CHƯƠNG 40: Băng tuyết Edit: Foxpii Tả Tri Ngôn tiến vào trò chơi bàn tròn đã gần bốn năm, so với ba người bọn Giang Vấn Nguyên thì hắn có sự khống chế chính xác hơn về thời gian tiến vào trò chơi. Thông qua dụng cụ theo dõi biến hóa từ trường không gian và phán đoán tổng hợp kinh nghiệm lâm trường, Tả Tri Ngôn phỏng đoán thời gian mình tiến vào trò chơi hẳn là từ hai giờ chiều đến bốn giờ chiều. Về phần thái độ của Tả Tri Ngôn đối với trò chơi bàn tròn, người bình thường tuyệt đối không học được. Cho dù bỏ qua người bình thường không nói thì lấy Giang Vấn Nguyên mà nói, ngày cậu vào trò chơi đều sẽ buông bỏ tất cả chuyện hao tổn sức lực trên tay, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất nghênh đón trò chơi bàn tròn đến. Nhưng Tả Tri Ngôn thì không, tám giờ sáng đến văn phòng bắt đầu công việc cường độ cao, sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, hai giờ chiều lại tiếp tục làm việc điên cuồng, giống như có tinh lực hữu dụng không dứt. Tạm thời bố trí phòng giám ở sát cách vách văn phòng Tả Tri Ngôn. Giang Vấn Nguyên nhìn Tả Tri Ngôn tinh thần sáng láng trên màn hình giám sát, luôn cảm thấy ba người bọn họ cả ngày không làm gì cả, ngồi chờ Tả Tri Ngôn hoàn thành trò chơi có chút dư thừa. Bỗng nhiên, Giang Vấn Nguyên nhìn thấy Tả Tri Ngôn đang nghe điện thoại đột nhiên phun ra một ngụm máu, cậu vội vàng đứng lên, "Lý Na, Dịch Khinh Chu, Tả Tri Ngôn từ trong trò chơi trở về rồi!” Ba người nhanh chóng chạy tới phòng bên cạnh, Tả Tri Ngôn đã cúp điện thoại, ném điện thoại di động sang bên cạnh, hắn còn ho máu từng đợt, tay run rẩy ấn chuông cấp cứu trên bàn làm việc. Giang Vấn Nguyên tiến lên thay hắn ấn chuông cấp cứu màu đỏ đại biểu cho mức độ nguy hiểm cao nhất, đỡ Tả Tri Ngôn nhẹ nhàng dựa vào ghế xoay. Tả Tri Ngôn nội thương nghiêm trọng, trước khi bác sĩ đến vẫn không nên di chuyển thì tốt hơn. Trên sàn nhà bên cạnh ghế Tả Tri Ngôn, có một con rối, đầu con rối kia là một quả táo có vẽ mặt mũi, thân thể là do mấy nhánh cây tạo thành, thập phần đơn sơ. Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không trực tiếp lấy tay nhặt nó, mà dùng một tấm khăn vuông quấn nó lại, tạm thời đem con rối của Tả Tri Ngôn gửi ở trong túi của mình. Thẳng đến khi nhân viên y tế dùng giường di động đẩy Tả Tri Ngôn đi, ba người Giang Vấn Nguyên đều không thể nói một câu nào với hắn. Về phần hắn có gặp được đồng đội thích hợp trong trò chơi hay không, vậy thì càng không biết. Tả Tri Ngôn vỡ gan và lá lách, may mắn ca phẫu thuật rất thuận lợi, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là sau khi làm xong phẫu thuật, Tả Tri Ngôn vẫn ở trong trạng thái mê man, thẳng đến ngày hôm sau Dịch Khinh Chu sắp tiến vào trò chơi vẫn chưa tỉnh lại. Không thể không nói, trạng thái của Tả Tri Ngôn đã tạo thành áp lực tâm lý nhất định cho Dịch Khinh Chu, hắn thức đến hơn nửa đêm không ngủ, lúc ăn sáng vẫn ngáp liên tục. Lý Na ngồi đối diện Dịch Khinh Chu, nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của hắn, quả thực không có biện pháp tiếp tục ăn vô: "Này, tối hôm qua anh thức đêm làm cái gì? Sao không điều chỉnh trạng thái thật tốt, tính chết trong trò chơi hay sao?” "Chính là bởi vì không muốn chết, cho nên tôi mới thức đêm." Dịch Khinh Chu lại ngáp thật dài, hắn lấy tờ giấy viết tay có chút nhăn nhúm trong túi ra, "Tôi phải cõng tốt một chút, tuyệt đối không thể đợi đến lúc nguy cấp nghĩ không ra muốn dùng cái nào.” Lý Na vẻ mặt dấu chấm hỏi: "Vào trò chơi còn phải cõng cái gì nữa?” "Rất tò mò sao, vậy cho em một cái." Dịch Khinh Chu vỗ tay lên giấy viết trên bàn. Lý Na cầm lấy tờ giấy, nhìn mấy dòng chữ có chút đáng sợ ở trên rất lâu mới miễn cưỡng đọc hiểu được trên đó viết cái gì, cô khó tin nói: "Đây là danh sách năng lực đặc biệt của con rối? Tất cả những con rối được ghi lại ở đây là của anh? Anh có 27 con rối?!” Dịch Khinh Chu tự đắc hừ một tiếng: "Đương nhiên. Ngưỡng mộ tôi phải không?” Lý Na vẫn đang làm mới tam quan, không nghĩ tới Dịch Khinh Chu giấu tài như vậy, cô bội phục nói: "Những con rối này là anh mua đúng không? Tôi không nghĩ rằng anh có tiền như vậy.” Giang Vấn Nguyên nghe được lời của Lý Na, không nhịn được cười khẽ, suy đoán của Lý Na cùng chân tướng sự thật đúng là có chút liên hệ. Nhưng dưới ánh mắt khủng bố của Dịch Khinh Chu, Giang Vấn Nguyên vẫn cho hắn một chút mặt mũi, không vạch trần phần lớn con rối của hắn là đến từ việc cướp đoạt. Giang Vấn Nguyên nhắc nhở: "Dịch Khinh Chu, tôi đề nghị cậu không nên quá phụ thuộc vào con rối, có một số trường hợp trò chơi sẽ ảnh hưởng đến ý thức của người chơi, có thể còn khiến cậu quên đi sự tồn tại của con rối, cho nên nhất định phải cảnh giác.” Trước khi vào trò chơi Dịch Khinh Chu khẩn trương rất nhiều ngày, không nghĩ đến chuyện lúc hắn đang ngủ thì tiến vào trò chơi. Dịch Khinh Chu nằm sấp trên giường, đột nhiên cả người chấn động, trên lưng áo màu trắng tinh khiết nhanh chóng bị máu tươi nhiễm ra hai dấu vết màu đỏ. So sánh với Tả Tri Ngôn, hai vết thương trên lưng Dịch Khinh Chu cũng xem như nhẹ, chút vết thương ngoài da này, cũng không cần khâu, rất nhanh sẽ hồi phục. Nhưng tương đối tiếc nuối, Dịch Khinh Chu cũng không có được con rối mới, còn tiêu hao mất hai con trong trò chơi. Bác sĩ giúp Dịch Khinh Chu băng bó vết thương, đúng lúc Tả Tri Ngôn hôn mê cả ngày cũng tỉnh lại. Dịch Khinh Chu chịu đựng đau đớn, chạy đến trước mặt Tả Tri Ngôn, "Anh có tìm được đồng đội mới không?” Sắc mặt Tả Tri Ngôn có chút tái nhợt nhưng lời hắn nói ra miệng lại tuyệt đối không tái nhợt, lực công kích siêu quần: "Có thể nóng lòng muốn chứng thực với tôi có tìm được đồng bạn mới hay không, điều này chứng tỏ cậu đã vào trò chơi, hơn nữa còn không tìm được đồng bạn mới thích hợp.” Lực công kích của Tả Tri Ngôn chuẩn xác cực cao, nhắm vào chính giữa chiếc chân đau đớn của Dịch Khinh Chu. Dịch Khinh Chu rất tức giận: "Tôi không thể tìm được đồng bạn thích hợp, là bởi vì trong trò chơi tôi gặp được người chơi trước kia đã kết dắt, từ đó hắn quấy rầy tôi, làm sao tôi có thể tìm được đồng bạn mới!” Giang Vấn Nguyên cười cười, Tả Tri Ngôn và Dịch Khinh Chu đều bình an trở lại hiện thực, tảng đá lớn trong lòng cậu cuối cùng cũng buông xuống, cũng có tâm tình gia nhập đề tài hai người đang đối chọi gay gắt: "Tả Tri Ngôn không có trả lời trực tiếp vấn đề có tìm được đồng bạn mới hay không, xem ra cũng không có thu hoạch. Cảm ơn hai người đã cho tôi quyền đặt tên của tổ chức, tôi chắc chắn sẽ nghĩ về một cái tên tốt cho tổ chức của chúng ta!” Dịch Khinh Chu: "..." Tả Tri Ngôn: "..." Nghĩ đến phong cách đặt tên của Giang Vấn Nguyên, bọn họ liền cảm giác được vết thương trên người mơ hồ đau đớn. Tám ngày sau, rốt cục cũng đến ngày Giang Vấn Nguyên vào trò chơi. Vết thương ngoài da trên lưng Dịch Khinh Chu cơ bản đã khỏi hẳn, Tả Tri Ngôn chỉ cần không vận động kịch liệt, cũng có thể hoạt động bình thường trong biệt thự. Bốn người đã hình thành thói quen ăn sáng cùng nhau, bữa trưa và bữa tối không nhất thiết phải dùng chung. Trên bàn ăn sáng, Giang Vấn Nguyên hoàn toàn không thể lấy được khuôn mặt tốt từ Dịch Khinh Chu và Tả Tri Ngôn, ngay cả nụ cười của Lý Na đối với cậu cũng có chút miễn cưỡng. Đuôi lông mày Giang Vấn Nguyên điên cuồng nhảy nhót vài cái: "Các vị, tôi sắp vào trò chơi rồi. Là người trong cùng một nhóm, các vị không thể cung cấp cho một số tình yêu đồng đội hả? Quan tâm nhiều hơn đến tôi đi?” Tả Tri Ngôn tiếp tục ăn bữa sáng của mình: "Tôi vẫn luôn là biểu tình như vậy, nhưng thực ra nội tâm của tôi vẫn rất quan tâm đến cậu.” Dịch Khinh Chu vừa vặn nghĩ ra một chủ ý: "Giang Vấn Nguyên, nếu anh gặp được người chơi có năng lực và nhân phẩm không tệ trong trò chơi thì khi khuyên dỗ người kia gia nhập tổ chức của chúng ta, anh nhất định phải giới thiệu tên tổ chức với cậu ta một chút, thuận tiện cũng nói cho cậu ta biết tên tổ chức là anh đặt nha.” Lý Na vốn còn đang che mặt điều chỉnh nụ cười, nghe được lời của Dịch Khinh Chu, nụ cười rốt cuộc chân thành hẳn lên, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, buột miệng nói: "Đúng đúng đúng, anh Giang trước tiên giới thiệu rõ ràng tên tổ chức của chúng ta, sau đó hỏi người nọ có muốn gia nhập hay không.” Giang Vấn Nguyên: "......" Những người này thật sự là quá không có phẩm vị, quá không biết thưởng thức phong cách đặt tên của cậu. Trần Miên thì khác, mặc kệ cậu đặt biệt danh gì lấy danh hiệu gì, Trần Miên đều sẽ cùng cậu sử dụng tên đôi tình nhân, chưa từng nói qua một câu không tốt. Giang Vấn Nguyên đem con rối đầu chim và hoa tiên tử của cậu đặt ở bên người, khi cậu bị kéo vào không gian bàn tròn quen thuộc, hai rối cũng theo cậu tiến vào trò chơi trong không gian đặc thù. Sau một thời gian chóng mặt ngắn, Giang Vấn Nguyên thuần thục quan sát tình huống trên bàn tròn. Vòng này, chỗ trống vẫn tồn tại, ngay bên tay trái Giang Vấn Nguyên, lúc này Giang Vấn Nguyên lại là người chơi bàn tròn được đánh giá cao nhất. Vòng này trò chơi tổng cộng có hai mươi người chơi, trong đó xếp ở vị trí cuối cùng và giữa có bốn người chơi thần sắc mờ mịt bối rối, bọn họ hẳn là người chơi mới của vòng này. Giang Vấn Nguyên chú ý nhất vẫn là người chơi mới ngồi ở vị trí trung tâm, so với người chơi cũ có thể đã có đoàn đội, cậu thích tìm mầm non từ người chơi mới hơn. Nhớ kỹ bộ dáng của người mới kia, Giang Vấn Nguyên thu hồi tầm mắt, chờ con rối thu vé tiến vào cửa. Con rối của trò chơi này là một robot nhỏ với vỏ thép không gỉ, âm thanh của nó cũng là phong cách cơ khí, mỗi từ nói ra đều cùng một giai điệu: "Chào mừng bạn đến trò chơi bàn tròn - 115847.  Bắt đầu tính phí vé trò chơi ngay bây giờ, yêu cầu người chơi kiên nhẫn chờ đợi.”