Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 8
“ Hu hu… Nhiên Nhiên, cậu là kẻ đáng ghét!”
~*~
Kinh Nhiên mỗi tối đều phụ đạo cho Cảnh Lỵ, cuối cùng cũng tới ngày thi lại. Sinh viên khoa quản lý học dở toán khá nhiều, cả khoa có bốn trăm người thì sáu mươi người đã phải thi lại.
Chỗ ngồi của cô trong phòng thi cách bục giảng một chỗ, vừa vào đã cầm được đề thi. Cô lấy bút, nhanh chóng điền đáp án. Thời gian thi là chín mươi phút, sau ba mươi phút cô đã nộp bài thi. Thí sinh thi lại trong phòng đều sợ ngây người, chín mươi phút còn chưa chắc làm xong một đề toán cao cấp, Cảnh Lỵ làm sao lại hoàn thành nhanh thế được?
Thành tích mọi năm của Cảnh Lỵ đều bét bảng, mọi người đoán rằng: Chẳng lẽ cô ấy buông bỏ luôn rồi?
Chiều thứ sáu không có tiết học, Kinh Nhiên đứng ngoài hành lang chờ cô. Trong nắng tháng ba tươi sáng, cậu mặc một bộ đồng phục thể dục màu đen, vừa hay hiện rõ dáng người của cậu.
Kinh Nhiên gầy, nhưng không phải gầy khẳng khiu như cây trúc, mà rắn chắc hơn nhiều.
Cảnh Lỵ đứng ở hành lang, đưa mắt nhìn cậu đang tựa người vào lan can ngắm phong cảnh. Cô nâng tay trái che mắt mình, vừa vặn che đi đầu nấm hương của cậu. Nếu không nhìn mặt thì dáng người này không tính là tồi.
Dù sao cậu cũng cao một mét tám lăm, chân dài miên man.
Kinh Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Cảnh Lỵ đã đi ra, hỏi: “Nhanh vậy đã ra rồi? Tớ nghĩ còn phải đợi thêm nữa.”
“Cũng không quá khó.” Cô không làm đủ bài thi, nhưng ước chừng được tầm sáu mươi điểm.
Trong một tuần qua, Kinh Nhiên nghiêm túc dạy Cảnh Lỵ toán cao cấp, một ít kiến thức cuối cùng cũng vào được đầu cô. Vậy nên hôm nay cô muốn dẫn cậu ra ngoài trường ăn tối để cảm ơn.
Cậu gật đầu, đi tới bên cạnh cô. Cô nhìn đầu nấm hương của cậu, suy nghĩ. Nếu như đầu nấm này cắt thành một kiểu tóc thịnh hành, dù nhan sắc không tăng lên nhưng vẫn giống người bình thường hơn nhỉ?
Cảnh Lỵ đánh giá một chút, hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu có muốn đổi kiểu tóc không?”
“Sao vậy? Xấu à?” Kinh Nhiên giơ tay gãi ót.
Cô cười gượng, chẳng lẽ cậu ấy thấy đẹp?
Cô trả lời: “Tớ thấy cậu đổi sẽ càng đẹp hơn thôi.”
“Bà ngoại tớ nói thích tớ để kiểu này nhất.”
“Được rồi…” Cô nghĩ cậu cũng không phải bạn trai đích thực của mình, cô không có quyền quản nhiều như vậy.
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên hẹn hò được hai tuần, nghe cậu nhắc nhiều nhất là về bà ngoại.
Gia đình Trung Quốc đều như vậy, bố mẹ ra ngoài kiếm tiền đều đưa con nhỏ cho ông bà chăm sóc. Nhà Cảnh Lỵ hơi đặc biệt, trước đó là bố mẹ cô đi Mỹ du học, làm việc, sau đó còn dẫn gia đình hai bên qua Mỹ chăm sóc. Sau đó, khi cô mười tuổi, công ty muốn bố mẹ cô về Trung Quốc làm quản lý chi nhánh nên cô theo bố mẹ về, còn bốn ông bà ở lại Mỹ hưởng lạc.
Bởi vì bố mẹ quanh năm bận rộn, từ nhỏ cô đã phải học ở các trường nội trụ, các khái niệm về gia đình đều không hiểu rõ lắm.
Dù sao, cô không phải người giống như cậu, mỗi lần mở miệng đều nhắc tới người nhà.
Kinh Nhiên hỏi: “Bây giờ chúng ta đi ăn ở đâu?”
Cảnh Lỵ đề nghị: “Lẩu chua cay được không?”
“Tớ không ăn được cay.”
“Thịt nướng Hàn Quốc?”
“Nóng lắm!”
“Cà ri Nhật Bản?”
“Tớ sợ có nhiều vi khuẩn.”
“Beefsteak?”
‘Tớ không thích ăn món Tây.”
……..
Khoan, từ từ, đối thoại này không phải nên là bạn trai đề nghị, bạn gái từ chối sao? Tại sao đến lượt ‘cặp tình nhân’ bọn họ lại đổi ngược lại vậy?
Đại học bá thật sự là “Công chúa nhỏ”!
“Vậy cậu muốn ăn gì?” Cảnh Lỵ không nghĩ ra được, trực tiếp hỏi đại học bá.
“Cơm.”
Đại học bá, sao cậu lại thành thật như vậy? Người ta nói mời cậu ăn cơm, cậu lại muốn ăn cơm trường!
Đại học J ở ngoại thành thành phố G, Cảnh Lỵ tính bốn giờ sẽ vào nội thành, đi tầm một tiếng sẽ tới quán ăn. Ăn cơm xong còn thuận tiện đi siêu thị mua một ít đồ dùng hàng ngày.
Nếu đại học bá không muốn ra ngoài ăn cơm, lại chưa tới giờ cơm, cô đành phải thay đổi kế hoạch đi ra siêu thị trước cổng trường mua đồ rồi mới đi ăn.
Mua đồ xong xuôi, Cảnh Lỵ đem đồ về cất trong ký túc xá rồi cùng Kinh Nhiên đi ăn cơm. Cậu vẫn như bình thường gọi hai món mặn một món canh. Cô cảm thấy mời người khác ăn cơm như vậy là không có thành ý, cho nên gọi thêm cho cậu một cái đùi gà.
Bạn cùng phòng của cô đều là người trong thành phố, đến cuối tuần sẽ về. Nhà cô ở thành phố bên cạnh, đi xe trường một tiếng sẽ về đến nơi. Nhưng mà bố mẹ cuối tuần càng thêm bận rộn, cô cho dù về nhà cũng chỉ có một mình. Vậy nên bình thường cô đều ở lại trong trường, trừ khi bị bố mẹ gọi về.
Cảnh Lỵ thuận miệng hỏi: “Nhiên Nhiên, buổi tối cậu muốn làm gì?”
Kinh Nhiên vừa ăn cơm vừa đáp: “Đi thư viện ôn bài.”
Đại học bá giống như chỉ biết học vậy.
“Thế à.” Cô nghĩ tới đêm nay một mình ở kí túc xá, nên xem phim gì cho vui nhỉ?
Kinh Nhiên nhớ cô từng kể cuối tuần cô đều ở một mình, sợ cô buồn chán, hỏi: “Cậu đi cùng tớ tới thư viện ôn bài được không?”
Cảnh Lỵ:...
Cậu đùa tớ à? Hỏi một đứa học tra đi thư viện ôn bài?
Cuối cùng cô vẫn đi cùng cậu đến khu tự học trong thư viện, chỉ là cậu ôn bài, cô mở iPad, cắm tai nghe xem phim.
Buổi tối chín giờ, thư viện đóng cửa, hai người đi dạo trong khuôn viên trường. Hai người im lặng nên không khí có chút xấu hổ, Cảnh Lỵ chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài để nói: “Nhiên Nhiên, cậu kể một vài chuyện cho tớ nghe đi.”
“Cậu có biết trước kia trường mình là nghĩa địa không?”
Mở đầu quỷ quái gì vậy?
“Tòa nhà nghệ thuật thường xuyên có chuyện ma, trên mái nhà có một phòng tập vũ đạo, có một tấm gương rất lớn từng vỡ…”
Cô nghe hơi sợ, nhưng mà vì tò mò nên muốn nghe tiếp, chỉ đành cố nuốt nước bọt.
“Nghe nói mỗi năm giờ chiều, ngành vũ đạo có người ở đó khiêu vũ. Rõ ràng chỉ có sáu người, nhưng trong gương lại xuất hiện bảy người…”
“Còn có, trong tòa nhà nghệ thuật, mỗi hai giờ sáng sẽ có một giọng nữ cao ca hát, người ở kí túc xá số 5 thường nghe được….”
“Tớ...tớ ở kí túc xá số 5, nhưng ban đêm tớ không nghe thấy âm thanh gì hết….” Cảnh Lỵ sợ hãi nói.
“Hiện tại không có, vì mấy năm trước trường đã làm lễ cúng bái ở phía sau núi….”
Hai người bất tri bất giác đi vào kí túc xá số 5. Cảnh Lỵ liếc tòa nhà nghệ thuật bên cạnh, không biết như thế nào, đột nhiên cảm thấy tòa nhà đó đêm nay thật sự âm trầm…
Nhớ tới hôm nay có một mình mình ở kí túc xá…
Đột nhiên chân cô không muốn đi vào….
Đột nhiên rất sợ hãi…
Rất muốn khóc….
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống….
“ Hu hu… Nhiên Nhiên, cậu là kẻ đáng ghét! Hức hức… Tớ không dám về kí túc xá….”
Kinh Nhiên không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên khóc, vội vàng giải thích: “Vừa nãy là tớ đùa cậu thôi….”
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
1027 chương
60 chương
72 chương
45 chương
646 chương
73 chương