“Nếu không ngày mai tớ đem cho cậu óc heo. Bà ngoại nói ăn nhiều óc heo sẽ thông minh.” ~*~   Câu hỏi: Cảm giác cùng nam sinh EQ thấp nói chuyện tình yêu như thế nào?   Trả lời: Giống như dạy một con Husky cách làm người. [ mỉm cười ]   Nói vậy hình như hơi sỉ nhục Husky rồi?   ~*~   Ăn xong cơm trưa, Cảnh Lỵ về kí túc xá nghỉ ngơi. Cô mới vừa bước vào cửa, chưa rút xong chìa khoá phòng đã bị ba cô bạn cùng phòng ép đến góc tường.   Cô nhìn bọn họ mang theo ý xấu trên mặt, có chút khẩn trương hỏi: “Các cậu muốn làm gì?”   Thành Tuyết với biểu cảm âm hiểm, hỏi cô: “Thành thật đi, sao cậu lại hẹn hò với Kinh Nhiên?”   Ký túc xá có bốn nữ sinh, ba người còn lại tuy rằng không xinh như Cảnh Lỵ, nhưng diện mạo rất ổn. Chỉ là lên đến năm ba rồi mà cả bốn đóa hoa đều chưa có bạn trai.   Nhưng hiện tại Cảnh Lỵ lại có bạn trai đầu tiên, tuy rằng vẻ bề ngoài hơi...   Khi ăn cơm cô đã nói rõ với cậu rồi nên thoải mái nhún vai đáp: “Chỉ là cậu ấy tỏ tình với tớ, tớ đồng ý.”   Doãn Hải Linh dùng ngữ khí hoài nghi hỏi: “Cậu ấy tỏ tình với cậu xong cậu đồng ý? Cậu học ở đây ba năm, có nhiều người giàu đẹp theo đuổi cậu, cậu lại đồng ý hẹn hò với Kinh Nhiên?”   “Đúng vậy đúng vậy. Lần trước tớ nói cậu với Kinh Nhiên rất xứng đôi, cậu còn mắng tớ, có nhớ không?” Lý Nhụy Hoa tiếp lời.   “Thì cậu ấy tỏ tình chân thành nên tớ đồng ý.” Cảnh Lỵ giống như đang nói sự thật vậy.   Thành Tuyết hỏi: “Chân thành như thế nào? Tớ không ngờ Kinh Nhiên còn có thể tỏ tình chân thành đó.”   “Cậu ấy nói sẽ dạy tớ toán cao cấp.”   Ba cô gái trong kí túc xá đều xuất hiện hắc tuyến trên trán, khóe miệng hơi hơi run rẩy.   Còn có loại tỏ tình chân thành này?   ~*~ Buổi tối, Kinh Nhiên trong khu tự học ở thư viện phụ đạo toán cao cấp cho Cảnh Lỵ, cô lại như đi vào cõi thần tiên.   “..... Như vậy c sẽ là hằng số, y tương đương…..Cậu hiểu chưa?”   Cậu chấm dứt bài giảng buồn tẻ chán ngắt, hỏi cô đang ngẩn người.   Cô khôi phục tinh thần, phát hiện cậu đã nói xong. Trước đây điều kiện bạn trai của cô là phải có điểm tuyệt đối toán cao cấp, như vậy có thể phụ đạo cho cô. Nhưng khi bạn trai cô thật sự có điểm tuyệt đối toán cao cấp, cô lại nhận ra chẳng có tác dụng gì. Bởi khi cậu giảng bài, bên tai cô như có một cái màn chắn dựng thẳng, một chữ cũng không lọt tai.   Cảnh Lỵ lắc đầu: "Không hiểu."   Kinh Nhiên rốt cuộc hiểu được ý tứ trong lời nói của giáo sư ban sáng. Thành tích của cô thật sự không tốt, nếu không sao lại không giải được bài toán cao cấp đơn giản này?   Hai tay cô cầm cánh tay cậu, lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên, làm sao bây giờ? Cuối tuần tớ phải thi lại toán cao cấp, nhưng tớ không hiểu.”   “Vậy cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, tập trung nghe tớ nói.”   Cảnh Lỵ gật đầu: "Được."   Kinh Nhiên giảng lại cho cô đề luyện tập vừa rồi, so với ban nãy càng thêm cẩn thận, mục đích chính là để Cảnh Lỵ dễ dàng hiểu được.   Không biết giảng bài bao nhiêu lần, cô rốt cuộc hiểu được hai phần ba: “Hình như tớ hiểu rồi!” Nhưng sau đó cố tình nói tiếp: “Nhưng mà không phải toàn bộ.”   Kinh Nhiên nhìn gương mặt nhắn lại của Cảnh Lỵ, nghĩ: Con của bọn họ sau này liệu sẽ ngốc giống như cô không, một cái đề toán cao cấp giảng mười lần vẫn không hiểu? Không sao cả, về sau cậu cố gắng giảng cho hai mẹ con họ là được rồi.   “A! Khó quá! Người ta nghe không hiểu!”   Trước chỗ ngồi của hai người có một cặp đôi, nữ sinh đột nhiên làm nũng. Bọn họ nghe thấy thanh âm, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cặp đôi.   Nam sinh có diện mạo đẹp trai tuấn tú, vừa nhìn đã biết là học bá: “Cục cưng, đề này không khó, anh giảng lần nữa cho em.”   Nữ sinh tiếp tục làm nũng: "Đáng ghét, quá khó ,em khó chịu."   “Cục cưng đừng khó chịu. Vậy đi, em làm một đề, anh hôn em một cái.”   “Vậy anh hôn em một cái cổ vũ tinh thần trước đi.”   "Chụt!"   Nam sinh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nữ sinh, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy được chưa?”   Nữ sinh thẹn thùng gật đầu, tiếp tục làm bài tập.   Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ không kịp phòng bị, bất ngờ bị cho ăn cẩu lương.   Cậu giống như hiểu được cái gì đó, nhìn cô nói: “Lỵ Lỵ, nếu cậu nghe hiểu một cái đề, tớ thưởng cậu một cái hôn nha?”   Cảnh Lỵ nhất thời hoá đá. . . . . .   Rất kinh khủng . . . . . .   Cái quỷ gì vậy. . . . . .   Cô đã đánh mất mối tình đầu, không thể đánh mất thêm nụ hôn đầu được!   Vài giây sau cô phản ứng lại, lãnh đạm trả lời: “Không cần!”   “Vậy làm sao để cậu có thể nghe hiểu được?” Kinh Nhiên từ nhỏ đến lớn đều chưa gặp chuyện gì quá khó khăn với cậu. Bất kể là tính toán hay bố mẹ kinh doanh khách sạn gặp vấn đề, cậu đều có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng mà cậu lại bị IQ của cô làm khó, gian nan nghĩ ra một cái chủ ý: “Nếu không ngày mai tớ đem cho cậu óc heo. Bà ngoại nói ăn nhiều óc heo sẽ thông minh.”   Mặt Cảnh Lỵ đã đen lại ——   Óc….heo…..Tên đáng ghét!   Đừng có cho cô ăn những loại thức ăn kì quái như vậy!