CHƯƠNG 42: Ngủ Edit: Foxpii Sau khi kỳ thủ Giả đi xong nước cờ đầu tiên, thần thái dần dần trở nên nghiêm túc, sống lưng bị nỗi đau mất đi đôi con gái đè bẹp cũng thẳng tắp. Hắn đoan chính ngồi đối diện với võ sĩ áo giáp, thái độ như lâm đại dịch gặp phải đối thủ thực lực khủng bố trong trận thi đấu thế giới. Kỳ thủ Giả quên đi sự tồn tại của mấy người Giang Vấn Nguyên, cũng tạm thời quên đi cái chết của con gái, một lòng trầm mê vào ván cờ, cùng máy cờ vua tự động chém giết trên bàn cờ 64 ô tô màu đen trắng. Giang Vấn Nguyên chỉ biết quy tắc của cờ vua, cũng không nghiên cứu quá sâu. Cậu không chú ý quá nhiều đến ván cờ, mà một lần nữa đặt tầm mắt lên mặt nạ võ sĩ áo giáp kia, mặt nạ thoạt nhìn vẫn dữ tợn đáng sợ như vậy, nhưng cảm giác nôn nóng khi nhìn thẳng lại biến mất, giống như là sự chú ý của võ sĩ áo giáp đã chuyển hướng sang nơi khác. Trận đấu giữa kỳ thủ Giả và máy cờ vua tự động nhất thời cũng không kết thúc, Giang Vấn Nguyên nói với ba người còn lại: "Khu vực ăn uống là thức ăn tự phục vụ, chúng ta đi ăn trưa hẳn là không có vấn đề gì lớn.” Đi tới trước bàn ăn, Giang Vấn Nguyên đưa cho Trần Miên một cái đĩa rỗng: "Chúng ta ăn gì cho phải? ” Trần Miên cầm đĩa: "Anh luôn cảm thấy trên người còn lưu lại mùi vị khi móc thùng rác trong bếp. Hiện tại cả người đều khó chịu, ăn không nổi. Anh muốn đóng gói thức ăn trở lại, tắm rửa sạch sẽ sau đó ăn mới ăn. Đến bữa tối thì chúng ta ăn cùng nhau nhé.” Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn Trần Miên, cũng không nói lời nào. Trần Miên bị Giang Vấn Nguyên nhìn, có chút không được tự nhiên: "Làm sao vậy?” "Chúng ta là người chơi của trò chơi bàn tròn, trong thế giới sớm chiều sinh tồn này ai cũng không biết mình sẽ chết vào lúc nào vì chuyện gì. Anh nói bữa tối sẽ ăn cùng nhau, nhưng ai biết được chúng ta có sống sót đến bữa ăn tiếp theo hay không. Tôi chỉ muốn trân trọng từng khoảnh khắc chúng ta có thể dành thời gian với nhau." Giang Vấn Nguyên tuy rằng nói như vậy nhưng không có ý cưỡng cầu nhiều, cậu vươn tay về phía Trần Miên: "Có điều nếu anh không muốn thì trả lại đĩa cho tôi đi.” Trần Miên nhét đĩa về tay Giang Vấn Nguyên, dừng một chút mới nói: "Nhân tiện, em giúp anh lấy phần thức ăn kia nhé. Anh đi toilet dọn dẹp một chút rồi sẽ quay lại luôn.” Khi Giang Vấn Nguyên đi lấy thức ăn, Trần Nhan cũng bỏ túi đóng gói xuống, đi lấy một cái đĩa. Tần Khải Nguyệt đi bên cạnh cô hỏi: "Chị không đóng gói sao?” Trần Nhan nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười có lệ với Tần Khải Nguyệt: "Lời nói của Giang Soái đại lão vẫn còn lưu lại một chút cảm tình thôi, chứ thật ra ai có thể cam đoan rằng tôi sẽ không chết trên đường trở về ngôi nhà bên cạnh biệt thự kia chứ? Làm một quỷ chết no còn tốt hơn là quỷ chết đói.” Tần Khải Nguyệt nghĩ lại, lời nói của Trần Nhan tựa hồ còn rất có đạo lý nha? Hắn cũng buông túi bảo quản xuống, đi lấy đĩa rỗng; "Trần Nhan, chị chờ em.” Lúc lấy đồ ăn, Trần Nhan và Giang Vấn Nguyên đều vô cùng thân thiết đưa ra đề nghị cho Tần Khải Nguyệt. Bất kể khẩu vị thích như thế nào, thì tốt nhất là nên lấy một ít thức ăn có hàm lượng calo cao dễ tiêu hóa, như vậy cho dù là bởi vì ảnh hưởng của trò chơi mà ăn không được quá nhiều thức ăn, cũng có thể cố gắng hết sức hấp thụ nhiệt độ, bảo tồn thể lực. Khi Trần Miên từ toilet trở về, ba người Giang Vấn Nguyên đã lấy thức ăn xong, còn đang chờ hắn: "Mọi người đây là..." Ánh mắt Giang Vấn Nguyên im lặng lướt qua khuôn mặt có chút tái nhợt của Trần Miên, đôi môi ướt át, vạt áo hơi bị nước làm ướt lần lượt xẹt qua, chắc hẳn là Trần Miên vừa mới đi nôn qua. Giang Vấn Nguyên vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với Trần Miên: "Bọn họ nói hôm nay món ăn nóng rất ngon, cho nên liền thay đổi chú ý, dự định cùng chúng ta ăn cơm.” Bốn người dù sao cũng vừa trải qua sự việc móc thùng rác khủng bố, món ăn có mỹ vị đến đâu thì bọn họ cũng không có tâm tình mà thưởng thức, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm trưa. Khi họ trở lại bàn cờ ở giữa nhà ăn, cuộc đối đầu giữa kỳ thủ Giả và máy cờ vua tự động đã gần kết thúc. Trạng thái đối phó với kẻ địch của kỳ thủ Giả cũng không thoải mái, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, run rẩy bắt tay đánh một nước cờ cuối cùng, khi hắn buông viên chiến xa trắng bóng được chạm khắc tinh xảo kia ra, quốc vương của bên cờ đen đã hoàn toàn bị hắn bức vào đường chết. Trên mặt kỳ thủ Giả lộ ra nụ cười chiến thắng: "Chiếu tướng! Tôi thắng rồi!” Khi máy cờ vua tự động phát ra tín hiệu đầu hàng, kỳ thủ Giả như đối đãi với báu vật mà ôn nhu vuốt ve bàn cờ, kích động đến nỗi có chút lộn xộn: "Tôi có thể cảm giác được, thực lực của nó càng tốt hơn trước. Miễn là tôi hàng ngày đều kiên trì cùng máy cờ vua tự động chơi cờ thì thực lực chơi cờ vua của tôi chắc chắn sẽ trở nên mạnh hơn. Cha tôi đã không thể đạt đến đỉnh cao của đời mình, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tôi có thể thực hiện mong muốn của cha, trở thành người chơi cờ vua số một thế giới!” Giang Vấn Nguyên cắt ngang cái tôi tự say mê của kỳ thủ Giả: "Kỳ thủ Giả, ngài có thể tiếp tục nâng cao sức mạnh cờ vua vì quốc gia giành được nhiều vinh quang hơn, chúng tôi vì ngài mà đều rất vui mừng. Nhưng bây giờ điều quan trọng hơn là làm rõ sự thật về cái chết của hai vị tiểu thư!” Kỳ thủ Giả bị Giang Vấn Nguyên đánh thức, thần sắc hắn hoảng sợ đỡ bàn cờ đứng lên: "Đúng vậy... Duyệt Kỳ và Ái Kỳ đều không còn nữa... Tại sao tôi vẫn còn nghiện cờ vua ... Đó là lý do tại sao mẹ của hai đứa nó rời bỏ tôi. Tôi luôn tập trung tất cả vào cờ vua và thường bỏ qua mối quan tâm đối với ba mẹ con họ.” Là một kỳ thủ hàng đầu, khi đối mặt trước bất kỳ bước đường cùng nào cũng phải giữ một tâm thế bình tĩnh, đây là một khóa học bắt buộc. Kỳ thủ Giả đã tu hành tâm tính từ rất lâu cho nên rất nhanh sau liền điều chỉnh trở lại: "Tôi muốn đi thăm vợ của mình, tuy rằng em ấy không phải là mẹ đẻ của Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, nhưng em ấy đã trở thành một thành phần của nhà chúng ta cũng đã sáu năm. Hiện tại Duyệt Kỳ và Ái Kỳ đã chết, em ấy chắc chắn cũng rất khổ sở. Tôi sẽ đi làm bạn cùng em ấy, xin lỗi, không thể tiếp mọi người được nữa rồi.” "Kỳ thủ Giả, tôi có thể hỏi ngài một câu cuối cùng không?" Giang Vấn Nguyên gọi kỳ thủ Giả. Kỳ thủ Giả đặt cờ đã ăn trở lại bàn cờ, cũng không có sửa lại: "Xin hãy cố gắng giải thích ngắn gọn vấn đề của cậu.” Giang Vấn Nguyên nhìn máy cờ vua tự động đặt sai vị trí mấy quân cờ đặt sau đó đem quân cờ tán loạn trên bàn cờ lần nữa đặt lượt trở về vị trí ban đầu: "Máy cờ vua tự động này là do ai sửa?” Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía máy cờ vua tự động, sau khi nó hoàn thành việc chỉnh cờ, công tắc ba cấp của động cơ hơi nước tự động ngắt cầu dao sau đó ngừng hoạt động. Máy móc đã bị bỏ hoang trong nhiều năm bây giờ lại có thể được phục hồi hoàn toàn. Theo lời nói của kỳ thủ Giả sau khi hoàn thành trận đấu, năng lực cờ vua của máy chơi cờ tự động này sau khi sửa chữa cũng trở nên mạnh hơn. Đem máy móc lỗi thời sửa chữa về nguyên vẹn một cách kỳ diệu là ai? Kỳ thủ Giả trầm mặc một hồi: "Đây là sư phụ mà vợ cũ của tôi mời tới sửa chữa. Cô ấy nói không thể làm bạn bên cạnh con gái cho nên đây là lễ vật bồi thường mà cô ấy tặng cho các con. Nghe nói hai vị sư phụ kia là hậu nhân của các nhà khoa học năm đó đã chế tạo ra máy cờ vua tự động cho cha tôi.” Giang Vấn Nguyên truy hỏi: "Vậy bây giờ họ đang ở đâu?" Giả Kỳ Thủ lắc đầu: "Nếu mọi người muốn hoài nghi bọn họ là hung thủ thì tôi cảm thấy không cần thiết. Trước khi Duyệt Kỳ và Ái Kỳ mất tích, bọn họ cũng đã rời khỏi biệt thự, đi xuống núi rồi.” Kỳ thủ Giả không cho Giang Vấn Nguyên cơ hội đặt câu hỏi nữa, từng bước một quay đầu lại rời khỏi máy cờ vua tự động, đi tìm vợ mình. Bốn người Giang Vấn Nguyên nhìn quân cờ trên bàn cờ, Tần Khải Nguyệt không ngừng xoa xoa huyệt nội quan ở cổ tay để giảm bớt cảm giác buồn nôn. "Những quân cờ mới này, nhìn thế nào cũng giống như dùng xương làm ra.” Tuy rằng Tần Khải Nguyệt không nói thẳng là xương cốt gì nhưng ba người còn lại đều biết rõ. Nếu xương của hai chị em sinh đôi Duyệt Kỳ và Ái Kỳ thực sự trở thành quân cờ trên bàn cờ, thì những người liên quan đến máy cờ vua tự động này sẽ trở nên rất đáng ngờ. "Chúng ta đi đến chỗ những người khách mà kỳ thủ Giả chiêu đãi nói chuyện một chút đi. Còn cỗ máy này tạm thời chúng ta không nên động đến nó." Giang Vấn Nguyên nghiêm túc nói với ba người còn lại. Bởi vì không yên tâm, cậu nhấn mạnh một lần nữa: "Nếu mọi người không tự tin thắng được kỳ thủ xếp hạng 16 thế giới vậy thì đừng đụng vào những quân cờ này. Tùy tiện chạm vào quân cờ, có khả năng sẽ bị kéo vào ván cờ như kỳ thủ Giả. Nếu ván cờ này thua, thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì..." Lúc Giang Vấn Nguyên nói chuyện, tầm mắt của bọn họ yên lặng rơi xuống chiếc đao trong tay võ sĩ áo giáp. Chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh đao được rút ra khỏi vỏ, bọn họ liền cảm thấy cổ mình lạnh lẽo. Bốn người bọn họ khi nói chuyện với khách của kỳ thủ Giả trong phòng ăn vẫn chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì trên bàn cờ, hơn nữa bọn họ cũng thiện ý nhắc nhở những người chơi muốn chạm vào bàn cờ, có người chơi nghe theo đề nghị của bọn họ, có người thì cười nhạt, muốn làm thế nào thì làm.