CHƯƠNG 41: Máy chơi cờ vua tự động Edit: Foxpii Giang Vấn Nguyên và Trần Miên là đại lão xếp thứ nhất và thứ hai trong bảng xếp hạng bàn tròn lại có Trần Nhan ở bên cạnh cao giọng tâng bốc, người muốn ôm đùi tự nhiên không ít. Đáng tiếc là phòng bốn người đã đầy, hiện tại trời lại giá rét tuyết rơi dày đặc, cũng không ai nguyện ý ngủ trên sàn nhà. Những người không thể ôm đùi, nhao nhao đem ánh mắt ghen tị hướng về phía Tần Khải Nguyệt. Tần Khải Nguyệt mơ hồ cảm giác được địch ý đến từ một số người chơi nào đó, nhưng hắn cũng không chính diện đáp lại địch ý của bọn họ, mà là giả bộ cái gì cũng không biết, gật đầu cúi đầu đi theo bên cạnh Giang Vấn Nguyên. Tần Khải Nguyệt dùng hành động nhắc nhở những người chơi ghen tị với mình, không phải hắn cám dỗ đại lão, mà là đại lão chủ động tìm hắn làm đồng đội. Giang Vấn Nguyên thu hồi tầm mắt khỏi Trần Miên, cậu vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tần Khải Nguyệt. Đối mặt với khủng bố và nguy hiểm không rõ, Tần Khải Nguyệt không ồn ào, ung dung thản nhiên đem mâu thuẫn dập tắt, tố chất thật sự rất tốt. Biệt thự bên sườn ốc chỉ có một tầng, tổng cộng có tám phòng, nhà ăn và nhà tắm dùng chung. Tám gian phòng được đặt tên theo hoa cỏ cây cối, từ trái sang phải phân biệt là mai, lan, trúc, cúc, hà*, tùng, bách, liễu. Giang Vấn Nguyên tiện tay chọn phòng chữ Cúc ở chính giữa: "Tôi bị thu đi hai phần ba chức năng tim phổi, phòng chữ Cúc xuất phát từ vị trí trung gian cách nhà ăn, nhà tắm và cửa ra vào, đi đâu cũng tương đối thuận tiện, mấy người không có ý kiến gì chứ?” (*hà: hoa sen) Trần Miên nhìn chằm chằm chữ Cúc trên tấm bảng, trong lòng giật mình, luôn cảm thấy đây là ám chỉ của Giang Vấn Nguyên đối với mình. Trần Miên mỉm cười, thong dong nói với Giang Vấn Nguyên: "Anh đều theo em.” Ánh mắt Tần Khải Nguyệt đi tới đi lui giữa Giang Vấn Nguyên và Trần Miên mấy lần, tựa hồ như hiểu được cái gì. Tần Khải Nguyệt miệng đủ kín, nhưng Trần Nhan không phải, cô nhìn chằm chằm vào chữ Cúc phiêu dật: "Nếu không chúng ta có muốn đổi thành chữ Hà hay không, chữ  Hà và chữ Cúc liền kề, kỳ thật cũng ở vị trí trung tâm. Hoa cúc là một bông hoa phổ biến trong đám tang, trong trò chơi bàn tròn ma quỷ hoành hành thực sự không may mắn. Hơn nữa... Bản thân chữ Cúc cũng làm cho người ta có cảm giác gay gay.” Từ tiếng Anh vừa ra khỏi miệng, tầm mắt Giang Vấn Nguyên, Trần Miên và Tần Khải Nguyệt đồng loạt rơi xuống người Trần Nhan. Nhưng mà Trần Nhan cũng không phải là người biết nhìn sắc mặt, mặc cho Tần Khải Nguyệt dùng ánh mắt với cô đến chuột rút nhưng Trần Nhan cũng không hề phát hiện ra. Cô nghi hoặc nháy mắt mấy cái: "Mấy người nhìn tôi làm gì, chẳng lẽ tôi nói có chỗ nào không đúng?” Giang Vấn Nguyên lãnh đạm liếc Trần Nhan một cái: "Cúc trắng là hoa thường dùng để mai táng, ngụ ý quả thật không may mắn lắm. Là tôi suy nghĩ không đủ chu đáo, vậy chúng ta đổi sang chữ Hà đi.” Hiện tại còn chưa tới giữa trưa, còn có thời gian có thể thăm dò tin tức một chút. Bốn người tiến vào phòng chữ Hà, từ trong tủ quần áo lấy quần áo chống rét mặc vào. Tần Khải Nguyệt mặc áo khoác vừa người, rốt cuộc cũng có cảm giác sống lại, cậu chú ý tới áo khoác trên người ba người còn lại cũng đều rất vừa người, đại não của cậu nhanh chóng hoạt động, đem rất nhiều nghi vấn trong lòng thành một câu nói ngắn gọn: "Giang đại lão, nếu như chúng ta vừa rồi chọn phòng chữ Cúc thì cũng có thể ở trong phòng đó tìm được áo khoác thích hợp cho thân thể hay sao?” Giang Hỏi Nguyên cười đáp: "Người chơi sẽ tìm được quần áo phù hợp trong phòng mình, đây là sức mạnh của trò chơi bàn tròn.” Giang Vấn Nguyên đối với Tần Khải Nguyệt thật sự là càng nhìn càng hài lòng. Tần Khải Nguyệt đối mặt với chuyện quỷ dị cũng không mất đi suy nghĩ, cũng không có nói nhảm, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của vấn đề. Chờ cậu mang Tần Khải Nguyệt trở về, quyền đặt tên cho tổ chức còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Trần Miên nhìn thấy Giang Vấn Nguyên đối với Tần Khải Nguyệt như gió xuân phất vào mặt nhưng thái độ đối với hắn lại không thể nói là tốt, cảm thấy có chút ủy khuất. Trần Miên chen chúc giữa hai người: "Giang soái, đợi lát nữa chúng ta đi thăm dò môi trường xung quanh biệt thự, sau đó lại đi đến nơi phát hiện thi thể xem tình huống một chút đi.” Giang Vấn Nguyên nhìn khuôn mặt Trần Miên kia, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng cả khuôn mặt đều cứng lại: "Vậy thì xuất phát đi. Tất cả mọi người đeo kính bảo hộ, đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tuyết, để ngăn ngừa mù tuyết.” Đãi ngộ khác biệt rõ ràng như thế, cả người Trần Miên đều muốn biến thành ủy khuất viết hoa. Ngôi nhà chính của biệt thự nằm ở phía bắc hướng về phía nam, hai bên phía đông và phía tây của ngôi nhà chính là hai ngôi nhà bên đối xứng. Chủ nhân của biệt thự, kỳ thủ họ Giả và khách hàng của mình, sống trong ngôi nhà chính, người chơi sống ở phía đông của ngôi nhà bên sườn, phía tây là nơi cư trú của quản gia và người giúp việc. Ngôi nhà chính và nhà bên tạo thành một sân trung tâm nửa bao quanh với một đài phun nước đóng băng. Bên cạnh đài phun nước là một bức tượng toàn thân của một nhân vật được phóng đại theo tỷ lệ 1,5 lần. Pho tượng là một lão giả gương mặt nghiêm túc, một tay chắp lưng, giống như đang nhìn đài phun nước, lại giống như đang nhìn phương xa. Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống chân tượng, đeo găng tay chống ẩm quét lên chân tượng. Trên bệ có hai dòng chữ: Giả Thường Thắng 1905-1971 Theo nữ quản gia trung niên kia, chủ nhân của biệt thự họ Giả, là một kỳ thủ cờ vua chuyên nghiệp. Giả Thường Thắng hẳn là cha mẹ hoặc tổ tiên của chủ biệt thự. Mất đi hai phần ba chức năng tim phổi, ảnh hưởng đến thân thể vẫn vô cùng rõ ràng. Lúc Giang Vấn Nguyên đứng lên, cũng cảm giác được một trận choáng váng, cũng may Trần Miên đứng bên cạnh cậu kịp thời đưa tay đỡ lấy: "Giang Soái, em không sao chứ?” Giang Vấn Nguyên dựa vào Trần Miên đứng một hồi, chờ đợi cảm giác choáng váng đi qua, "Thời gian chúng ta hoạt động ngoài trời hơi dài, chức năng tim phổi của tôi không theo kịp, không phải là vấn đề lớn gì. Chúng ta đi đến chỗ đầu bếp phát hiện thi thể để xem đi, vào trong nhà ấm lên, tôi cũng không khó chịu như vậy. Còn nữa, Tần Khải Nguyệt, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu như bọn họ giữ lại hiện trường chờ cảnh sát đến điều tra vụ án, hình ảnh có thể sẽ khiến cậu khó chịu.” Tần Khải Nguyệt biết rõ thân phận của mình, người chơi mới hoàn toàn không biết gì cả, trên người cậu cũng không có bất cứ thứ gì đáng để Giang Vấn Nguyên kỳ vọng. Nhưng Giang Vấn Nguyên thân thể không khỏe còn không quên chiếu cố cậu, Tần Khải Nguyệt cảm động vô cùng: "Giang đại lão, không, Giang ca, cám ơn anh đã quan tâm, em nhất định sẽ cố gắng thích ứng với nội dung trò chơi!” Có so sánh thì có tổn thương, Tần Khải Nguyệt vui vẻ, Trần Miên lại không được quan tâm gì, thiếu chút nữa tức giận thành cá nóc. Khi bốn người đến chỗ đầu bếp, phía sau của ngôi nhà chính, các đầu bếp đang làm việc hăng hái chuẩn bị bữa trưa ngày hôm nay. Toàn bộ phòng bếp đều nóng bỏng, thùng rác trong bếp đã thay đổi một thùng hoàn toàn mới, mà thùng rác nguyên bản vốn đặt ở trong góc bị kéo dây cảnh giới, tạm thời không thể sử dụng. Đây hẳn là nơi phát hiện thi thể sinh đôi đi... Trước mắt đầu bếp và phụ bếp, Giang Vấn Nguyên nâng dây cảnh giới lên, khom lưng xuyên qua. Trần Miên và Trần Nhan cũng đi theo vào trong tuyến cảnh giới, Tần Khải Nguyệt phát hiện đầu bếp và phụ bếp vẫn bận rộn bắt tay vào công việc như trước, tựa hồ không quan tâm đến bốn vị khách không được mời mà đến trong bếp, lúc này cậu mới yên tâm đi vào trong tuyến cảnh giới. May mắn hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, dư lượng trong thùng rác sẽ không biến chất nhanh như vậy, mùi hương cũng không quá chói mũi. Giang Vấn Nguyên nhìn vào thùng rác của bếp, đập vào mắt chính là miếng vải vụn bị máu và nước canh thấm ướt, cậu gạt những mảnh vụn của quần áo ra, lộ ra thứ bên dưới —— Đó là hai sợi tóc bóc ra da đầu, trên tóc còn dính cặn thức ăn, khiến da đầu người ta từng đợt phát đau. Giang Vấn Nguyên nhẫn nại cơn buồn nôn nhìn máu và thức ăn trộn lẫn với nhau, lấy hai miếng da đầu giống như tóc giả ra. Khi Giang Vấn Nguyên móc thùng rác của bếp, Trần Nhan khom lưng đi ra khỏi dây cảnh giới, lấy về một miếng khăn trải bàn sạch sẽ. Trần Nhan trải khăn trải bàn trên mặt đất: "Đem thi thể của hai vị tiểu thư kia đặt ở chỗ này đi.” Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống bên khăn trải bàn, đem hai miếng da đầu đặt song song trên một đầu khăn trải bàn: "Trần Miên, thể lực của tôi còn chưa khôi phục, anh đem thi thể  từ trong thùng rác nhà bếp vớt ra đi, dựa theo vị trí thân thể mà sắp xếp.” Trần Miên nhìn thùng rác nhà bếp giống như vòng xoáy hỗn độn, nửa điểm cũng không muốn tới gần, "Nhất định phải vớt lên sao?” "Tôi biết anh ưa sạch sẽ, nhưng nếu anh đã chọn vào trò chơi bàn tròn, trải qua thời gian vào và luân phiên trò chơi đều nhiều hơn tôi. Chẳng lẽ chút khó khăn này anh đều không khắc phục được sao? Hay là nói anh cảm thấy tôi nên chống đỡ thân thể đầu váng mắt hoa, thể lực không chống đỡ được tiếp tục móc thùng rác?” Giang Vấn Nguyên nhìn mặt Trần Miên, chậm rãi nói: "Chúng ta không phải người yêu sao, Trần Miên?” Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan yên lặng ở bên cạnh ăn dưa, Trần Miên thở dài một hơi: "Vậy ít nhất em phải nói cho anh biết ý nghĩa của việc móc thùng rác còn lại là gì. Anh không hy vọng em vì giận anh cho nên mới để anh móc thùng rác.”