Tả Tri Ngôn từ bỏ nhiệm vụ kẻ phản bội, nhường thắng lợi cho Giang Vấn Nguyên, một mình chịu chết. Sinh mệnh nhanh chóng trôi qua làm cho Tả Tri Ngôn cảm nhận cái chết một cách rõ ràng. Linh hồn từ từ bóc ra khỏi cơ thể mất đi sức sống, Tả Tri Ngôn cảm giác mình giống như đang trôi nổi giữa không trung, bị một đôi tay vô hình nhẹ nhàng nắm lấy. Đôi tay kia mang Tả Tri Ngôn rời khỏi phó bản trò chơi, đưa hắn đến một chỗ khác. Ở nơi đó, năm giác quan của Tả Tri Ngôn bị mất đi bốn, chỉ còn lại xúc cảm bị suy yếu đến mức gần như mất hiệu lực. Linh hồn của Tả Tri Ngôn trôi nổi trong bóng tối thầm lặng một thời gian dài trước khi hắn nhận ra rằng mình và nhiều linh hồn khác đang chen chúc với nhau, được bao bọc trong một vật chứa rất lớn và ấm áp. Đại đa số thời gian Tả Tri Ngôn đều ở trong trạng thái vô tri vô giác, thời gian tỉnh táo rất ít. Trong thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, thỉnh thoảng Tả Tri Ngôn cảm thấy linh hồn của mình bị đồng loại xung quanh chen chúc đến biến dạng, thỉnh thoảng lại cảm thấy xung quanh có rất nhiều không gian, đủ để hắn phiêu đãng khắp nơi. Cho dù đầu óc đã đã bị vây trong trạng thái mờ mịt nhưng Tả Tri Ngôn vẫn hiểu rõ tình cảnh của mình, điều hắn sợ không phải là bị trò chơi bàn tròn bỏ vào trong túi dạ dày. Những linh hồn xung quanh đều đến và đi, chắc hẳn họ cũng giống như hắn, là người chơi bị đánh bại trong trò chơi bàn tròn. Tả Tri Ngôn đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng túi dạ dày trở nên trống trải là bởi vì trò chơi bàn tròn đưa những người chơi kia đi chuyển sinh. Những linh hồn biến mất khỏi túi dạ dày có thể sống lại chỉ sợ một người cũng không có, toàn bộ đều bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa hấp thụ. So sánh với một số linh hồn không ngừng tản mát ra khí tức không cam lòng và oán hận nồng đậm sau khi suy nghĩ rõ ràng về tình cảnh của mình, Tả Tri Ngôn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hắn không ôm suy nghĩ may mắn gì, thản nhiên chấp nhận kết cục bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa. Mối quan hệ giữa người chơi và trò chơi bàn tròn là con bạc và nhà cái, không có lý do gì người chơi một mực muốn có được cơ hội ước nguyện toàn năng nhưng lại không chịu gánh cái giá phải trả khi trò chơi thất bại. Tả Tri Ngôn cũng không biết có phải do tâm tính của hắn đặc biệt tốt, không khiến cho trò chơi bàn tròn bị đau dạ dày hay không mà những linh hồn xung quanh đều đến rồi lại đi, chỉ riêng hắn vẫn sững sờ không bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa hết. Cứ như vậy lại qua một đoạn thời gian, tâm tình Tả Tri Ngôn lại xảy ra biến hóa vi diệu. Trước khi chết, Tả Tri Ngôn đang chạy đua ở hai thế giới là hiện thực và trò chơi, sắp xếp đầy đủ hành trình của mình. Muốn nói ai là người cuồng công việc nhất ở Thanh Điểu, Tả Tri Ngôn nhận thứ hai, tuyệt đối không ai dám đứng thứ nhất. Hiện tại linh hồn của Tả Tri Ngôn bị nhốt trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể điều chỉnh tâm tình tự an ủi mình, coi như là bước vào giai đoạn nghỉ hưu dưỡng lão sớm. Về phần túi dạ dày của trò chơi bàn tròn, Tả Tri Ngôn cũng bỏ qua chức năng tiêu hóa linh hồn của nó, để hoàn cảnh thoải mái kia trở thành tử cung thai nghén sinh mệnh mà ở lại. Dù sao cũng sẽ không có người thứ hai biết Tả Tri Ngôn an tâm thoải mái coi mình là trẻ con, thoải mái hưởng thụ thời gian cuối cùng trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn. Tả Tri Ngôn trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, vỗn dĩ hắn nói túi dạ dày của trò chơi bàn tròn là tử cung, thật sự đó chỉ là chửi bới mà thôi, cũng không nghĩ đến chuyện đó sẽ trở thành sự thật. Khi Tả Tri Ngôn thật sự được túi dạ dày của trò chơi bàn tròn "sinh ra", cả người hắn đều mơ hồ. = = Tả Tri Ngôn được sinh ra một lần nữa, cơ thể mới của hắn không phải là một em bé, mà là một người đàn ông trưởng thành ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn. Tả Tri Ngôn hơi thích ứng với thân thể cùng năm giác quan trở về liền nghe được một giọng nói quen thuộc. Giang Vấn Nguyên ngồi trên ghế sofa đối diện Tả Tri Ngôn: "Tả Tri Ngôn, cảm giác sống lại thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?" Tả Tri Ngôn nghe thấy vậy liền ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Giang Vấn Nguyên. Trước mắt hắn phảng phất như được phủ một lớp lụa mỏng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái, nhưng với giao tình giữa hắn và Giang Vấn Nguyên, rất nhanh sau hắn đã nhận ra Giang Vấn Nguyên. Trong lòng Tả Tri Ngôn là trăm cảm xúc hỗn tạp, giọng nói của hắn ong ong rung động: "Cậu, cậu hồi sinh tôi ... vậy còn Trần Miên?" Giang Vấn Nguyên cắt ngang lời Tả Tri Ngôn, giơ một tấm gương lên trước mặt hắn: "Chuyện của Trần Miên sẽ nói sau, hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn phải làm. Tôi đã hồi sinh anh theo cách tạo một cơ thể mới." Giang Vấn Nguyên nói đơn giản nguyên lý hồi sinh bằng cách tạo cơ thể mới và tác dụng phụ của nó cho Tả Tri Ngôn: "Thân thể này của anh là do tôi dựa theo tỷ lệ vóc người trong hồ sơ khám sức khỏe của bác sĩ tạo hình, bệnh tật đã trừ đi, còn lại hai nội dung tôi không thể thiết lập, một là ngũ quan của anh, hai là quan hệ gen người thân của anh. Anh có năm phút để quyết định cả hai, nếu hết thời gian chờ, kết quả tạo ra sẽ là ngẫu nhiên." Tả Tri Ngôn nhìn mặt mình trong gương, đường nét cơ bản của ngũ quan nối liền thành một mảnh, không có chi tiết. Hơn nữa còn quan hệ gen người thân mà Giang Vấn Nguyên nói, đầu óc sắp rỉ sét của Tả Tri Ngôn nhanh chóng hoạt động. Hiện tại thời gian đã trôi qua, trong nhận thức của công chúng, Tả Tri Ngôn đã chết. Bây giờ Tả Tri Ngôn đang nắm quyền quyết định hai nội dung thân thể mới, hắn có thể tiếp tục làm Tả Tri Ngôn, cũng có thể đổi thân phận khác bắt đầu lại từ đầu. Hầu như Tả Tri Ngôn không có nhiều rối rắm, rất nhanh sau đó đã đưa ra quyết định, hắn nặn ra một gương mặt thiếu niên có bảy phần tương tự với khuôn mặt vốn có của mình, quan hệ gen người thân là con trai ruột của Tả Tri Ngôn. Bình tĩnh như Giang Vấn Nguyên cũng bị thao tác tao nhã của Tả Tri Ngôn làm cho cho ngây người. Chính mình làm con riêng cho mình, mặt mũi cũng không cần, Tả Tri Ngôn anh thật đúng là một người ngoan độc. Khi thân phận mới của Tả Tri Ngôn được xác định, Giang Vấn Nguyên liền phân phó xuống để cho bộ phận tình báo tin tức năm đó do một tay Tả Tri Ngôn thành lập đi làm giả toàn bộ kinh nghiệm trưởng thành và chứng minh thân phận cho Tả Tri Ngôn. Hiện giờ bộ phận tình báo tin tức đã mạnh hơn năm đó rất nhiều, lại có Giang Vấn Nguyên thông báo trước cần làm thân phận giả, chỉ cần nửa ngày đã làm tốt mọi chuyện. Hiện tại Tả Tri Ngôn cũng sốt ruột ra cửa, cùng Giang Vấn Nguyên nói về chuyện hồi sinh của hắn. Khi Tả Tri Ngôn biết mình được hồi sinh là do Trần Miên dùng cơ hội ước nguyện toàn năng nhờ dọa nạt trò chơi bàn tròn có đươc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm nói với Giang Vấn Nguyên: "Thật tốt quá, như vậy tôi không cần phải rối rắm suy nghĩ là do cậu quá áy náy với tôi mà di tình biệt luyến, cho dù từ bỏ Trần Miên cũng muốn làm tôi sống lại hay không. Tôi rất coi trọng cậu, coi cậu là người kế nhiệm của tôi và Thanh Điểu, nhưng tình cảm của tôi dành cho cậu không phải là tình yêu, tôi không thể đáp lại tình yêu của cậu dành cho tôi. Cũng may người phục sinh tôi không phải là cậu, tôi cũng không cần trải qua quá trình tra hỏi linh hồn nặng nề như vậy, tự hỏi rốt cuộc có nên theo cậu hay không." Giang Vấn Nguyên không kiềm chế được giật giật khóe miệng, hồi lâu sau mới nói ra một câu: "Tả Tri Ngôn, hình như anh so với trước kia không còn giống nhau nữa ..." Hơn nữa còn là loại biến hóa nghiêng trời lệch đất này. Nếu như là Tả Tri Ngôn trước kia, cho dù trong lòng thầm chà xát tra hỏi linh hồn cũng sẽ không nói ra. Nói đến biến hóa, ngược lại nhắc nhở Tả Tri Ngôn, hắn thả lỏng lưng thẳng tắp, giãn ra một đôi chân dài, thắt lưng trượt xuống, tìm được một góc độ thuận mắt nhất, không hề để ý đến ánh mắt quỷ dị sắp chọc hắn ra hai cái lỗ của Giang Vấn Nguyên, ngã ngửa ngồi trên sô pha nhìn bốn phía. Tư thế ngồi như vậy vô cùng thoải mái đối với linh hồn của Tả Tri Ngôn khi còn ở trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn. Tả Tri Ngôn lười biếng giải đáp nghi hoặc của Giang Vấn Nguyên: "Có thể là do tức nước vỡ bờ. Trước đây tôi luôn ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng thể lực quá tải, ở trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn một thời gian, cái gì tôi cũng không muốn làm, hơn nữa còn rất thoải mái. Nhân tiện, cậu không sử dụng con rối nghệ sĩ violin sao?" Giang Vấn Nguyên rất nhanh đã phản ứng Tả Tri Ngôn đang hỏi cái gì: "Con rối nghệ sĩ violin kia tôi không sử dụng, hiện tại trò chơi bàn tròn ngừng hoạt động, đã thu hồi toàn bộ số con rối. Ý anh là, anh không bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa là vì con rối không được sử dụng?" Tả Tri Ngôn hai tay chống lên đệm sofa mềm mại, ngồi ngay ngắn dậy, trịnh trọng cúi đầu với Giang Vấn Nguyên: "Giang Vấn Nguyên, cám ơn tất cả những gì cậu đã làm cho tôi." Không đợi Giang Vấn Nguyên nói cảm tạ gì đó với hắn, Tả Tri Ngôn lại dùng một bộ dáng xương mềm quay trở lại sô pha, trong cổ họng còn phát ra một tiếng thở dài thoải mái. Giang Vấn Nguyên: "..." Cậu không tìm được tính từ thích hợp để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình, hiện giờ Tả Tri Ngôn ngồi trước mặt cậu đã không còn là tinh anh gánh nặng ba tấn siêu cấp cuồng công việc của năm đó nữa. Cũng không biết khi Tả Tri Ngôn và thành viên nguyên lão của Thanh Điểu gặp lại sẽ là hình ảnh gì. Chuyện Trần Miên và Tả Tri Ngôn sống lại, Giang Vấn Nguyên chỉ nói cho ba người Lý Na, Dịch Khinh Chu và Lữ Kỳ Diệu. Giang Vấn Nguyên giấu diếm các thành viên khác của Thanh Điểu cũng không phải vì cậu không tin tưởng những người đó, mà là chuyện Tả Tri Ngôn sống lại rất dễ dàng có thể liên tưởng đến trò chơi bàn tròn. Khi trò chơi bàn tròn biến mất, không phải người chơi nào cũng có thể chấp nhận trò chơi bàn tròn ngừng hoạt động. Nếu để cho những kẻ cực đoan kia biết Giang Vấn Nguyên có được cơ hội ước nguyện vạn năng, họ sẽ đổ trách nhiệm trò chơi bàn tròn ngừng vận chuyển lên đầu cậu, cũng sẽ điên cuồng trả thù Giang Vấn Nguyên.