CHƯƠNG 39: AJWY Edit: Foxpii Giang Vấn Nguyên lấy lại chức năng của ngón tay út từ tinh thạch sau đó lựa chọn trở về thế giới thực. Thời gian trong trò chơi chuyển đổi thành thời gian thực tế, ngắn đến gần như không đáng kể, nhưng khi đi vào và thoát khỏi trò chơi so với đi tàu lượn siêu tốc còn cảm thấy mãnh liệt hơn, cần phải có một số thời gian thích ứng để làm chậm lại. Tả Tri Ngôn sau khi biết Lý Na vào trò chơi, vẫn ở trong biệt thự không rời đi, hắn ở trong văn phòng vừa làm việc, vừa thông qua camera chú ý tình huống bên Giang Vấn Nguyên và Lý Na. Giang Vấn Nguyên trong hình ảnh theo dõi ở thời gian thực đột nhiên sửng sốt vài giây, hai tay khoanh quanh trước bụng, giống như ôm thứ gì đó trong ngực. Lý Na cũng giật mình, phát ra tiếng kêu đau đớn, dùng tay phải che lại vai trái, trên quần áo ở chỗ vai trái của cô bỗng nhiên nhiễm một mảng máu nhỏ. Khi Tả Tri Ngôn nhìn thấy một màn này, lập tức hiểu được hai người đã thuận lợi thông quan trò chơi. Tả Tri Ngôn nói với Dịch Khinh Chu, người không hề có hình tượng nằm trên ghế sofa đãi khách chơi máy chơi game PSP, nói: "Bọn họ còn sống, đã trở về rồi." Dịch Khinh Chu không chớp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh máy chơi game PSP trong tay, tốc độ tay nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh. Hắn chậm rãi đứng lên, dựa vào trí nhớ đối với bố trí trong văn phòng của Tả Tri Ngôn, phải mất hơn một phút mới đến cửa văn phòng. Tả Tri Ngôn dứt khoát ném động tác lề mề của Dịch Khinh Chu ra đằng sau, dẫn đầu đi đến phòng của Giang Vấn Nguyên và Lý Na. Nói thật, Tả Tri Ngôn rất không rõ suy nghĩ của Dịch Khinh Chu, nếu nói hắn thờ ơ với Giang Vấn Nguyên và Lý Na, thì Dịch Khinh Chu cần gì phải ở lại biệt thư chờ đợi trò chơi của hai người kia kết thúc. Muốn nói Dịch Khinh Chu quan tâm Giang Vấn Nguyên và Lý Na thì thật đúng là rất khó nhìn ra sự quan tâm từ thái độ hiện tại của hắn. Lúc Tả Tri Ngôn tìm được Giang Vấn Nguyên và Lý Na, Giang Vấn Nguyên đang khẩn trương xử lý vết thương trên vai Lý Na. Tả Tri Ngôn liếc mắt nhìn con rối hoa tiên tử trong góc phòng trống rỗng. Hình ảnh của con rối trong trò chơi bàn tròn không thể bị bất kỳ thủ đoạn nào trong thế giới thực ghi lại, chỉ có người chơi trò chơi bàn tròn mới có thể dùng mắt thường nhận ra. Quả nhiên vừa rồi trong màn hình giám sát, động tác hai tay vòng tròn của Giang Vấn Nguyên không phải ảo giác, cậu lại một lần nữa giành được con rối trong trò chơi bàn tròn. Tả Tri Ngôn hỏi hai người: "Hai người cảm thấy thân thể thế nào? Cò khó chịu không? Tôi vừa thông báo cho bác sĩ trực tối nay, anh ta sẽ đến trong 3 phút nữa." Vết thương trên vai Lý Na không sâu, nhưng cũng đau đến nỗi cả khuôn mặt cô đều nhăn lại: "Em không sao, may mà trò chơi kết thúc rất nhanh, bằng không em sẽ phải liều mạng với quái vật bóng đen. Á... Đau đau..." Tay phải cô đè vết thương trên vai trái cầm máu, không thể buông tay, chỉ có thể nhấc mông đạp đũa bạc bên chân ra: "Vũ khí đũa bạc Tưởng Chiến làm cho em rất dễ sử dụng, em đã dùng nó để giết hai con quái vật bóng đen! Vì vậy, khi cảm thấy sắp rời khỏi trò chơi, em đã quyết định cầm lấy chiếc đũa bạc này và mang nó trở lại thế giới thực." Tả Tri Ngôn cầm lấy chiếc đũa bạc đen nhánh, quan sát một lát, cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt: "Lớp bên ngoài của chiếc đũa bạc này đã bị ô nhiễm bởi những thứ bẩn thỉu, tôi giúp cô rửa sạch bụi bẩn phía trên rồi trả lại cho cô." Lúc bọn họ nói chuyện, bác sĩ cùng Dịch Khinh Chu đi vào. "Tả tổng, chào buổi tối mọi người. Chỉ có Lý Na tiểu thư cần sơ cứu sao?" Khi bác sĩ nói chuyện hơi thở của hắn không được bình thường, chứng tỏ hắn đã chạy tới. Trò chơi của Dịch Khinh Chu còn chưa kết thúc, hắn chính xác tìm được một cái ghế sô pha đơn rồi ngồi xuống trong phòng, tiếp tục chiến đấu với quái vật trong trò chơi: "Ngoại trừ Lý Na tiểu thư thân thể mềm mại, bác sĩ cho rằng còn có ai cần sơ cứu?" "Dịch Khinh Chu, tôi không thể nghe được một câu tốt đẹp nào từ trong miệng anh hả?!" Lý Na tức giận đến mức vết thương đau càng đau, nhưng cô vừa nói xong liền nhớ tới Lữ Anh Kỳ đối xử tốt với mình trong trò chơi, lại đem lời mắng Dịch Khinh Chu nghẹn trở về. Dịch Khinh Chu người này dù có đáng ghét thế nào thì so với Lữ Anh Kỳ, ít nhất hắn còn có ưu điểm thành thật. Giang Vấn Nguyên nhường vị trí bên cạnh Lý Na cho bác sĩ, sau đó nói với hắn: "Tôi cần một ít rượu thuốc lưu thông máu huyết để xoa bóp." Bác sĩ đang xử lý vết thương cho Lý Na, không thể buông tay, "Vết thương nghiêm trọng sao? Nếu cảm thấy rất đau, cậu vẫn nên chụp phim kiểm tra xem có tình huống nứt xương hay không. Nếu cảm giác đau không quá mạnh, hãy quan sát một ngày và đến bệnh viện vào ban ngày để kiểm tra lại. Trong hộp thuốc có dầu hoa đỏ và thuốc trắng Vân Nam, cậu lấy đi." "Cũng không sao, không cảm thấy đau chắc hẳn là không nghiêm trọng." Giang Vấn Nguyên lấy hai lọ thuốc từ trong rương thuốc, cẩn thận cầm lấy con rối hoa tiên tử trong khu vực mù của bác sĩ: "Tả Tri Ngôn, tôi có chút chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, chúng ta đổi chỗ khác đi." Sau khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn rời đi, trò chơi của Dịch Khinh Chu cũng gần đến hồi kết, hắn một hơi đánh ra hơn ba trăm liên kích, đem một ống máu cuối cùng của BOSS đánh trực tiếp về 0. Nhìn nút tạm dừng trên "win" và hai nút tiếp theo, hắn do dự một lúc, mới ấn xuống nút tạm dừng, cất máy chơi game PSP vào trong túi. Dịch Khinh Chu đi về phía Lý Na, muốn nhìn xem rốt cuộc cô bị thương như thế nào, kết quả lại nhìn thấy bộ dáng Lý Na yên lặng rơi lệ, nhìn Lý Na khóc thành mặt mèo hoa, cái miệng lanh lợi bức chết người không đền mạng của Dịch Khinh Chu lại nói không nên lời. Trước kia bất kể là Dịch Khinh Chu đả kích Lý Na như thế nào, Lý Na tức giận đến nổ tung cũng sẽ không khóc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Na khóc. Dịch Khinh Chu có chút không được tự nhiên, hắn ác thanh ác khí nói: "Khóc cái gì mà khóc, sợ vết thương để lại sẹo sao? Bác sĩ, anh cho cô ấy thuốc chấn thương tốt nhất, cẩn thận dạy cô ấy làm thế nào để chăm sóc vết thương. Nếu cuối cùng vẫn để lại sẹo, tôi sẽ trả tiền cho cô để phẫu thuật sẹo laser, được không? Đừng khóc!" Lý Na lắc đầu, cô khóc là bởi vì ở trong trò chơi đè nén tích lũy cảm xúc tiêu cực bộc phát, từ gốc cây thần quỷ dị kia, đến tòa nhà hai tầng cùng thôn Tháp Phụ xung đột cùng tử vong, lại đến Lữ Anh Kỳ phản bội, còn có một thân một mình cùng ba con quái vật bóng đen ra sức chém giết... Nhưng bác sĩ là người bình thường, cô không thể nói trực tiếp, cô hét lên hai lần, nói với Dịch Khinh Chu: "Anh đưa tay cho tôi." Dịch Khinh Chu cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa tay đến trước mặt Lý Na, cho dù lúc này Lý Na muốn đùa giỡn với hắn, hắn cũng nhận. Khi Lý Na dùng ngón tay viết ra ba chữ "kẻ phản bội" trong lòng bàn tay, Dịch Khinh Chu thay đổi bộ dáng lỗ mãng, trầm mặt hỏi: "Thật sao?" Lý Na ngơ ngác gật đầu: "Anh đi tìm Giang ca và Tả tổng đi, cuộc nói chuyện của bọn họ hẳn là mới bắt đầu thôi." "Hai người bọn họ cuồng công việc đến với nhau, tôi lấy đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra cuộc đối thoại của bọn họ nhàm chán đến mức nào, phân tích toàn văn, nghe được khiến đầu óc người ta đều đau. Tôi sẽ không đi đâu." Dịch Khinh Chu bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Lý Na, hắn rất thuận tay sờ vào máy chơi game PSP trong túi nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, không lấy máy chơi game ra ngồi bên cạnh chờ bác sĩ xử lý vết thương của Lý Na. Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn bị Dịch Khinh Chu dùng hai chữ nhàm chán để hình dung nhưng cuộc đối thoại của bọn họ ngay từ đầu đã giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây xích, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Dịch Khinh Chu -- Trong văn phòng Tả Tri Ngôn. Ngay cả Tả Tri Ngôn cũng rất hoài nghi có phải mình sinh ra ảo giác hay không, anh không thể không hỏi lại Giang Vấn Nguyên một lần nữa: "Xin lỗi, vừa rồi tôi nghe không nghe rõ ràng. Cậu nói chuyện quan trọng là chuyện gì?" Giang Vấn Nguyên phun chữ một lần nữa: "Tôi hỏi anh, khi dùng cơm ăn phần mình thích ăn nhất trước tiên, khi ăn được thức ăn ngon liền tràn ngập cảm giác hạnh phúc, ánh mắt sẽ trở nên lấp lánh. Khi ăn phần mình thích xong, trong quá trình giải quyết các loại thức ăn còn lại, ánh mắt sáng lấp lánh sẽ dần dần khôi phục lại bộ dáng bình thường. Anh có thấy nhiều người có thói quen ăn uống này hay không?" Tả Tri Ngôn mặt than, thì ra không phải là ảo giác của hắn. Trí nhớ của hắn rất tốt, căn cứ vào miêu tả của Giang Vấn Nguyên, liền lập tức nghĩ đến hai người: "Cậu đang nói Trương Thần, hay là Bạch Mai? Tôi nhớ thói quen ăn uống của họ cũng giống như những gì cậu mô tả." Giang Vấn Nguyên cúi đầu trầm tư, không chỉ Trương Thần, Bạch Mai, còn có Lộ Viễn và Tưởng Chiến. Thói quen ăn uống của bốn người này trong trò chơi hoàn toàn giống nhau, mà Trần Miên cũng vừa vặn có được thói quen ăn uống giống bọn họ. Giang Vấn Nguyên vẫn cảm thấy động tác ăn uống của Trần Miên rất đáng yêu, mỗi lần cùng nhau ăn cơm cậu đều thích nhìn Trần Miên, nhìn thế nào cũng sẽ không cảm thấy chán. Cho dù liên tục gặp phải mười tám người chơi có thói quen giống Trần Miên, Giang Vấn Nguyên cũng sẽ không sinh ra dao động. Nhưng Giang Vấn Nguyên lại cảm nhận được cảm giác bất hòa từ trên người Bạch Mai. Ở những phương diện khác, thói quen ở ngoài đời và trong trò chơi của Bạch Mai hoàn toàn thống nhất, nhưng hết lần này tới lần khác, thói quen ăn uống này lại thay đổi một trăm tám mươi độ. Ở hiện thực, thói quen ăn uống của Bạch Mai là để lại thức ăn yêu thích cho đến cuối cùng mới ăn. Sau khi nhận ra cảm giác bất hòa từ trên người Bạch Mai, Giang Vấn Nguyên lập tức liên lạc với Trương Thần, vừa vặn lúc Trương Thần tới tìm cậu mà không ăn sáng, Giang Vấn Nguyên liền thuận tay mua rất nhiều đồ ăn. Trải qua quan sát của Giang Vấn Nguyên, thói quen ăn uống của Trương Thần ngoài đời rất tùy ý, không sao cả ăn món nào trước cũng được, hơn nữa ăn được đồ ăn yêu thích cũng không biểu hiện ra cảm giác hạnh phúc, hoàn toàn không giống với trong trò chơi. Cũng bởi vì như vậy, khi Giang Vấn Nguyên gặp Tưởng Chiến trong trò chơi vòng thứ 4 có thói quen ăn uống giống Trần Miên mới cảm thấy khó tin. Giang Vấn Nguyên vẫn âm thầm ở trong trò chơi thăm dò Tưởng Chiến, thậm chí còn ôm chặt lấy anh. Khi bọn họ ôm nhau, rõ ràng thân thể không có độ phù hợp gì nhưng nội tâm Giang Vấn Nguyên lại cảm thấy rất thỏa mãn. Giang Vấn Nguyên cũng không biết có phải mình điên rồi hay không, mới cảm thấy Trần Miên có thể còn sống trong trò chơi bàn tròn, cho nên điều cậu làm trước tiên sau khi trở lại hiện thực là nhờ Tả Tri Ngôn xác nhận thói quen ăn uống của Trần Miên. Trải qua miệng Tả Tri Ngôn, cậu ít nhất cũng có thể xác định Trương Thần cùng Bạch Mai có điểm dị thường, cũng không phải do cậu nghĩ đến phát điên mà sinh ra ảo giác. Vậy, Trần Miên hắn... Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nhịp tim càng ngày càng nhanh, chuyện này tuyệt đối không thể nóng vội, nhỡ đâu đây là cạm bẫy mà trò chơi bàn tròn đặt ra cho người chơi có nguyện vọng xấu, sau đó chờ cậu ngã vào, trở thành một món tráng miệng ngon trong trò chơi bàn tròn. "Cám ơn anh đã giải đáp thắc mắc của tôi." Giang Vấn Nguyên sửa sang lại vấn đề cá nhân sau đó mới nói chính sự với Tả Tri Ngôn, cậu cởi lắc tay dây đen còn nguyên vẹn trên cổ tay đưa cho Tả Tri Ngôn: "Thí nghiệm lắc tay dây đen đã thất bại. Tôi và Lý Na không ngồi kề nhau." Tả Tri Ngôn cũng không cảm thấy mất mát. "Loại thí nghiệm này muốn thành công một lần cũng không thực tế, hơn nữa tôi vốn phản đối trước khi thí nghiệm thành công 100%, người trong đội chúng ta ràng buộc vào trò chơi. Tôi biết lần này vì cậu lo lắng cho Lý Na nên mới vào trò chơi cùng cô ấy, cho nên mới không ngăn cản cậu. Lý Na hiện tại đã trải qua hai vòng trò chơi, tôi cảm thấy với tố chất hiện tại của cô ấy, cho dù không thể có được con rối thì xác suất lớn cũng có thể sống đến khi trò chơi thông quan. Thật ra tốc độ trưởng thành của cô ấy mới là bình thường, tôi chưa từng thấy người chơi mới nào như cậu, bắt đầu từ vòng đầu tiên của trò chơi đã liên tục lấy con rối. Nếu không phải do tôi tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng sẽ không tin còn có thể có người mới lợi hại như cậu." Giang Vấn Nguyên không biết nên đáp lại lời trêu chọc của Tả Tri Ngôn như thế nào, dứt khoát trực tiếp lướt qua vấn đề này: "Chúng tôi đã gặp phải kẻ phản bội trong trò chơi lần này." Tả Tri Ngôn thu hồi thái độ trêu chọc, trở nên nghiêm túc: "Nói tỉ mỉ nghe một chút. " Giang Vấn Nguyên rót cho mình một chén trà, đem chuyện của Lữ Anh Kỳ kể lại với Tả Tri Ngôn một lần. "Tôi cảm thấy trò chơi bàn tròn có thể đã nhận ra chiếc nhẫn bên ngoài vật lý cho nên mới lựa chọn loại người chơi mới như Lữ Anh Kỳ làm kẻ phản bội, còn đưa ra hào quang tân thủ trong trò chơi phản bội ở vòng đầu tiên." Giang Vấn Nguyên ngữ khí có chút nặng nề: "Tôi từ trên người Lữ Anh Kỳ nhìn không thấy cảm giác chịu tội, trò chơi này hoạt động trong đêm tối dài hơn ban ngày, Lữ Anh Kỳ lại tê liệt ngồi xe lăn, người biết tướng mạo hắn cũng chỉ có 3 người Lý Na, Tưởng Chiến và tôi. Người chơi cũ là kẻ bội nếu cởi nhẫn giả người mới vẫn có nguy cơ bị phát hiện. Nhưng Lữ Anh Kỳ mặt dày hơn nữa còn bị liệt, nếu hắn vẫn giả bộ làm người chơi mới làm thủ tục tham gia hoạt động của kẻ phản bội thì sẽ không dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi. Nếu để mặc như vậy, Lữ Anh Kỳ rất có thể sẽ trở thành cơn ác mộng của người chơi bình thường." Tả Tri Ngôn mở mail máy tính, nói với Giang Vấn Nguyên: "Cậu nói cho tôi biết chi tiết về đặc điểm hình thể của Lữ Anh Kỳ, cùng với giọng nói, quần áo của hắn ta. Nếu Lữ Anh Kỳ lần đầu tiên tham gia vào trò chơi mà không che giấu tên thật của mình, thì theo thông tin chi tiết của kia, chúng ta có thể tìm thấy hắn ta." Giang Vấn Nguyên thở dài: "Nếu tôi có con rối có thể ghi lại ngoại hình của người chơi thì tốt rồi, chụp là được. Con rối của anh cũng là đạo cụ dùng một lần à? Chỉ là chụp ảnh mà thôi, không thể sử dụng vài lần ư?" Tả Tri Ngôn vừa nhập liên tiếp văn tự vào tin nhắn, vừa phân tâm đáp lại lời Giang Vấn Nguyên, không cẩn thận liền nói lỡ miệng: "Tôi nào có con rối nào dùng tốt như vậy. " Động tác đánh chữ của Tả Tri Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Giang Vấn Nguyên: "..." Giang Vấn Nguyên nhìn chằm chằm hắn: "Anh nói với tôi rằng mình đã lén chụp ảnh của tôi trong trò chơi vòng trước, cho nên căn cứ vào ảnh chụp mà tìm được tôi. Tôi nhớ rằng những gì có thể mang ra khỏi trò chơi về thực tế chỉ có vàng và bạc và con rối và những bức ảnh được chụp trong trò chơi cũng thuộc về những thứ trong trò chơi, cho nên khi trở về thực tế, những hình ảnh kia sẽ tự động trở thành hình trắng. Vì vậy, lần cuối cùng anh nói chụp ảnh lén trên điện thoại, tôi vẫn luôn nghĩ rằng anh đang phòng ngừa điện thoại bị nghe lén, so sánh khả năng đặc biệt của con rối với hình ảnh. Bây giờ, anh lại nói với tôi là anh không có con rối như vậy sao?" Tả Tri Ngôn lớn như vậy, từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên cảm thấy người quá thông minh là một chuyện rất đáng ghét. Hắn mở ngăn kéo khóa bàn làm việc ra, từ bên trong rút ra mười sáu một tờ phác họa chì, bức chân dung được phác thảo rất sống động, Giang Vấn Nguyên cầm trên tay mà cảm giác như là chính mình đang soi gương. Hình ảnh phác họa phức tạp như vậy, chắc chắn không phải là thời gian ngắn có thể hoàn thành. Vòng trò chơi quái vật răng miệng kia kết thúc trở lại hiện thực một giờ sau cậu mới liên lạc với Tả Tri Ngôn, bỏ đi thời gian điều tra của đội công nghệ thông tin thì thời gian Tả Tri Ngôn vẽ nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi phút, làm sao có thể hoàn thành? Vì vậy, kết luận là ... Khi tầm mắt Giang Vấn Nguyên từ trên bản phác thảo lại rơi xuống trên mặt Tả Tri Ngôn, mức độ chán ghét của Tả Tri Ngôn đối với người thông minh lại càng sâu thêm một chút. Ngữ khí của hắn thật sự không tốt lắm: "Đúng vậy, bản phác thảo này tôi bắt đầu động bút sau khi vòng trò chơi trong đường hầm đường sắt kết thúc. Tôi chính là từ lần đầu tiên gặp được cậu đã bắt đầu muốn cùng cậu thành lập đoàn, không được sao?" "Cám ơn anh đã đánh giá cao tôi, bản phác thảo này coi như một món quà tặng cho tôi đi." Giang Vấn Nguyên cẩn thận đem bản phác thảo khép lại, tiếp tục đề tài này phỏng chừng Tả Tri Ngôn thật sự sẽ nổ tung, Giang Vấn Nguyên rất thức thời chuyển đề tài. "Để đối phó với kẻ phản bội chiếc nhẫn vật lý là do ajwy đưa ra, đến bây giờ đã hơn ba năm lịch sử, hiệu quả của chiếc nhẫn chỉ sợ sẽ càng ngày càng kém. Chúng ta có nên nghĩ biện pháp liên lạc với ajwy hay không? Lấy được tín nhiệm của hắn sau đó đem chuyện của Lữ Anh Kỳ nói cho hắn biết, để cho hắn sửa đổi quy tắc sử dụng nhẫn đi. Trong diễn đàn người chơi, có thể sửa đổi các quy tắc sử dụng của nhẫn và để cho tất cả người chơi thích ứng với các quy tắc mới, cũng chỉ có ajwy." Tả Tri Ngôn lắc đầu, "Đề nghị của cậu tuy rằng rất tốt, nhưng người dùng tài khoản ajwy này sẽ không tiếp nhận đề nghị của cậu đâu. Tin tức này cho đến bây giờ chỉ có một tỷ lệ nhỏ người biết rằng chủ sở hữu thực sự của tài khoản diễn đàn ajwy đã chết hơn nửa năm trước. ajwy là trụ cột tinh thần của rất nhiều người chơi, vì vậy cái chết của hắn đã bị chặn lại, bây giờ sử dụng tài khoản ajwy tiếp tục hoạt động trên diễn đàn, thỉnh thoảng đăng bài viết khô miễn phí, là bạn tốt của chủ sở hữu ban đầu. Cho nên cậu nên hiểu, nếu ajwy vẫn còn sống thì đề nghị của cậu mới là khả thi. Nhưng tài khoản của ajwy đã đổi người, người kia không có đủ quyết đoán và năng lực để chống đỡ tài khoản ajwy này, anh ta có thể duy trì hoạt động của tài khoản ajwy cũng đã rất không dễ dàng, đề nghị của cậu đưa đến tay anh ta cũng chỉ như đá chìm biển rộng mà thôi." Giang Vấn Nguyên là một người không muốn chịu thua, nhưng bản thân ajwy đã chết, trên diễn đàn người chơi căn bản không tìm ra tài khoản thứ hai có sức hấp dẫn mạnh hơn ajwy. Muốn bồi dưỡng ra tài khoản ajwy thứ hai, tính thực nghiệm cũng rất thấp. Ý tưởng muốn cải tiến nhẫn của Giang Vấn Nguyên liền không thể giải quyết được. Đối với Giang Vấn Nguyên tâm tình có chút mất mát, Tả Tri Ngôn cũng không muốn an ủi cậu, hắn cũng không quên chuyện xấu mặt vì phác họa mà ra. Hắn nói với Giang Vấn Nguyên: "Lần này cậu cùng Lý Na vào trò chơi, thu hoạch cũng không tồi, lấy được một con rối, mở rộng cơ sở dữ liệu của kẻ phản bội, còn hoàn thành thí nghiệm số 1của dây đen. Nhưng hình như cậu vẫn chưa báo cáo mục tiêu quan trọng nhất của trò chơi, cậu đã tìm thấy hạt giống tốt nào chưa? Đội ngũ của chúng ta thực sự rất cần máu tươi." Giang Vấn Nguyên giật giật khóe miệng, yên lặng trong lòng mắng Tả Tri Ngôn một câu, cái đồ cầu toàn chết tiệt này: "Không phải tôi đã nói với anh sao, vòng trước Lữ Anh Kỳ vì giết chết người chơi bình thường, thúc đẩy dòng chuyện xưa cho nên thời gian chúng tôi ở trong trò chơi tính ra cũng chỉ có hai ngày. Trong thời gian hai ngày, có thể khảo sát ra thành viên dự bị thích hợp sao?" "Tưởng Chiến kia đâu?" Tả Tri Ngôn có trí nhớ rất tốt, "Lý Na nói cô ấy dùng đũa bạc của Tưởng Chiến giết chết hai tên quái vật bóng đêm, người này chính là đồng đội hai người nhỉ. Cậu nghĩ sao về anh ta?" Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Tôi không có ý định tìm anh ta." Bây giờ trong lòng Giang Vấn Nguyên còn đang phiền chuyện của Trần Miên, trước khi cậu làm rõ sự hỗn loạn trong lòng, cậu sẽ không có ý định liên lạc với Tưởng Chiến ngoài đời. "Cậu cướp con rối của anh ta?" Tả Tri Ngôn trầm mặc một hồi, suy bụng ta ra bụng người, hắn nói sâu sắc: "Có đôi khi, một đồng bạn đáng tin cậy so với một con rối không biết năng lực đặc biệt là gì quan trọng hơn nhiều." ........... Vòng thứ nhất - từ đầu đến cuối không thể đặt tên cho một tổ chức nào đó - hội nghị tổng kết trò chơi, nửa không vui mà tan. Tại sao phải thêm một chữ nửa ở phía trước không vui mà tan? Đó là bởi vì lý Na cùng Dịch Khinh Chu vừa gặp mặt chính là oan gia như nước với lửa, trải qua vòng trò chơi này trong khoảnh khắc ở chung ngắn ngủi, quan hệ lại chuyển biến tốt đẹp thần kỳ. Tuy rằng hai người vẫn thường xuyên cãi nhau, nhưng so với trước kia, từ ngữ của bọn họ đều thu liễm rất nhiều, coi như là một chuyện đáng mừng. Thời gian lại nhanh chóng trôi qua hơn hai mươi ngày, vết thương trên vai trái của Lý Na đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa còn không để lại sẹo. Nhưng niềm vui nho nhỏ của cô cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì trò chơi bàn tròn của Tả Tri Ngôn và Dịch Khinh Chu đều sắp tới. Tả Tri Ngôn ngày mai vào trò chơi, Dịch Khinh Chu thì ngày mốt. Bữa tối tối hôm đó, bốn người khó khăn gom lại cùng ăn tối. Bất kể là lúc nào, Tả Tri Ngôn đều là bộ dáng thong dong bình tĩnh kia, tâm tình không tồi hưởng thụ thức ăn ngon. Một tuần này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy Dịch Khinh Chu đã sút gần mười cân (5kg), trạng thái tâm lý không cứng rắn bằng Tả Tri Ngôn. Có điều nói về việc tìm đường chết, Dịch Khinh Chu muốn nhận thứ hai thì trên bàn này không ai dám nhận thứ nhất. Dịch Khinh Chu quả nhiên rất thích tìm đường chết mà đưa ra một cái đề nghị trên bàn ăn. Hắn không ăn được gì, rót rất nhiều rượu vang đỏ xuống bụng, chậm rãi lắc lắc chiếc ly chân cao, nói với mọi người: "Tên tổ chức của chúng ta vẫn chưa đặt được, để trống mãi cũng không phải biện pháp. Nếu không thì như này đi, bốn người chúng ta, ai là người đầu tiên mang thành viên mới về có thể làm cho ba người khác tán thành thì người đó sẽ có quyền đặt tên tổ chức của chúng ta." Lý Na là người hiểu rõ Dịch Khinh Chu nhất trên bàn, trong lòng cô reo chuông báo động lớn: "Tuy rằng tôi cảm thấy cơ hội chiến thắng của anh không lớn, nhưng tạm thời hỏi một chút, nếu như thắng lợi thì anh muốn đặt cho tổ chức chúng ta cái tên gì?" Dịch Khinh Chu khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nheo mắt lại, "Nặc Á Phương Chu*..." (*Nặc Á Phương Chu = Chu Noah = Tàu Nô-ê: là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.) Trái tim Lý Na hơi buông xuống, vẫn rất bình thường. Kết quả Dịch Khinh Chu bổ sung: "Hậu cung Nặc Á Phương Chu của đại gia Giản Dịch!" Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn, Lý Na, cả ba đều trầm mặc: "........." Tả Tri Ngôn dùng khăn ăn lau miệng: "Tôi chấp nhận đề nghị này. Lấy thành viên thứ năm của tổ chức chúng ta để đặt cược. Bất cứ ai tìm thấy thành viên thứ năm đầu tiên, người đó sẽ có quyền đặt tên cho tổ chức." Giang Vấn Nguyên giật giật khóe miệng. Tên tổ chức của bọn họ vẫn không thể xác định được chính vì do ai đưa ra tên đều có người phản đối. Để Tả Tri Ngôn đặt tên, nói thật, trong đầu cậu nghĩ một chút cũng cảm thấy xấu hổ, trực tiếp xóa đi trong đầu. "Sau khi anh vào trò chơi, nếu không tìm được người thích hợp, vẫn chọn vào vòng tiếp theo của trò chơi, mãi cho đến khi tìm được mới rời khỏi trò chơi. Nói như vậy thì đối với ba người còn lại chúng tôi có phải không công bằng hay không?" Tả Tri Ngôn đương nhiên nói: "Sau khi tìm được người thích hợp, còn phải khảo sát thực tế, sau khi đủ tư cách mới có thể mang đến gặp các cậu, đây đều là thời gian. Nếu không muốn mất quyền đặt tên tổ chức thì nhanh chóng vào trò chơi để tìm thành viên mới cho tôi." Giang Vấn Nguyên đã yên lặng dùng điện thoại di động lướt diễn đàn người chơi, vòng trò chơi tiếp theo của cậu còn mười ngày, căn bản không kịp. Về phần Lý Na, Lý Na không dám lướt diễn đàn người chơi trên bàn ăn, đợi đến khi buổi tối nghỉ ngơi, cô trùm mình trong chăn lật diễn đàn, muốn tìm kiếm nhiệm vụ có thể nhận được. Nói đạo lý, Lý Na cũng không phải cảm thấy năng lực hiện tại của mình đủ để đối mặt với nhiệm vụ, mà là trình độ đặt tên của ba thành viên nam khác của tổ chức đều quá kém. Tuy rằng Lý Na rất tôn kính Giang Vấn Nguyên, nhưng cô cũng không thể mê muội mà khen cậu được. Trình độ đặt tên của Giang Vấn Nguyên, hoàn toàn là nửa cân tám lạng với Tả Tri Ngôn! Tối hôm đó, Lý Na đã bị ác mộng chi phối cả đêm bởi những cái tên khủng khiếp của tổ chức. |Hết chương 39|