Đưa người vào trò chơi Giang Vấn Nguyên buông bát đũa xuống, hai mắt nhìn chăm chăm chú Trần, đang muốn nói chuyện nhưng dì Trần lại giành trước một bước, bà đá đá chân người bạn già dưới gầm bàn, cười nói với Giang Vấn Nguyên: "Tiểu Nguyên, ý của chú Trần của con là để lần sau con mang theo bạn gái cùng đến nhà chúng ta làm khách! Tiểu Nguyên à, năm nay con cũng đã 24 tuổi rồi, tuổi này vừa vặn thích hợp để tìm đối tượng yêu đương nha." Chú Trần có lẽ là do chịu áp lực của dì Trần cho nên không tiếp tục quấn lấy Giang Vấn Nguyên hỏi chuyện bàn ngồi đầy nữa. Cậu bưng bát canh lên, thổi thổi hơi nóng sau đó chậm rãi uống canh. Trên bàn cơm, dì Trần hỏi Giang Vấn Nguyên rằng có thể thích ứng với cuộc sống ở Kinh thị hay không, công việc mới thế nào, có mệt hay không, bà luôn có nhiều vấn đề hỏi không hết. Giang Vấn Nguyên giấu đi nội dung có liên quan đến trò chơi bàn tròn, đối với vấn đề của dì Trần đều biết không gì. Cũng may dì Trần có nhiều vấn đề mới không để bữa cơm này nguội lạnh. Giang Vấn Nguyên xác định thân thể của dì Trần và chú Trần đều khỏe mạnh, tinh thần cũng không có vấn đề gì quá lớn mới lấy lý do còn có công việc, hơn tám giờ tối rời khỏi nhà họ Trần. Trong nhà ông Giang có phòng của Giang Vấn Nguyên nhưng ông Giang và vị hôn thê của ông đã ở chung, hiện tại bọn họ lại ra ngoài du lịch. Để tránh gặp phải xấu hổ không cần thiết, Giang Vấn Nguyên cũng không có ý định về nhà, cậu liền đặt một phòng giường lớn ở khách sạn gần nhà họ Trần, tạm thời ở lại. Giang Vấn Nguyên trong thời gian ngắn không có ý định rời khỏi Giang Thành. Nam Duệ không may qua đời trong trò chơi bàn tròn, tai nạn ngoài ý muốn này thật sự quá quỷ dị. Nói chung, trở thành người chơi bàn tròn càng lâu, số lượng trò chơi tích lũy càng nhiều thì người chơi sẽ nắm bắt được khoảng thời gian mà trò chơi sắp tới càng ngày càng chính xác. Công tác chuẩn bị trước khi người chơi bước vào trò chơi cũng có những yêu cầu đáng kể. Khi vào trò chơi, từ trường đặc biệt xung quanh sẽ thay đổi mạnh mẽ. Trước khi vào trò chơi nên ở một khu vực khép kín nhất có thể hoặc đảm bảo rằng khu vực công cộng không có những người chơi bàn tròn khác, nếu không có thể dẫn đến từ trường loại trừ lẫn nhau gây ra bạo lực từ tính. Nếu có ý định để hai hoặc nhiều người chơi cùng nhau vào trò chơi, phải sử dụng đạo cụ vàng hoặc bạc để trói buộc, liên kết, đảm bảo rằng từ trường giữa người chơi không xảy ra loại trừ lẫn nhau. Nếu người chơi có được con rối từ các trò chơi trong quá khứ và muốn đưa nó vào vòng mới của trò chơi để dự phòng thì người chơi phải đặt con rối trong bán kính 10 mét với nó làm trung tâm và đảm bảo rằng người cuối cùng chạm vào những con rối này là chính mình để đảm bảo thành công trong việc đưa con rối vào trò chơi bàn tròn. Như đã nêu ở trên, vì lý do an toàn cho nên về cơ bản không có người chơi nào chọn chờ đợi trò chơi bàn tròn bắt đầu ở nơi công cộng. Nam Duệ có thể đạt được quyền quản lý tài khoản ajwy thì địa vị của hắn trong CJ khẳng định là không thấp. Từ đó không khó để suy đoán thân phận người chơi kỳ cựu của hắn, cùng với tin tức xác suất hắn có con rối. Nam Duệ tuyệt đối sẽ không lựa chọn ở đoạn đường phồn hoa như đường Trung Sơn để chờ đợi trò chơi bàn tròn bắt đầu, hắn rất có thể là bị kéo vào trò chơi bàn tròn mà không hề chuẩn bị! Trò chơi bàn tròn có thể thực hiện bất kỳ mong muốn thực tế nào của người chơi, Giang Vấn Nguyên không nghi ngờ gì đến việc nó có thể ảnh hưởng đến thế giới thực. Ảnh hưởng của trò chơi bàn tròn đối với thực tế nên bị hạn chế, nếu không đứng ở đầu chuỗi thức ăn thế giới này không phải là con người, mà là trò chơi bàn tròn toàn năng. Trò chơi bàn tròn có thể phải trả một cái giá nhất định để vi phạm giới hạn, cũng có thể trong giới hạn, ảnh hưởng đến thực tế, kéo Nam Duệ không có chút chuẩn bị nào vào trò chơi. Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên có một loại suy nghĩ vớ vẩn, trò chơi bàn tròn không hy vọng cậu từ chỗ Nam Duệ nhận được một số tin tức bất lợi cho nó, cho nên mới xuống tay với Nam Duệ. Trần Miên chết trong trò chơi bàn tròn, nhưng hắn tình nguyện buông tha sử dụng con rối vô diện cũng phải tiếp tục ở lại trò chơi bàn tròn. Trò chơi bàn tròn chỉ có thể xem như là nguyên nhân dẫn đến, Trần Miên thà rằng không muốn sống cũng muốn thực hiện nguyện vọng mới là nguyên nhân cơ bản dẫn đến cái chết của hắn. Giang Vấn Nguyên đối với trò chơi bàn tròn có ấn tượng cực kém, nhưng cũng không có ý nghĩ hủy diệt trò chơi bàn tròn, cậu chỉ là muốn biết Trần Miên đến tột cùng là vì nguyện vọng gì mà chết. Giang Vấn Nguyên chưa từng nghĩ, trò chơi bàn tròn lại kiêng kỵ nguyện vọng của hắn như thế, thậm chí còn đem kiêng kỵ trên nguyện vọng của hắn tăng lên trên người người ước nguyện Giang Vấn Nguyên này. Trong trò chơi, Trần Miên mỗi lần đều lấy tính cách khác nhau, ngoại hình cũng hoàn toàn khác nhau xuất hiện bên cạnh Giang Vấn Nguyên để tránh gây chú ý với trò chơi bàn tròn. Giang Vấn Nguyên chính là ý thức được tình cảnh của Trần Miên cho nên mới muốn ở trong hiện thực điều tra rõ ràng Trần Miên rốt cuộc đang làm chuyện nguy hiểm gì. Nhưng hiện tại con đường hiện thực cũng bị trò chơi bàn tròn chặn lại. Giang Vấn Nguyên không có khả năng tiếp tục giẫm lên bờ vực hạn chế của bàn tròn để thăm dò, bởi vì sự thăm dò của cậu, có thể sẽ mang lại hậu quả không tốt. Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không có ý định buông tha như vậy. Trò chơi bàn tròn cũng không phải là không gì không làm được, nếu không Trần Miên cũng sẽ không bình an vô sự chui vào nhiều vòng trống như vậy. Giang Vấn Nguyên định giấu diếm mục đích của mình, ủy thác cho người khác điều tra CJ, để cho người tiếp nhận ủy thác lại tìm người khác điều tra CJ, quan hệ ủy thác nhiều tầng, tầng tầng lớp lớp tiến lên sẽ khiến cho trò chơi bàn tròn rất khó mà phát hiện ra người điều tra chân tướng là cậu. Bởi vì đối tượng điều tra vẫn là tổ chức CJ do ajwy thành lập, Giang Vấn Nguyên tưởng tượng thao tác này rất thử thách quan hệ nhân duyên, muốn thực sự thực hiện chỉ sợ còn rất lâu nữa. Giang Vấn Nguyên dự định ở lại Giang Thành thêm hai ngày nữa, đi dạo một vòng nơi cậu và Trần Miên lưu lại ký ức. Chờ ba cậu đi du lịch trở về sẽ chính thức cùng mẹ kế tương lai gặp mặt ăn cơm một lần, để cho bọn họ buông bỏ băn khoăn mà an tâm kết hôn, sau đó cậu sẽ trở về Kinh thị Rất nhiều nơi ở Giang Thành đều mang theo hồi ức của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. Giang Vấn Nguyên một mình một mình du ngoạn, rất nhiều ký ức bị cậu đặt ở một góc đều hiện lên. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên cùng tuổi, ở cùng một sân, quan hệ trúc mã trúc mã của hai người đặc biệt tốt. Còn chưa đến tuổi đi học đã thường xuyên chơi đùa cùng nhau, sau khi đi học từ mầm non đến tiểu học năm ba đều là bạn học cùng lớp, thẳng đến khi cha mẹ Giang Vấn Nguyên ly hôn, bọn họ mới không thể không chấm dứt quan hệ bạn học. Giang Vấn Nguyên còn nhớ rõ ngày mình chuyển nhà, cậu và Trần Miên không nỡ tay cầm tay, oa oa khóc lớn, có lẽ đây chính là thời điểm cậu thích Trần Miên. Công việc của ông Giang rất bận rộn, mẹ cậu lại yêu mình nhiều hơn yêu thương con cái, là người vô cùng tự làm trung tâm. Trần Miên khóc vô cùng thương tâm, nắm chặt tay Giang Vấn Nguyên không chịu buông ra, đó là lần đầu tiên Giang Vấn Nguyên cảm nhận rõ ràng mình được người ta coi trọng. Học các trường tiểu học và trung học cơ sở khác nhau cũng không thể tách Giang Vấn Nguyên và Trần Miên ra. Bọn họ dường như đem tất cả thời gian nghỉ ngơi đều dành cho đối phương, từ Trần gia đến Giang gia rồi lại từ Giang gia đến Trần gia, trên con đường này tràn ngập hồi ức của bọn họ. Bọn họ chứng kiến đường phố trong vài năm ngắn ngủi phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đường phố cũng chứng kiến bọn họ từ học sinh tiểu học biến thành học sinh trung học. Sau khi trải qua sự chia ly giữa tiểu học và trung học cơ sở, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên cuối cùng cũng lại trở thành bạn học trung học, bọn họ cùng lớp, cùng ngủ, thay phiên nhau làm nam thần. Thiếu niên thanh xuân luôn rất dễ dàng nảy sinh cảm tình, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đều được không ít nữ sinh tỏ tình. Bốn nam sinh khác trong ký túc xá của bọn họ đều đã từng yêu đương thất tình nhưng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên là hai nam thần nổi tiếng lại độc thân cả mấy năm trung học. Giữa bọn họ, là Trần Miên mở ra then chốt. Ngày bọn họ điền nguyện vọng thi đại học vào cùng một trường, Trần Miên tỏ tình với Giang Vấn Nguyên ngay trong khu rừng tình yêu ở trường trung học của hai người. Lúc ấy cây non trong rừng tình yêu còn chưa mọc đã có truyền thuyết về đôi tình nhân ở chỗ này tỏ tình là có thể bạc đầu đến già. Bây giờ Giang Vấn Nguyên về lại vùng đất cũ, những cây non đều đã mọc thành rừng rậm rạp. Khu rừng này, đã chứng kiến nụ hôn đầu tiên của cậu và Trần Miên. Khi đó hai người đều không có kinh nghiệm, lại có chút sốt ruột, kết quả lúc Trần Miên tiến lại gần quá dùng sức, tư vị gì cũng không nếm được, chỉ nhớ rõ môi đều bị dập nát. Nụ hôn đầu tiên không để lại những kỷ niệm đẹp mà chỉ lưu lại một hương vị rỉ sét. Nhưng nhớ tới đoạn hồi ức này, Giang Vấn Nguyên lại vô thức mà treo lên một nụ cười nhợt nhạt. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên không học đại học ở Giang Thành, bọn họ thuê phòng ở chung gần trường đại học. Bởi vì hai người giấu cha mẹ yêu đương nên mỗi năm chỉ về nhà vào thời gian nghỉ Tết. Mãi đến gần năm cuối đại học thực tập, bọn họ mới một lần nữa trở lại Giang Thành. Hai người tràn đầy hy vọng về tương lai thế nhưng Trần Miên lại dùng một phương thức Giang Vấn Nguyên không thể tiếp nhận rời khỏi nhân thế ——