Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành

Chương 5 : Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành

Lúc Tạ Trì thi đại học Tạ Linh cố ý dành thời gian để tới, cô tuy bận đến long trời lở đất nhưng đây là một trong những thời khắc quan trong nhất cuộc đời cậu.   Bên ngoài trường thi, Tạ Trì Tạ Linh cha mẹ đều ở, nhưng bốn người lớn đều bình thản nói chuyện công tác , ngược lại Tạ Linh so với Tạ Trì còn khẩn trương hơn.   “Em kiểm tra lại giấy với chứng minh nhân dân đi.” Cô không ngừng dặn dò: “Đồ dùng bút mang theo chưa, có tẩy chưa?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Tạ Trì bất đắc dĩ cười, nói: “Tạ Linh, chị đừng lo quá.”   “Chị không có.” Tạ Linh vừa định phản bác, cô nhận ra tên nhóc này thế mà dám kêu thẳng tên cô, mắng: “Tạ Linh gì hả, kêu chị, không biết lớn nhỏ.”   Tạ Trì cười càng thêm vui vẻ.   Hai nhà ở một bên trộm quan sát hai chị em, mẹ Tạ Linh đột nhiên nói: “Kỳ thật…… Tiểu Trì cũng không tồi……”   “Cái gì?”Ba Tạ Linh hỏi.   “Cho làm con rể ấy, tôi thấy Tiểu Trì cũng không tồi, A Duy, bà cảm thấy Linh Linh nhà tôi làm con dâu bà được không?” Mẹ Tạ Linh hỏi mẹ Tạ Trì.   Mẹ Tạ Trì thở dài: “Linh Linh gả vào nhà tôi, tôi lại vui quá, chỉ sợ Linh Linh không muốn thôi.”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Con gái tôi tôi rõ nhất, nó nếu như không muốn không ai cưỡng ép được, nhưng ……” mẹ Tạ Linh ghé sang bên tai mẹ Tạ Trì nói gì đó.   Ba ba hai nhà không dám xen vào, đành phải trốn một bên tiếp tục thảo luận công việc.   Tiếng chuông reo lên, mọi người bắt đầu xếp hàng tiến cổng trường, cha mẹ hai nhà đi qua cùng cổ vũ cho Tạ Trì.   Tạ Trì không có biểu hiện gì là lo sợ.   Tạ Linh đẩy hắn: “Em mau vào đi thôi!”   Ai ngờ tên nhóc này dấu một cái đại chiêu, thế nhưng trước mặt hai bên gia đình, trịnh trọng nói với Tạ Linh: “Tạ Linh, nếu em lần này thi đậu F đại, chúng ta liền ở bên nhau, được không?”   Tạ Linh đứng tại chỗ ngốc.   Phụ huynh cũng trợn tròn mắt, vẫn là ba Tạ Trì phản ứng lại trước, giơ lên bàn tay định đánh tên nhãi ranh này, mắng: “Nói bậy gì đó!”   Nhưng bị mẹ Tạ Linh cảm lại: “Thằng bé sắp thi rồi, nó bị đánh hỏng thì làm sao.”   Tạ Trì một chút cũng không sợ, thế nhưng còn uy hiếp: “Chị không đồng ý, em không thi.”   Dứt lời, nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: “Còn năm phút.”   Tạ Linh xấu hổ chết đi được, cô không nghĩ tới tên này dám trước mặt người lớn nói vậy, chân tay luống cuống không biết nên làm gì.   Bên kia ba Tạ Linh vội vàng can ngăn cha mẹ Tạ Trì tiến lên đánh kép, bên này mẹ Tạ Linh ra hiệu với cô ý cứ đồng ý trước.   Tạ Linh nhìn mẹ lại nhìn Tạ Trì, rốt cuộc gật đầu.   Tạ Trì cảm xúc dâng trào, nụ cười trên mặt không khỏi lộ ra, có thể nói là xuân phong đắc ý vó ngựa tật, cậu thậm chí còn bế Tạ Linh lên xoay vòng vòng , lúc buông xuống còn hôn một cái mới thoả mãn chạy vào trường thi.   Để lại hai bên cha mẹ cùng Tạ Linh đối diện không nói gì.   ……   Chờ đến lúc còn 5 phút nữa hết giờ thi, Tạ Linh không có tiền đồ chạy trốn   Cô cảm thấy mình điên rồi, khi Tạ Trì uy hiếp thế mà cô có thể gật đầu không chút phản cảm.   Vì lẽ đó 36 kế chạy là thượng sách.   Thật sự không dám gặp mặt cậu.   Tạ Trì cao hứng đi ra khỏi trường thi, hỏi mọi người , cô ở đâu?   Phụ huynh ấp úng, vẫn là ba Tạ Trì nói: “Nó bị con dọa về trường học rồi, mà thằng ranh này, không biết nói khéo chút à!”   Tạ Trì buồn bã cúi đầu xuống, như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.   Bên kia Tạ Linh cho rằng sẽ nhận được cuộc gọi của Tạ Trì nhưng đến tin nhắn cũng không thấy, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cô lặng lẽ gọi điện thoại cho mẹ Tạ Trì.   “Mẹ nuôi, Tiểu Trì không có việc gì đi?”   Mẹ Tạ Trì lén lút vào phòng vệ sinh nghe điện thoại: “Không có việc gì, chỉ hơi cáu kỉnh chút, cả ngày như cái hũ nút, không cần lo cho nó đâu.”   Sau khi Tạ Linh chào mẹ nuôi liền cúp điện thoại, nhưng càng nghĩ càng không yên tâm, cô cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn gọi điện cho cậu , tự nhủ rằng đây là vì tốt cho cậu.   Mấy ngày cứ vậy trôi qua, mọi thứ nhìn như như yên lặng.   Một ngày chạng vạng, bầu trời phủ đầy sương mù ánh nắng thì dần tối đi, Tạ Linh ôm một đống sách từ thư viện chuẩn bị trở về ký túc xá, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là mẹ Tạ Trì.   Tạ Linh vừa đi vừa nghe.   “Alo, mẹ nuôi à?”   “Linh Linh, con bình tĩnh nghe mẹ nói, đừng hoảng nhé.”   Tạ Linh trong lòng hoảng sợ, vội hỏi: “Tiểu Trì gặp vấn đề gì ạ?”   Mẹ Tạ Trì nói: “Tên nhóc này bỏ nhà đi rồi, gọi điện thì không nghe, chúng ta đang nghĩ nó đi tìm con.”   Tạ Linh chưa kịp nói gì thì nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang đưa lưng về phía cô.   “Hình như con thấy em ấy rồi.”   “…… Vậy là tốt, hai ngày này con vất vả rồi.” Mẹ Tạ Trì thật sự bất lực, cô tự nhận bản thân không quản được con.   “Vâng. Không sao đâu ạ, con cúp máy nha.”   Tạ Linh đi về hướng Tạ Trì, Tạ Trì hình như cảm nhận được quay đầu lại.   Hai người bốn mắt nhìn nhau.   Tạ Trì nhìn chằm chằm cô, một câu không nói.   Tạ Linh còn định mắng cậu sao lại vô cớ bỏ nhà đi, chính là ánh mắt tên này vừa ủy khuất vừa đáng thương, cô thật không nỡ.   Sau khi cô mang đồ về ký túc xá liền dẫn cậu đi ra ngoài ăn cơm.   Cậu từ đầu tới đuôi một chữ đều không nói, an an tĩnh tĩnh ăn, mặc cho Tạ Linh dỗ như thế nào đều không nói, biểu hiện rất rõ cậu tức giận, muốn cô phải dỗ đến khi cậu nguôi giận mới thôi.   Vốn dĩ cô sắp làm được thì tình cờ gặp bạn, bạn cô tò mò hỏi thân phận Tạ Trì.   Tạ Linh thói quen trả lời: “Em mình.”   Mặt Tạ Trì xấu không nỡ nhìn thẳng.   Chính là Tạ Linh căn bản không rõ sao cậu đột nhiên lại giận rồi.   Mãi cho đến khi đưa cậu đến khách sạn, đưa CMND cho quầy tiếp tân thì sóng não cô ùa về.   Chẳng lẽ vì mình nói là “ em” sao?   Quẹt thẻ vào cửa, Tạ Linh còn chưa kịp nhìn trang trí phòng đã bị Tạ Trì ấn ở cửa hôn lên.   Nụ hôn không ôn nhu mà mang tính đoạt lấy chiếm hữu, tay cậu giữ cằm cô hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mút liếm, câu lấy đầu lưỡi cô quấn quýt si mê, hận không thể cứ thế mà nuốt cô xuống bụng.   Lúc tách ra, mơ hồ có một sợi chỉ bạc cho nụ hôn ướt át này, Tạ Trì dùng ngón tay giúp cô lau đi, không đợi Tạ Linh phản ứng lại một lần nữa ngậm lấy môi cô.   Tạ Trì hôn nghiện rồi, đè lại Tạ Linh giam cô vào ngực, Tạ Linh cậu hôn đến không biết trời trăng mây sao.