Bạn trai ta là ma cà rồng
Chương 10 : Bạn trai ta là ma cà rồng
Bởi vì Thẩm Phỉ Phỉ nói không cho phép, vì thế Hà Lạc ngay thẳng không có hôn.
Anh mất mát đưa Phỉ Phỉ tới cửa nhà, nhìn cô mở cửa, chuẩn bị nói gặp lại , bỗng nhiên trước mắt một khuôn mặt phóng đại.
Thẩm Phỉ Phỉ nhón chân, ở trên môi anh hôn bẹp một cái, sau đó lôi kéo cổ áo kéo người anh xuống.
“Anh không phải muốn hôn em sao? Đồ ngốc.”
Hà Lạc ngơ ngẩn nhìn cô đỏ mặt, rốt cuộc phản ứng lại , bưng hai má cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô mút, sau đó dùng hàm răng cẩn thận gặm.
“Ngô! Nhẹ một chút đừng cắn mạnh như vậy……”
—*—
Bởi vì tự giác muốn gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, Hà Lạc hiện tại không ngừng bán tiết động vật , còn bán các bộ phận khác.
Càng ngày càng giống một người bán thịt có trình độ.
Buổi chiều Hà Lạc sẽ ngồi xe buýt đi đón Thẩm Phỉ Phỉ trở về tiểu khu, cho nên trước tiên anh trở về nhà tắm sạch sẽ người, khử hết mùi máu tanh, sau đó thay một áo khô sạch.
Như vậy mấy lần, mọi người đều đã biết Thẩm Phỉ Phỉ có một người bạn trai.
“Phỉ Phỉ, bạn trai cậu thật là soái!”
Thẩm Phỉ Phỉ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào : “Cậu không biết hồi đó anh ấy dính người thế nào đâu, anh ấy để ý mình lâu lắm rồi~”
“ Trời ạ thật là ngọt nha!” Bạn học A mặt đầy hâm mộ, “Anh ấy hiện tại đang làm gì?”
“ Đúng nha.”
Bạn học B dựng lên lỗ tai, bát quái chạy tới hỏi: “Phỉ Phỉ Phỉ Phỉ, bạn trai cậu làm gì?”
“Anh ấy ở trung tâm thành phố bán thịt ở chợ.”
Sau khi cô nói xong, toàn bộ phòng thí nghiệm đều yên lặng
—*—
Nhân vật chính Thẩm Phỉ Phỉ chúng ta, da trắng phơi cũng không đen, ngực ba vòng nảy nở, cao 166cm, hoàn toàn xứng đáng hoa khôi của ngành.
Từ nhỏ, Thẩm Phỉ Phỉ chính là học bá, tuy rằng không đến mức mỗi lần thi cử đứng nhất lớp, nhưng luôn đứng top 10 của lớp, đó còn là trường trọng điểm của tỉnh, bốn năm đại học mỗi kì đều có một suất học bổng.
Một nữ thần đẳng cấp như vậy, độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm, không nhiều thì cũng ít thu được thư tình, bao nhiêu lần được tỏ tình, làm tan nát bao trái tim.
Hiện tại bông hoa cao lãnh này, cứ như vậy bị một người khả năng chỉ có trình độ đến cấp 2 hái mất, chỉ có thể nhìn mặt người đó.
Trong lúc nhất thời, cả phòng đều ồ lên.
Sau giờ học thí nghiệm, thầy đi chậm mấy bước nói bóng nói gió: “Phỉ Phỉ, nghe nói gần đây em yêu đương?”
“Đúng vậy thầy ạ.”
“Là tiểu tử thế nào? Lại có thể theo đuổi được em?”
Thẩm Phỉ Phỉ thẹn thùng lại hạnh phúc cười: “Là một đồ ngốc, lúc trước em đi siêu thị bị trật chân, là anh ấy cõng em về "
Thầy khụ một tiếng, nói: “Người nhà em không ở đây, nếu không ngày nào đó để thầy kiểm tra cho?”
“Có thể nha.”
Thẩm Phỉ Phỉ chỉ vào người mang khẩu trang đang ở cổng chờ đợi: “Anh ấy đang chờ em ở kia.”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
5 chương
19 chương
4 chương