Bà ngoại, cháu là thủ khoa đầu vào, sao lại ngốc được? ~*~   “Vừa rồi là tớ nói đùa thôi.”   Kinh Nhiên giải thích có vẻ không có tác dụng, Cảnh Lỵ vẫn không ngừng khóc.   “Lỵ Lỵ, đừng khóc.”   Cậu không biết phải dỗ người như thế nào, luống cuống tay chân.   Bạn gái khóc, làm sao dỗ đây?   Cậu rất muốn lấy điện thoại tìm đáp án, nhưng mà tình hình hiện tại….   Còn có thể lấy di động ra tra à?   Kinh Nhiên nhớ trước đây xem một bộ phim thần tượng cùng bà ngoài, khi nữ chính khóc, nam chính sẽ ôm cô ấy vào lòng…   Giây tiếp theo, cậu kéo cổ tay Cảnh Lỵ,  sau đó để cô ngã vào lòng cậu.   Đầu cô trống rỗng, cậu ấy đang làm gì vậy???   Cậu cứ như vậy ôm cô, không có động tác khác, không nói lời nào, không khí xấu hổ vô cùng.   Bình thường quần áo của cậu đều dùng nước giặt hương tự nhiên, hiện tại cả người cô dán sát vào cậu, mùi càng thêm nồng đậm. Cô đột nhiên không rõ, rốt cuộc là cậu ấy dùng loại nước giặt nào mới giữ quần áo cả một ngày đều thơm tho?   Thật lâu sau đó, Kinh Nhiên không nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Lỵ nữa mới buông cô ra. Cậu cúi đầu, nhìn nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, không khóc nữa, hai má hơi ướt át.   Cậu lấy khăn tay lau mặt cho cô, vừa bắt đầu cô không để ý, khi giật mình đã quá muộn ----   Cậu hiện tại đang dùng khăn lau quanh mắt cô, hơi dùng sức một chút.   Nhờ vào ánh đèn trước kí túc xá, Cảnh Lỵ nhìn thấy trên khăn tay có vết bẩn máu đen, lập tức chết tâm.   Mascara đều bị cậu ấy lau rồi!   Bỏ đi, hiện tại phải về kí túc xá, không so đo với cậu ấy.   Cô nhìn kí túc xá số 5 sau lưng, lại thêm tòa nhà nghệ thuật bên cạnh. Tuy rằng cậu đã giải thích là nói đùa, nhưng cô vẫn nhìn thấy chúng vô cùng âm trầm. Nếu bạn cùng phòng còn ở thì tốt rồi, nhưng đêm nay chỉ có một mình thôi!   Kinh Nhiên thấy Cảnh Lỵ vẫn chưa đi vào ký túc xá, nghĩ rằng cô còn luyến tiếc bên cậu, nói: “Mau về đi, đã muộn rồi.”   Cô cúi đầu đứng tại chỗ, không biết nên làm sao.   Cậu lại hỏi: “Có phải cậu muốn ôm thêm một cái nữa?”   Cảnh Lỵ bị lời nói của cậu làm cho suýt ngã.   Ôm….Ôm cái đầu cậu!   Nhìn cô giống như đang thèm khát lắm à?   Còn có vừa rồi cậu ôm cô làm gì?   “Không ôm!” Cô lãnh đạm đáp: “Cậu về đi.”   “Ừ!” Kinh Nhiên trả lời xong, xoay người rời đi.   Tên đáng ghét này, nói xong chuyện ma để hù cô rồi bây giờ thản nhiên bỏ đi?   Cô chạy nhanh để đuổi kịp cậu, tóm lấy góc áo đồng phục của cậu.   Cậu quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô.   “Tớ sợ…”   ~*~   Hơn mười giờ, Cảnh Lỵ cầm theo một túi quần áo và dụng cụ tắm rửa đi lên taxi vào nội thành vớ Kinh Nhiên.   Ký túc xá nữ quản giáo nghiêm, khác phái không được vào, ký túc xá nam lại có thể. Cô đương nhiên sẽ không qua đêm ở ký túc xá nam, nếu không cô thành cái gì? Cô càng không đi cùng cậu đến khách sạn ngoài trường, nếu có người biết bọn họ ở khách sạn qua đêm thì trong sạch đời này của cô coi như mất.   Sau cùng, Kinh Nhiên đề nghị Cảnh Lỵ qua đêm ở nhà bà ngoại cậu.   Khi lên xe, cậu nói lái xe đến đường Ân Ninh. Cô không phải người ở đây, không biết đó là nơi nào. Cho đến khi xe đến đường Ân Ninh, cô mới biết đây là một khu phố cổ, nhà nào cũng có ban công cổ xưa, hơi thở đậm mùi thời dân quốc.   Cậu trả tiền cho lái xe, hai người đi xuống. Hiện tại đã mười một giờ đêm, các cửa hàng ở ngã tư đều đóng cửa, trên đường chỉ có mấy người qua lại.   “Bên này.” Kinh Nhiên nói xong, đi trước.   Cảnh Lỵ nhớ tới chuyện ma ban nãy nên hơi sợ hãi, nhanh chóng chạy theo, nắm tay cậu cùng nhau đi. Đi khoảng mười mét, cậu dừng lại trước một cửa hàng ghi “ Bánh gạo Hân Vinh “, chỉ vào cầu thang tối đen bên cạnh, nói: “Đi lên là nhà bà ngoại tớ.”   Cậu đi lên cầu thang, mò mẫm bật công tắc trên tường, đèn trên đầu bật sáng.   Cầu thang rất hẹp, chỉ có thể để một người đi qua. Cậu cầm tay cô, cậu đi phía trước, cô theo phía sau. Đi lên đến tầng hai, cậu bấm chuông cửa nhà.   Thật lâu sau đó vẫn không có người đến mở cửa.   Kinh Nhiên lại bấm một lần nữa.   Cảnh Lỵ hỏi: “Có phải bà ngoại đã ngủ rồi không?”   Cậu gật đầu: “Ừ, bà ngoại chín giờ đã ngủ.”   Cảnh Lỵ: “.....”   Biết rõ bà ngoại ngủ còn quấy rầy, đây là đại nghịch bất đạo!   Kinh Nhiên bấm chuông vài lần, trong phòng cuối cùng cũng có tiếng động. Cánh cửa gỗ trước cửa sắt mở ra, đập vào mắt đầu tiên là ánh đèn trắng trong nhà, sau đó là một bà lão tuổi gần bảy mươi xuất hiện.   “Bà ngoại.” Cậu hô một tiếng.   Bà ngoại cảm thấy ngoài ý muốn, cách cửa sắt hỏi: “Nhiên Nhiên, muộn vậy tới nhà bà ngoại làm gì? Không phải nói sáng mai mới tới sao?”   Kinh Nhiên ngay từ đầu đã hẹn bà ngoại cuối tuần tới thăm.   Cậu giải thích: “Lỵ Lỵ nói không dám một mình ở kí túc xá.”   Bà ngoại lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh cậu có một nữ sinh nhỏ nhắn.   Cảnh Lỵ lễ phép chào: “Cháu chào bà ngoại ạ.”   Bà mở cửa sắt, nhìn cô cười, hỏi: “Cháu là bạn gái Nhiên Nhiên?”   Cô chần chừ một chút, gật đầu.   “Mau vào nhà đi.” Bà cười tủm tỉm dẫn cô vào nhà. Không nghĩ rằng đứa ngốc nhà mình lại có bạn gái, hơn nữa còn rất xinh.   Sau khi hai người vào nhà, bà ngoại nhìn thấy Cảnh Lỵ cầm túi quần áo, lại nhìn nàng đang ngại ngùng, hỏi: “Lỵ Lỵ nhát gan nên không dám một mình ở kí túc xá?”   Cô lắc đầu.   Kinh Nhiên xấu hổ giải thích: “Vừa nãy cháu kể cho cô ấy một câu chuyện ma. Cô ấy ở thành phố D, cuối tuần đều ở một mình, nên hôm nay mới không dám ở lại.”   Bà ngoại quả thực bị cháu trai ngốc làm tức chết rồi. Khó lắm mới có được bạn gái xinh đẹp như vậy, thế mà còn dọa người ta?   Bà ngoại dùng biểu cảm cứng rắn nhìn cậu, sau đó dùng sức vỗ lưng cậu: “Kinh Nhiên, cháu bị ngốc à?”   Cậu ủy khuất nhìn bà ngoại, trong nội tâm nói nhỏ: Bà ngoại, cháu là thủ khoa đầu vào, sao lại ngốc được?   Bà nắm  tay Cảnh Lỵ,  vuốt ve an ủi: “Lỵ Lỵ,  cháu đừng giận. Nhiên Nhiên nhà chúng ta không giỏi ăn nói, cháu đừng so đo với nó.”   Cô nhìn biểu cảm ủy khuất của Kinh Nhiên, cố gắng nhịn cười, gật đầu