Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành
Chương 6 : Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành
Cơ hồ khoảng nửa tiếng, Tạ Trì mới thỏa mãn buông tha cô, hai người lúc này không biết từ khi nào dịch đến trên sô pha, Tạ Linh ngồi ở trên người Tạ Trì, bị cậu dùng vòng tay ôm lấy khoá lại, Tạ Linh thậm chí có thể cảm nhận được thứ cực nóng đang cọ vào người cô.
“Tạ Trì!” Cô bối rối.
Tạ Trì tay lần vào trong áo sờ vòng eo thon thả của cô, giọng khàn khàn, mang theo sắc dục: “Chị, cảm nhận được sao? Cảm nhận được em muốn chị như nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Linh cảm thấy chính mình nếu lại không quản, cậu liền không biết đêm nay là năm nào, vì thế không lưu tình chút nào gõ đầu cậu, giả vờ giận: “Em mới mấy tuổi, học ở đâu mà ăn nói kiểu đấy đấy? Muốn gì mà muốn, Tạ Trì chị thấy em muốn lên trời rồi, chị dỗ em cả một ngày còn dở tính , em muốn gì hả?”
Tạ Trì vốn đang bừng bừng dục vọng thì bị Tạ Linh mắng đến há hốc mồm, trong xương cốt cậu vẫn sợ Tạ Linh, ngày thường cũng không dám cậy sủng sinh kiêu, nếu như không sủng, hắn cũng kiêu không được.
Đành phải thành thành thật thật nghe mắng, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, Tạ Linh hiền lành nếu trở nên tức giận cậu cũng không đỡ được.
“Sao? Bị câm rồi?” Tạ Linh đưa ngón tay lên chọc chọc trán Tạ Trì khiến cậu bị ngửa ra sau.
“Chị à ~” cậu nhóc lại bắt đầu làm nũng, ngọt ngào kêu cô, trong mắt chỉ có cô, ủy ủy khuất khuất nói: “Sao chị lại không chờ em.”
Tạ Linh làm bộ làm tịch ho hai tiếng: “Có việc đột xuất.”
“Chuyện gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em còn bé không cần biết.”
“Em lên đại học rồi” Ý cậu chính là cậu không còn nhỏ nữa.
“Sinh nhật 18 tuổi của em còn chưa qua, không phải nhỏ thì là gì?”
Lời vừa nói ra, hai mắt Tạ Trì liền toả sáng, hỏi: “Em qua sinh nhật là được, đúng không?”
Tạ Linh làm bộ không hiểu: “Cái gì cơ?”
Tạ Trì cười xấu xa: “Chị đã đáp ứng em nếu em thi đậu F đại liền cùng em ở bên nhau, ba mẹ em cùng ba mẹ chị chính là nhân chứng.”
“Em thi đậu đã rồi nói, em nghĩ F đại dễ đỗ thế à?” Tạ Linh cố ý không trả lời ý chính, gương mặt lại trộm đỏ.
Tạ Trì trong lòng đã rõ lại không nói ra, cô chịu nói như vậy là tốt lắm rồi, cậu sợ cô sẽ quay lại gặp Du Phi.
Cậu ngồi ở trên sô pha, vừa lúc có thể ôm lấy eo Tạ Linh, mặt cậu cọ cọ mặt cô, làm nũng nói: “Tạ Linh, đời này chị không thoát khỏi em đâu.”
Tạ Linh tuỳ cậu ôm, ở nơi cậu nhìn không thấy trộm cười.
Kỳ thật,Tiểu Trì cũng rất tốt.
Em mau lớn nhanh đi.
——————
Vài ngày nữa điểm thi đại học sẽ được công bố, Tạ Linh liền như rùa đen rút đầu, thực ra trùng hợp có sự kiện, thầy giáo yêu cầu cô đưa các sinh viên đi thực tập, Tạ Linh là người được chọn.
Lúc đầu cô muốn nói chuyện này cho cậu nhưng nghĩ cậu sẽ giận dỗi, cô không biết phải làm sao giờ, vì vậy cô chỉ gọi cho mỗi mẹ mình.
Nói đến cùng vẫn là có chút thấp thỏm.
Cô biết cậu rất tốt nhưng mỗi khi nghĩ lại chuyện trong phòng tắm, cô cứ cảm thấy mình biến thái.
Rõ ràng biết cậu thích mình, cũng biết rõ cậu có rắp tâm bất lương, cô vẫn đi vào, còn tự thôi miên bản thân, cô chỉ là sủng cậu nên luyến tiếc từ chối thôi.
Nhưng sự thật là do cô thấy cơ thể khỏe mạnh ,thấy mái tóc ướt đẫm cùng đôi mắt câu hồn, thấy đôi môi mềm mại cùng gương mặt điển trai đó tim liền đập “ thình thịch” “ thình thịch”
Có ý nghĩ như vậy với đứa bé mình nuôi từ nhỏ đến lớn, đôi khi —— vào đêm tối tay cô không tự chủ được mà sờ lên đôi môi vẫn còn dư vị của cậu.
Tất cả chuyện này, đều khiến Tạ Linh không dám đối mặt với mặt tối này.
——————
Một ngày làm việc xong, Tạ Linh cùng thầy giáo và các bạn học ngồi xe về khách sạn.
Mọi người vui vẻ nói chuyện tiến vào sảnh lớn, từng khuôn mặt trẻ trung tràn ngập sinh lực cùng tinh thần phấn chấn.
Chỉ Tạ Linh là có tâm sự nặng nề, hôm nay sẽ công bố điểm đại học, cô cứ lo lo.
Tạ Linh với một bạn nữ khác ở chung phòng, ước chừng 9 giờ tối, các bạn học hẹn nhau đi ăn khuya, bảo bên này có món ngon lắm.
Tạ Linh không có tham gia ở lại phòng một mình.
Sau khi tắm rửa xong cô nằm lên giường, dùng chăn kéo qua đầu, giống như làm vậy là có thể ngăn cách với thế gian.
Trong đầu cô không ngừng hồi tưởng quá khứ, kinh ngạc phát hiện, nghĩ lại đều có mặt Tạ Trì, hình dáng cậu chiếm hết hai mươi năm của cô.
Làm nũng, đáng yêu, tức giận, lấy lòng, ôn nhu, tên nhóc này luôn lộ ra hết tính tình của mình, không giống vẻ ngoài rụt rè bình tĩnh.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Linh lại vẫn cứ lạc trong hồi ức, cô thậm chí còn nghe thấy giọng Tạ Trì gọi mình, cuối cùng phát hiện ra đây là tiếng từ ngoài cửa.
Cậu thế mà tìm tới.
Cô có chút khẩn trương, ra mở cửa, người ngoài cửa quả thật là Tạ Trì, bộ dáng thoải mái, tay đút túi quần, cười nhìn cô.
Cậu nói: “Chị, cho dù chị có chạy đến mặt trăng em cũng có thể tìm chị bắt trở về.”
Bộ đang nghiêng đầu cười nhìn vừa hư hỏng vừa đáng yêu.
Tên nhóc thối này, Tạ Linh trộm mắng cậu, haizz, nếu mặt cậu không đáng yêu như vậy thì cô đã không khó xử thế rồi.
“Sao em tìm được đến đây?” Tạ Linh bất đắc dĩ.
Tạ Trì nhún vai: “Lần theo mùi chị đến đây.”
Nói xong, từ trong túi móc ra một tờ giấy A4 bị gấp, mở ra, đưa cho Tạ Linh xem.
Là phiếu điểm đại học, thành tích đủ để vào F đại.
Tạ Linh lấy xem, nhìn mặt cậu hí hửng , không nhịn được mà cười thậm chí so với Tạ Trì còn vui hơn.
Cậu nhóc nhà mình có khác rất giỏi.
“Cúi đầu.” Tạ Linh nói với Tạ Trì.
Tạ Trì không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống.
Đôi tay Tạ Linh ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Rồi cô nói: “Xin chào bạn trai của tôi, Tạ Trì.”
Đến khi Tạ Linh nắm tay cậu đi thuê phòng, cậu vẫn còn mơ mơ màng màng.
Chắc vui đến choáng rồi.
Ở trong lòng Tạ Trì , Tạ Linh sẽ kéo dài thời gian đến khi trường gửi giấy trúng tuyển, căn bản không nghĩ đến việc cô thản nhiên tiếp nhận.
Trước khi tới, cậu đã chuẩn bị tinh thần tự nhủ không được ép cô, không dọa cô chạy.
Chưa bao giờ nghĩ đến người bị doạ lại là bản thân.
Trùng hợp, các bạn học vừa về nhìn thấy Tạ Linh đang lôi kéo một anh chàng điển trai liền không khỏi tò mò, sôi nổi lại gần trêu ghẹo.
“Tạ Linh, trách không được cậu không cùng chúng tớ đi ăn khuya, hoá ra là ở cạnh bạn trai.”
Tạ Linh còn chưa kịp nói gì, người bạn lần trước gặp Tạ Trì xen vào: “Tạ Linh, đây không phải em cậu à?”
Một từ “ em” khiến Tạ Trì bừng tỉnh, cậu ôm chầm lấy Tạ Linh, lạnh lùng nói: “Không phải, tôi là bạn trai cô ấy.”
Nói nghiêm túc vậy khiến bạn học không khỏi xấu hổ.
Tạ Linh nhanh chóng hoà giải: “Lần trước cùng em ấy cãi nhau, cho nên mới nói đùa với cậu.”
Mọi người hạn hán lời.
————
Tạ Trì tất nhiên ầm ĩ không cho Tạ Linh về phòng cô, ôm chặt không buông tay, bế người đặt lên đùi ngồi, hận không thể giấu đến nơi chỉ có mình biết.
Tạ Linh dở khóc dở cười, tên nhóc này càng ngày càng dính người.
Đành phải kiên nhẫn dỗ: “Chị lại chạy không thoát, nếu chị không quay về sẽ bị nói đó.”
“Em là bạn trai chị.” Cậu nhóc vẫn luôn trầm mê ở hai chữ “Bạn trai” này.
Tạ Linh đầu đầy hắc tuyến: “Đúng đúng đúng, em là bạn trai chị nhưng nếu em lại ầm ĩ thì chị sẽ nghĩ lại đó.”
Cậu nhóc lập tức không cao hứng: “Sao chị có thể làm vậy?”
“Chị làm sao?”
“Uy hiếp bạn trai mới ra lò!”
“……” Bạn trai còn mới mẻ nữa, tên nhóc này hết thuốc chữa rồi.
“Không được, em muốn ký hợp đồng với chị.”
Tạ Linh không hiểu: “Gì cơ?”
Cậu bế Tạ Linh ngồi trên sô pha, không biết lấy từ đầu ra cây bút rồi đặt trên bàn, viết “ Hợp đồng” lên trên giấy điểm thi.
Cũng không biết viết cái gì, bắt Tạ Linh ký tên.
Tạ Linh thật sự bị cậu chọc cười, sao có thể đáng yêu như vậy, viết cái gì mà không được chia tay, không được hù dọa cậu linh tinh.
“Em thật là…… Cái này không có hiệu lực pháp luật đâu.” Tạ Linh cố gắng không để mình cười ra tiếng.
Tạ Trì cũng biết bản thân rất ấu trĩ nhưng cậu không khống chế được, cậu phải dùng tờ giấy này mới thấy an tâm.
“Em mặc kệ.” Cậu đem bút nhét vào trong tay Tạ Linh , nếu có thể ký hộ sợ cậu đã sớm làm.
Xem tên nhóc này gấp như vậy, Tạ Linh rốt cuộc phóng cậu một con ngựa.
“ok, ok, chị ký.”
Cuối cùng Tạ Trì vẫn để cô trở về sau khi dính một lúc lâu, tên nhóc này còn muốn đưa cô về , giống như đưa mười dặm hồng quân vậy.
Thật vất vả tiễn cậu đi, Tạ Linh đi vào phòng còn sợ đánh thức bạn học nhưng không nghĩ tới bạn căn bản không ngủ.
Bạn học khá tò mò nên hỏi Tạ Linh không ngừng .
“Tạ Linh, chúng tớ đang nói về bạn trai cậu trong nhóm chat, cậu tìm ở đâu thế , đẹp quá đi , nhìn mặt trẻ đó nhưng dáng người thì…… Chậc chậc chậc, sao cậu bỏ được mà quay về thế, thật lãng phí!”
Tạ Linh một bên thoa kem dưỡng một bên cùng bạn nói: “Mình nuôi mà ra.”
“Hả?”
“Không phải hỏi tớ từ nơi nào tìm thấy sao? Cậu biết quả trứng nở trong nước không? Ngâm trứng một đêm trong bồn tắm, ngày hôm sau sẽ nở ra một bạn trai đó.”
“Mua ở đâu thế? Chuyện tốt như này sao không nói sớm, mai tớ sẽ mua một trăm quả về không phải sẽ nở ra 100 Ngô Diệc Phàm sao, hí hí!”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
101 chương
144 chương
54 chương