Làm sao để khiến bạn gái chú ý tới cậu đây? ~*~   Kinh Nhiên đề nghị: "Lỵ Lỵ, đêm nay chúng ta ra ngoài ngủ đi."   Cảnh Lỵ có chút phiền não, nhiệt độ ngày hè hơi cao, buổi tối chưa tắm, quần áo trên người dinh dính, cực kỳ không thoải mái. Nếu qua đêm ở nhà nghỉ, cô không có quần áo tắm rửa. Nhớ đến lần trước bản thân uống rượu một mình giải sầu, bị Kinh Nhiên đưa đến nhà nghỉ, còn lõa thể ngủ cùng cậu trong một ổ chăn, liền cảm thấy xấu hổ, thực sự rất muốn cắt bỏ phần ký ức khi đó đi.   Cảnh Lỵ rất có tự tin với dáng người của mình, nhưng dáng người cô......lại có thể bị "công chúa nhỏ" nhìn thấy dáng người phẳng đét kia của cô!   Cảnh Lỵ nhìn phòng trực ban sáng đèn nhưng không có người, nói: "Từ từ đã, có lẽ dì quản lý ký túc xá sẽ mau về thôi."   Kinh Nhiên cầm điện thoại nhìn thời gian một chút, thời gian đóng cửa trường học bình thường là mười giờ tối, cuối tuần có thể kéo dài đến mười một giờ. Hai người đã ở chỗ này được nửa tiếng, dì quản lý còn chưa về, nói: "Sắp đến mười một giờ rồi, nếu mà không ra ngoài, đợi lát nữa không ra được đâu."   Cảnh Lỵ thấy để Kinh Nhiên ở trong này chờ với cô, cũng không phải là cách, nói: "Thế chúng ta ra ngoài ngủ đi...nhưng em không có quần áo để thay."   "Anh về ký túc xá lấy quần áo cho em."   Cảnh Lỵ gật gật đầu, đúng lúc muốn cùng Kinh Nhiên ra khỏi ký túc xá nữ, dì quản lý đã quay về.   Vẻ mặt tuyệt vọng của Kinh Nhiên khó coi thế đấy.   Cảnh Lỵ không nhịn được bật cười, nâng tay sờ sờ khuôn mặt cứng ngắc của cậu, nói: "Xoa xoa, cục cưng vẫn ra ngoài ngủ với anh mà, đừng không vui. Đợi em lên lấy quần áo, em quay lại ngay."   Cảnh Lỵ tới phòng trực ban lấy chìa khóa từ dì quản lý, lên tầng lấy quần áo. Khoảng tầm 10 phút, Cảnh Lỵ đeo một cái ba lô, cầm trong tay hộp bánh màu hồng, ra khỏi ký túc xá nữ cùng Kinh Nhiên: "Nhiên Nhiên, em mua bánh ngọt vị dâu anh thích ăn nhất."   "Không phải ngày mai mới có thể lấy à?" Kinh Nhiên thấy hộp bánh ngọt của Meipinxuan, nhớ tới đơn đặt trước bánh ngọt rơi từ trong túi xách Cảnh Lỵ ra lần trước, viết ngày 20 tháng 5 đến lấy.   "Em lấy trước một ngày....Ấy, không đúng, sao anh biết ngày 20 em muốn lấy bánh ngọt? Anh lục xem túi xách của em?" Cảnh Lỵ hơi tức giận nói.   "Nó rơi xuống, anh vừa khéo nhìn thấy."   Cảnh Lỵ liếc mắt nhìn Kinh Nhiên, thấy khuôn mặt thành thật của cậu, tạm thời tin cậu đi.   "Anh cầm cho." Kinh Nhiên cầm lấy hộp bánh ngọt trong tay cô, một bàn tay khác nắm Cảnh Lỵ, trước tiên đi tới ký túc xá nam lấy quần áo tắm rửa, rồi tới nhà nghỉ gần trường học.   Bên ngoài đại học J là một vài xóm nhỏ trong thành phố, rất nhiều nhà nghỉ đều là người trong xóm dùng nhà của mình sửa lại, đều làm ăn nhờ vào sinh viên, lắp đặt thiết bị cũng không tệ. Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên vào nhà nghỉ đã đến lần trước, lần trước lúc hai người đến là ngày học, không có sinh viên đến nhà nghỉ vào ngày học, hơn nữa cô lại say, căn bản không biết đi vào loại nhà nghỉ này xấu hổ cỡ nào.   Trước quầy tiếp tân có hai đôi tình nhân trẻ đang làm thủ tục nhận phòng, có lẽ giá trị nhan sắc của Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên cao hơn đôi tình nhân này, tầm mắt của mấy vị khách trọ ở chỗ quầy tiếp tân đều đặt trên người bọn họ.   Có một cô gái sau khi nhìn thấy bọn họ, thầm thì nói với bạn trai mình, chàng trai nghe câu nói của bạn gái, nhìn Kinh Nhiên cười.   Chắc là bạn học cùng trường.   Cuối tuần sinh viên yêu nhau đến nhà nghỉ làm gì? Chắc chắn sẽ không giống như Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên, chỉ đơn thuần là đến đắp chăn đi ngủ.   Cảnh Lỵ bị người khác nhìn chằm chằm như thế, cảm thấy hơi mất tự nhiên, muốn đổi nhà nghỉ khác, thậm chí còn muốn quay về ký túc xá trong trường. Nhưng, Kinh Nhiên bày tỏ dáng vẻ đêm nay không ngủ cùng nhau, cậu sẽ không vui, cô đành phải bỏ qua ánh mắt kỳ quái của những người đó.   Sau khi làm thủ tục nhận phòng, Kinh Nhiên cầm thẻ phòng, dẫn Cảnh Lỵ đến phòng đã nhận. Phòng ỏ trang trí không khác lắm so với phòng lần trước, khá đơn giản.   Cảnh Lỵ bỏ ba lô xuống lấy quần áo ra: "Đợi tắm rửa xong rồi ăn bánh ngọt?"   "Ừ."   Sau khi hai người tắm rửa xong, Cảnh Lỵ mở TV, theo đuổi chương trình giải trí hàng tuần cô nhất định phải xem.   Cảnh Lỵ cầm đĩa giấy đựng một miếng bánh ngọt, một tay khác cầm nĩa ngồi giữa giường xem TV. Kinh Nhiên ngồi sau lưng cô, ôm eo cô, cằm đặt lên vai cô, cùng Cảnh Lỵ xem chương trình giải trí.   Cảnh Lỵ sợ béo, không ăn nhiều bánh ngọt lắm, sau khi ăn hai miếng, phần còn lại đều dùng để đút cho Kinh Nhiên. Vừa xem TV cười ha ha, vừa giơ nĩa bánh ngọt về phía sau, đầu Kinh Nhiên đi theo vị trí chuyển động tay của cô, ăn miếng bánh ngọt cô đút.   Kinh Nhiên ăn mấy miếng liền rất không vừa lý, bởi vì Cảnh Lỵ vẫn luôn nhìn TV, không tập trung đút cho cậu.   "À!" Cảnh Lỵ nghe cậu nói, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn TV. Cô cắm nĩa lên trên miếng bánh ngọt, nghiêng người đẩy đĩa giấy ra sau, nói: "Tự ăn đi!" Lại xem TV tiếp, toàn bộ quá trình đều không nhìn qua vẻ mặt của "công chúa nhỏ".   Vẻ mặt Kinh Nhiên nghẹn khuất nhận đĩa giấy, nhìn bánh ngọt bên trên, lại nhìn nhìn dáng vẻ Cảnh Lỵ bị chương trình giải trí chọc cười.   Làm sao để khiến bạn gái chú ý tới cậu đây?   Kinh Nhiên đặt đĩa giấy lên đầu giường, lén lút liếc mắt nhìn Cảnh Lỵ một cái, rất cẩn thận cuộn ngang mình trên giường, giả vờ rên rỉ: "Lỵ Lỵ...."   Cảnh Lỵ không quay đầu lại, hỏi: "Sao thế?"   Kinh Nhiên thấy Cảnh Lỵ không thèm quay đầu lại, nhất định là tiếng của mình không đủ thảm thiết, thêm vài phần diễn xuất, dùng âm thanh khàn khàn gọi tên thân mật của Cảnh Lỵ: "Lỵ Lỵ...."   Vừa đúng lúc sắp chiếu quảng cáo, Cảnh Lỵ quay đầu lại, thấy Kinh nhiên ôm bụng cuộn mình trên giường, khẩn trương hỏi: "Anh làm sao vậy?"   Kinh Nhiên hơi áy náy, không muốn lừa Cảnh Lỵ, nhưng đã bắt đầu rồi, chỉ có thể giả vờ tiếp: "Đau bụng...."   "Đau bung? Sao có thể thế này? Có phải bánh ngọt có vấn đề không?" Cảnh Lỵ tốc áo ngủ của Kinh nhiên lên, xoa xung quanh bụng cậu, dừng ở vùng bụng trên hỏi: "Chỗ này à?"   Kinh Nhiên lắc đầu.   "Chỗ này?" Tay Cảnh Lỵ đã chuyển xuống bụng dưới của cậu.   Kinh Nhiên do dự một chút, gật gật đầu.   Cảnh Lỵ đoán: "Có thể bánh ngọt bị hỏng hoặc không vệ sinh, trước tiên em ra quầy tiếp tân hỏi một chút xem có Bảo Tế Hoàn không."   *Bảo Tế Hoàn: Một loại thuốc chữa đau bụng của Trung Quốc.   Kinh Nhiên nghe thấy phải uống thuốc, vội vàng cầm tay Cảnh Lỵ, không cho cô rời giường, nói: "Bụng anh không đau, không cần đi lấy thuốc."    Cảnh Lỵ biết Kinh Nhiên sợ uống thuốc, làm sao tin cậu không sao được? Cô dùng một tay khác tách bàn tay đang cầm tay mình của Kinh Nhiên, nói: "Đừng làm loạn, đợi lát nữa anh lại đau cả đêm, em còn phải xoa bụng cho anh."   Kinh Nhiên thoáng chốc cảm thấy bản thân tự bê đá đập chân mình.   Cảnh Lỵ ra ngoài một chút, mau chóng quay lại, cầm theo một bình Bảo Tế Hoàn nhỏ và một chai nước khoáng. Cô mở nắp Bảo Tế Hoàn ra trước, đưa cho Kinh Nhiên, rồi vặn mở nắp chai nước, đưa cho tay kia của cậu.   "Uống thuốc!" Cảnh lị thấy Kinh Nhiên chần chừ, giục cậu.   Bảo Tế Hoàn chính là thuốc luôn có sẵn trong nhà, cảm cúm đau đầu đau bụng, đều có thể uống, còn có tác dụng trừ lạnh.  Cho dù không bệnh không đau uống vào cũng không bị sao cả, Kinh Nhiên chỉ là không thích một lọ chứa đầy viên Bảo Tế Hoàn nhỏ nhỏ, bay lên mùi vị đắng chát của thuốc Đông y, mà cảm giác uống vào cũng không thích.   Cảnh Lỵ lộ ra dáng vẻ mất kiên nhẫn: "Nhanh lên!"   Ai bảo cậu không dưng giả vờ có bệnh, nếu như Cảnh Lỵ biết sự thật, đoán chừng sẽ tức giận. Cuối cùng Kinh Nhiên lựa chọn không giải thích, nuốt Bảo Tế Hoàn vào, một chai nước dốc vào cổ họng.   "Ấu trĩ!" Cảnh Lỵ nhịn không được chế giễu, chàng trai một mét tám luôn sợ uống thuốc sợ tiêm.   Cảnh Lỵ đi đến tủ đầu giường, dọn dẹp bánh ngọt trên đó, nói: "Đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ!"   Cảnh Lỵ cảm thấy nhất định là bánh ngọt có vấn đề khiến "công chúa nhỏ" đau bung, ném bánh ngọt đã ăn một nửa vào thùng rác, tắt TV, sắp xếp lại đồ trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhìn thấy Kinh Nhiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, biến thành mẹ già lải nhải: "Còn không đi rửa mặt, buồn ngủ rồi!"   Kinh Nhiên vừa uống Bảo Tế Hoàn, cảm thấy trong khoang miệng có cảm giác buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh đứng trước bồn cầu móc cổ họng, nhổ ra.  Cảnh Lỵ ở trong phòng nghe thấy tiếng nôn, vội vội vàng vàng chạy vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Kinh nhiên đang nôn Bảo Tế Hoàn và bánh ngọt ra.   "Á, sao lại thế này?" Cảnh Lỵ cầm một chiếc ly thủy tinh ở bòn rửa tay, lấy đầy một ly nước đưa cho Kinh nhiên súc miệng.   Kinh Nhiên nhận lấy, hớp vào hai miếng nước súc miệng, nhổ ra.   Cảnh Lỵ cầm khăn treo trên tường, lau miệng cho Kinh Nhiên, lo lắng hỏi: "Nhiên Nhiên, chúng ta đi gặp bác sĩ đi!"   Kinh nhiên lắc đầu, nói: "Không cần, nôn ra là không sao rồi."   Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, chắc là bánh ngọt có vấn đề thật, bây giờ Kinh Nhiên nôn ra, chắc là không có vấn đề gì nữa đi?   Hai người Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên chen chúc trong phòng vệ sinh nho nhỏ, cùng nhau đánh răng. Cuối cùng, Cảnh Lỵ giặt sạch khăn mặt vắt khô lau mặt mình, sau khi giặt khăn mặt thêm một lần nữa, ngẩng đầu nói với Kinh Nhiên: "Nhiên Nhiên, cúi đầu, em lau mặt cho anh."   Kinh Nhiên nghe lời cúi đầu, lại gần Cảnh Lỵ. Động tác Cảnh Lỵ dịu dàng lau mặt cậu, trên người cô tỏa ra mùi sữa tắm, xông vào khoang mũi cậu, không hiểu sao lại có một loại xúc động lôi kéo người ta phạm tội.   Cảnh Lỵ còn chưa lau mặt cho cậu xong, Kinh Nhiên bỗng dưng tới gần cô, hôn lên môi cô. Mọi việc diễn ra quá nhanh, Kinh Nhiên đẩy cô đến bên tường, cả người cậu áp trên cơ thể cô, sau lưng cô cảm nhận được cái lành lạnh của vách tường qua lớp áo ngủ mỏng manh.   Đêm nay, cách cậu hôn khác với nụ hôn bình thường, hơi vội vàng, hơi nóng nảy....   Cảnh Lỵ vươn tay khoát lên cổ cậu, môi Kinh Nhiên di chuyển từ môi cô đến quai hàm, nhẹ nhàng gặm cắn, hôn thế nào cũng không đủ, lại sợ dùng sức làm Cảnh Lỵ đau.   Tay cậu rất không an phận mà xoa bánh bao nhỏ của cô.   Cảnh Lỵ có chút cảm giác, rối rắm có nên ngăn cậu lại không....   "A.....Không được....Nhẹ chút....A....Thật thoải mái......"   Đang lúc Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ tình cảm lên cao trào, nghe thấy một vài lời khiến người ta đỏ mặt từ phòng tắm bên cạnh.   Hai người mở to mắt, xấu hổ nhìn đối phương.   Phòng tắm bên cạnh vẫn vang lên vài âm thanh như trước: "A....a.....em không được nữa...."   Cảnh Lỵ xoa xoa mái tóc ngắn của Kinh Nhiên, vỗ về cậu: "Chúng ta đi ngủ thôi."   Kinh Nhiên biết Cảnh Lỵ cực kỳ chú trọng tính riêng tư, hôn nhau cũng chỉ có thể làm ở những nơi không có người khác. Cách âm của nhà nghỉ kém như thế, cho dù Cảnh Lỵ có ý kia, cũng sẽ không làm chuyện đó với cậu trong này, bị người phòng bên nghe thấy.   Hai người về giường, đắp chăn lên, ôm nhau ngủ.   "A....a...a....." Gian phòng tối đen vang lên tiếng giường phòng bên kêu lên.   Sao cái đôi tình nhân bên kia sức khỏe tốt thế, từ phòng vệ sinh lăn về phòng!!!