đỡ từ tôi." (*Nghĩa của câu này là mọi thứ đều cần có thời gian xây dựng dần dần, đừng cố đốt cháy giai đoạn.) Đan Hiểu Nhiễm nghĩ đến trò chơi khủng bố mình sắp phải đối mặt, trong lòng rất sợ hãi. Cô nghẹn ngào: "Tôi sẽ cố gắng thích nghi với trò chơi." Giang Vấn Nguyên nói: "Vậy chúng ta hãy ước định một tín hiệu xin giúp đỡ. Nếu cô cần sự giúp đỡ của tôi, hãy nói to hai từ haha. Nếu như vé vào cửa của cô bị thu đi là giọng nói vậy liền đổi thành dùng sức vỗ tay hai cái. Trước khi phát ra tín hiệu cầu cứu, bất kể cô sợ hãi như thế nào, chỉ cần không phải là tuyệt cảnh phải chết, tôi cũng sẽ không ra tay giúp cô." Đan Hiểu Nhiễm ngơ ngác phun ra một tiếng cười khẽ: "Ha ha?" Giang Vấn Nguyên giải thích với cô: "Đúng vậy. Trong tình huống cực kỳ sợ hãi còn có thể cười ra, đây cũng là một loại rèn luyện." Dùng ha ha thay thế lời cầu cứu, loại rèn luyện này, bị Tả Tri Ngôn, Lý Na cùng Dịch Khinh Chu ba phiếu toàn phiếu thông qua, được bầu làm danh hiệu rèn luyện ma tính nhất. Cảnh tượng vừa bị quỷ truy đuổi vừa ha ha ha ha, chỉ riêng bổ não thôi đã phi thường ma tính. Đan Hiểu Nhiễm dùng khăn tay dụi dụi mắt: "Được, tôi nghe lời anh. Chỉ cần sử dụng haha như là một từ giúp đỡ." Giang Vấn Nguyên hài lòng gật đầu: "Tôi còn chuẩn bị cho cô một vũ khí bí mật vượt qua nỗi sợ hãi, tin tưởng trải qua một vòng trò chơi, cô chắc hẳn là có thể tiến bộ." "Vũ khí bí mật nào?" Đan Hiểu Nhiễm hỏi. Đừng nói Đan Hiểu Nhiễm, ngay cả Vĩnh Tiền nghe lén giám sát cũng rất tò mò về vũ khí bí mật của Giang Vấn Nguyên. Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không đưa ra đáp án: "Vũ khí bí mật đương nhiên trước khi sử dụng đều là bí mật." Thời gian hai người vào trò chơi là lúc năm giờ một khắc sáng. (một khắc = 15 phút) Giang Vấn Nguyên đã rất quen với quá trình bị kéo vào không gian bàn tròn, ngồi xong một chuyến tàu lượn siêu tốc, đầu óc cũng tỉnh táo. Ở bàn tròn lần này Giang Vấn Nguyên không thể lấy được vị trí thứ nhất mà ngồi ở vị trí thứ hai. Ngồi ở vị trí đầu tiên là một người đàn ông trẻ tuổi với biểu hiện thoải mái, một nụ cười, nhuộm tóc màu xám bạc, phong cách ăn mặc làm cho mọi người dễ dàng liên tưởng đến các ca sĩ nhạc rock. Giang Vấn Nguyên chú ý tới người đầu tiên ngậm miệng nhưng yết hầu lại liên tục lên xuống đều đặn. Cậu có một loại cảm giác khó tin, chẳng lẽ hắn ta đang ngâm nga bài hát sao? Nhưng Giang Vấn Nguyên không tiếp tục lãng phí lực chú ý ở vị trí số một, cậu bắt đầu tìm kiếm vị trí của Đan Hiểu Nhiễm. Chỗ ngồi của Đan Hiểu Nhiễm so với Giang Vấn Nguyên tưởng tượng còn cao hơn rất nhiều, cô là người chơi bàn tròn được đánh giá ở vị trí thứ tư. Giang Vấn Nguyên không biết rốt cuộc Vĩnh Tiền nhét bao nhiêu con rối cho Đan Hiểu Nhiễm mà có thể đem tố chất tổng hợp cực kém đan Hiểu Nhiễm xếp thành vị trí thứ tư. Buổi tối Đan Hiểu Nhiễm vốn không được ngủ ngon, ánh mắt và mũi cô đỏ lên, không biết là do ngày hôm qua khóc quá lâu hay là nói cô chuẩn bị khóc. Sau khi tìm được Đan Hiểu Nhiễm, Giang Vấn Nguyên tiếp tục bất động thanh sắc đảo qua những người chơi khác trên bàn tròn, một là để tìm kiếm thành viên mới cho tổ chức của bọn họ, hai là xem có ai có thể cho cậu một loại cảm giác quen thuộc hay không. Kết quả hai mục đích này đều không thể đạt được nhưng Giang Vấn Nguyên đã bị một người chơi ngồi đối diện hấp dẫn sự chú ý. Người chơi nam thủ thân hình gầy gò, ăn mặc bình thường, tóc cũng là màu đen vừa phải. Hắn cúi đầu rất thấp, mái tóc che hơn phân nửa khuôn mặt làm cho người ta không thấy rõ bộ dáng của hắn nhưng khi Giang Vấn Nguyên nhìn thấy hắn lần đầu tiên, liền cảm thấy thập phần quen thuộc! Con rối của trò chơi bàn tròn này là một con búp bê vải hình dạng một cậu bé, đôi mắt của con rối là hai chiếc khuy áo màu khác nhau, miệng được thêu màu đỏ thành răng cưa mỉm cười, không có mũi. Cách con rối cậu bé thu vé vào cửa rất độc đáo, nó tháo cánh tay phải của mình ra, tay trái cầm lấy cánh tay phải, dùng tay phải chạm vào người chơi để thu vé vào cửa. Vé vào cửa mà con rối thu được ở vị trí thứ nhất và thứ hai đều do nằm sấp trên bàn tròn sau đó cúi hơn phân nửa thân thể và đầu, thò tay xuống dưới bàn tròn. Giang Vấn Nguyên bị con rối vải thu đi chức năng nửa bên thận, cái giá này cũng không quá tệ. Cũng không biết vị trí thứ nhất bên cạnh cậu bị thu đi cái gì. Giang Vấn Nguyên khôi phục khả năng hoạt động tự do, sau khi xác nhận vị trí nhẫn của hai người chơi bên trái và bên phải liền tháo nhẫn ra chờ trò chơi bắt đầu. Con rối cậu bé ngồi trên bàn trước chỗ trống, vỗ cánh tay bị gãy của mình trên bàn theo nhịp điệu đếm ngược. Đại khái là bộ dáng của con búp bê cậu bé kia quá mức khủng bố, có một người chơi mới không chịu nổi áp lực, sụp đổ vọt vào trong bóng tối bên ngoài bàn tròn. Hắn bị gặm đến mức hoàn toàn thay đổi, những người chơi mới khác đều sợ tới mức sụp đổ khóc lớn, Đan Hiểu Nhiễm lá gan cực nhỏ, cũng sợ tới mức cùng bọn họ khóc lên.