“Lỵ Lỵ, anh cảm thấy nhẫn cưới vẫn nên mua kim cương thật, mua cái bằng thủy tinh có hơi keo kiệt.” ~*~   Cảnh Lỵ nghe đôi tình nhân phòng bên cạnh điên cuồng tình tứ như vậy, cô xấu hổ đến không nói nên lời, sợ Kinh Nhiên sẽ đề cập vấn đề này với cô. Nhưng mà, cô đã suy nghĩ nhiều rồi, nằm một lúc, Kinh Nhiên đã ngủ say, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy mũi nhè nhẹ. Ngược lại với anh, cô không ngủ được, tận đến khi phòng kế bên không còn phát ra tiếng rên rỉ, cô với tay lên đầu giường tìm điện thoại, nhìn giờ.   1:56 ! ! !   Bọn họ chơi hơn hai tiếng đồng hồ mới chịu nghỉ! Tuổi trẻ thể lực tốt thật . . .   Cảnh Lỵ bị Kinh Nhiêm ôm vào lòng, cô cảm nhận được cơ thể cường tráng với khí lực mạnh mẽ của anh, "công chúa nhỏ" sức lực rất bền bỉ ...   Không biết tại sao thận ở vị trí thắt lưng có hơi đau . . .   "Lỵ Lỵ . . ."   Cảnh Lỵ nương theo ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ hắt vào phòng nhìn Kinh Nhiên, lúc này anh vẫn nhắm mắt, chỉ có bờ môi chuyển động, hóa ra là nói mớ: " . . . Bánh bao nhỏ thật mềm."   Ây, anh đang nói cái bánh bao nhỏ nào ? ? ?   "Công chúa nhỏ" thuần khiết như vậy, anh chắc chắn là ---   Nói đến quán ăn sáng có bánh bao nhỏ.   Đến tận đêm khuya Cảnh Lỵ mới ngủ được, tám, chín giờ sáng hôm sau vẫn chưa muốn rời giường. Sau khi Kinh Nhiên xuống giường rửa mặt xong, tự giác ra ngoài mua đồ ăn sáng chờ Cảnh Lỵ ngủ dậy.   Lúc Cảnh Lỵ ngủ dậy đã là buổi trưa, nhìn thấy Kinh Nhiên ngồi bên cạnh bàn tròn nhỏ trong phòng xem điện thoại, chắc là đang xem một ít tài  liệu học tập. Trên bàn tròn có mấy hộp đồ ăn mua ở ngoài, cô xuống giường xỏ dép dùng một lần của khách sạn đi đến bên cạnh Kinh Nhiên, dựa vào trên lưng anh, hai tay quàng qua cổ anh rồi duỗi tay vươn về phía trước, mở hộp đồ ăn ra, hỏi: "Có món gì thế anh?"   Hai phần bún trứng gà thịt nạc, một phần nem rán, hai ly sữa đậu nành, còn có một phần sủi cảo.   Cảnh Lỵ hỏi: "Nhiều như vậy? Làm sao ăn hết được?"   "Đã giữa trưa rồi." Kinh Nhiên nhắc nhở cô.   "À . . ." Cảnh Lỵ nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên, hỏi anh: "Sao anh không anh?"   "Ạnh muốn đợi em cùng ăn chung."   "Đồ ngốc !" Cảnh Lỵ cười, hôn một cái lên mặt Kinh Nhiên, nói: "Đợi em xíu, em xong ngay." Nói xong xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.   Lúc ăn trưa, hai người cùng thảo luận hôm nay sẽ làm gì. Hai người bọn họ đều là tuýp người khá thích ru rú trong nhà, quen nhau ba tháng rồi, hầu như mỗi cuối tuần đều ở lại bên nhà bà ngoại, hoặc là đi bộ dạo chơi ở gần nhà bà ngoại, những hoạt động tập thể khác đều lười tham gia.   Cảnh Lỵ hỏi: "Hay là chúng ta đi công viên trò chơi đi?"   Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay là cuối tuần, lại là 520*, nơi công cộng đều rất đông . . ." *Ngày 20/5 là ngày tình nhân ở Trung Quốc, 520, 521 đọc giống Wo ai ni, 0 tượng trưng cho nữ, 1 tượng trưng cho nam.    Cảnh Lỵ: "Vậy chúng ta . . . trở về trường học? Hay là lại đi nhà bà ngoại?"   Kinh Nhiên lắc đầu, cậu có đọc qua sách, nói con gái đặc biệt để ý những ngày có ý nghĩa như này. Đúng rồi, con gái còn muốn được tặng hoa tươi , tặng quà. Không biết bây giờ chuẩn bị có kịp không?   "Vậy anh muốn đi chỗ nào?" Cảnh Lỵ không phải người địa phương ở đây cho nên cô không biết có chỗ nào có thể đi chơi.   "Chúng ta đi Cổ Hối ( khu trung tâm thương mại cao cấp) dạo một vòng nhé?" Kinh Nhiên nghĩ ở đó có thể mua quà tặng Cảnh Lỵ   Cảnh Lỵ liếc anh một cái: "Trung tâm thương mại không phải còn đông hơn à?"    Kinh Nhiên nói: "Anh muốn mua ít đồ!"   "Anh thật sự có tiền nha, tự nhiên muốn đi Cổ Hối mua đồ." Cảnh Lỵ bĩu môi, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn.   Sau khi ăn xong, Cảnh Lỵ lấy quà 520 cô đã chuẩn bị từ trong balo ra, là bộ quần áo tình nhân. Bộ của nữ là một chiếc váy dọc màu trắng phối với xanh nhạt, bộ của nam là một chiếc áo sơ mi ngắn tay có cùng một mẫu vải. Cảnh Lỵ đã giặt qua bộ quần áo này một lần, cô đưa cho Kinh Nhiên, nói: "Anh mặc thử bộ này xem."    Cảnh Lỵ đi vào phòng vệ sinh thay váy, còn Kinh Nhiên thay ngay trong phòng. Lúc Cảnh Lỵ đi ra, Kinh Nhiên cũng đã thay xong quần áo, cô đi đến bên cạnh anh, đưa tay vuốt lại mấy nếp nhăn cho phẳng, vẻ mặt hài lòng đánh giá Kinh Nhiên từ đầu đến chân: " Rất đẹp trai !!!"   Kinh Nhiên có chút xấu hổ đưa tay gãi gáy.   Trong phòng có gương dài để soi toàn thân, Cảnh Lỵ kéo Kinh Nhiên lại soi gương chung với cô. Thực ra cô không hài lòng lắm với chiều cao của bản thân, cô chỉ đứng tới bả vai của "công chúa nhỏ", chả trách mỗi lần cô cùng Kinh Nhiên đi đến nhà bà ngoại, mấy bác hàng xóm thường hỏi cô có phải là em gái của Kinh Nhiên không.   Cảnh Lỵ bĩu môi, nói: "Có phải em rất thấp không?"   Kinh Nhiên vòng tay qua ôm eo cô, nâng cô lên, hai người mặt đối mặt. Anh nói: "Anh thấy chiều cao này rất vừa vặn, em mà cao hơn một chút là anh ôm không dậy nổi đâu."   "Cái miệng ngọt xớt! Không đứng đắn!" Cảnh Lỵ hờn dỗi, chống hai tay lên vai anh, dựa vào gần anh, hôn một cái.   Sau khi trả phòng, đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau đi đến trạm xe buýt gần đó, chuẩn bị đi Cổ Hối. Bây giờ là giữa trưa, là khoảng thời gian sinh viên ăn cơm trưa xong, mọi người đang lần lượt rời trường đi ra ngoài chơi. Kinh Nhiên thấy nhiều người cũng đang đứng chờ xe buýt mà anh lại không thích chen chúc đông người như vậy: "Chúng ta gọi xe taxi đi."   Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn anh mấy giây: "Ừm đi taxi!"   Cảnh Lỵ vốn định nói với anh mỗi lần ra ngoài không cần chi tiêu phung phí như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, bình thường Kinh Nhiên không có khoản chi tiêu nào lớn, chỉ có tiêu vào ăn uống hoặc mua ít quần áo, không giống như những nam sinh khác quăng một đống tiền vào nạp game online, anh cũng không có hút thuốc hay rượu chè gì.     "Công chúa nhỏ" của cô chỉ là không thích chen lấn với người khác mà thôi, nghĩ vậy nên cô không nói anh nữa.     Kinh Nhiên dùng app gọi xe, đến đón hai người là một chiếc xe kiểu dáng nhỏ. Hai người vừa ngồi xuống ghế sau xe taxi thì một nam sinh cao lớn mở cửa bên ghế phụ ra, rồi ngồi vào.   Cảnh Lỵ nói với người vừa ngồi xuống: "Bạn học, xe này là bọn mình gọi đến."   Nam sinh quay đầu lại, đôi tình nhân ngồi ghế sau nhận ra cậu ta: "Trần Văn Bân!"   Trần Văn Bân nói: "Vừa đúng lúc tớ cũng định ra ngoài."   "Cốc cốc!"   Có người gõ cửa sổ bên chỗ Cảnh Lỵ ngồi, cô quay ra nhìn, là một nữ sinh tóc đen thẳng suôn dài.   Phương Trân Trân mở cửa xe ngồi vào, áy náy nói: "Làm phiền hai cậu rồi."   Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên: ". . ."   Trần Văn Bân hỏi: "Hai cậu định đi đâu?"   Kính Nhiên trả lời: "Cổ Hối"   Trần Bân Bân cười nói: "Đúng lúc chúng tớ cũng định đi Cổ Hối, vậy là không cần nửa đừng phải xuống xe rồi."    Đi chung xe thì Kinh Nhiên không có ý kiến gì, nhưng cậu không muốn bị Trần Văn Bân quấy rầy buổi hẹn hò hôm nay, cậu nói: "Sau khi xuống xe, đường ai nấy đi, cậu đừng có mà đi theo mình."   Trần Văn Bân kinh thường, nói: "Thôi đi, ai mà thèm đi theo cậu, mình cùng bạn gái đi chơi."   Cảnh Lỵ ngồi bên cạnh Phương Trân Trân, hỏi cô: "Em cùng cậu ta đang quen nhau à?"   Phương Trân Trân xấu hổ gật đầu.   Cảnh Lỵ nhớ là Trần Văn Bân biết Phương Trân Trân chưa đến một tháng, lần trước ở thành phố Z, lúc tham gia cuộc thi biện luận Phương Trân Trân còn bị Trần Văn Bân dọa khóc, hai người này như thế nào mà thành một đôi được nhỉ?   Cảnh Lỵ tò mò hỏi: "Làm thế nào mà hai người đến với nhau thế?"   Phương Trân Trân ngồi phía sau ghế tài xế, cô ngẩng đầu nhìn gáy của Trần Văn Bân rồi lại xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói chuyện với Cảnh Lỵ: "Mấy ngày hôm trước, trên đường đi làm thêm về, ở khúc gần trường em bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, lúc đó anh Văn Bân đã giúp em thoát khỏi đám người đó."   Cảnh Lỵ kinh ngạc: " Vậy sau đó em lấy thân báo đáp?"   Phương Trân Trân gật đầu, nhìn rất giống fan hâm mộ sùng bái thần tượng: "Anh Văn Bân rất men."   Cảnh Lỵ nhớ tới lần trước Trần Văn Bân còn cùng cô tranh thủ tình cảm trước mặt Kinh Nhiên, hình tượng của Trần Văn Bân trong mắt cô giống như gà mẹ đang bảo vệ con,  thực sự không men nổi.   Nhưng mà có người thu phục tên yêu nghiệt này cũng tốt, sau này sẽ không có cái bóng đèn lớn này theo đuôi cô với công chúa nhỏ nữa.   Đến Cổ Hối, sau khi bốn người xuống xe, Kinh Nhiên nhìn bóng lưng đang rời đi của Trần Văn Bân với Phương Trân Trân mới yên tâm cùng Cảnh Lỵ đi mua sắm.   Cảnh Lỵ cùng Kinh Nhiên đi vào trung tâm thương mại, cô hỏi: "Nhiên Nhiên, anh muốn mua cái gì?"   Cổ Hối là trung tâm thương mại cao cấp, 90% cửa hàng ở đây đều là nhãn hiệu nổi tiếng, thậm chí có cả cửa hàng đồ xa xỉ, những cửa hàng ở đây chắc chắn giá cả sẽ rất đắt.   Kinh Nhiên cúi đầu nói với cô: "Lỵ Lỵ em muốn quà gì? Em chọn đi, anh mua tặng em."   Cảnh Lỵ: ". . ."   Cái tên đầu đất này, có thể để tâm một chút không? Dẫn người ta đến cửa hàng cao cấp nói tùy ý chọn?   Còn học bộ dáng tổng giám đốc bá đạo nữa chứ, tùy tiện mua?   Túi xách hàng hiệu ở đây ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ một cái, cứ coi như trong nhà công chúa nhỏ có chút tiền, cô cũng sẽ không lừa gạt anh như vậy đâu.   Kinh Nhiên nghe nói con gái thích túi xách cho nên chỉ vào một cửa hàng túi xách có chữ P ở đầu, nói: "Chúng ta vào cửa hàng này xem một chút đi." Nói xong, Kinh Nhiên nắm tay Cảnh Lỵ đi vào cửa hàng bán túi xách.   Cảnh Lỵ không đi, kéo tay anh lại, nói: "Em không thích cửa hàng túi xách đó."   Giá của mấy cái túi đó hơn mấy ngàn tệ cũng coi như thôi đi, kiểu dáng mấy cái túi đó không phù hợp với hình tượng thiếu nữ nhỏ nhắn như cô, hơn nữa hai người bọn cô ăn mặc như học sinh thế này, lỡ như bị nhân viên cửa hàng coi thường, đi vào không ai để ý đến bọn cô, tình huống đó sẽ rất lúng túng.   Kinh Nhiên nhìn cửa hàng bắt đầu bằng chữ C, nói: "Quần áo thì sao? Bên kia trưng bày cái váy rất đẹp, chúng ta đi xem một chút."    Váy đẹp thì đẹp thật, nhưng mà chắc chắn rất đắt.   Cảnh Lỵ tìm đại môt lý do: "Bên đó là nhãn hàng Âu Mỹ, quần áo không thích hợp với chiều cao của em."   Kinh Nhiên lại hỏi: "Vậy đồ trang sức thì sao? Hay là mua vòng cổ nhé?"   Cảnh Lỵ biết bố mẹ Kinh Nhiên cho tiền tiêu vặt, anh rất ít dùng, tích kiệm dần để dành được rất nhiều, mua món đồ mấy ngàn tệ không tính là gì. Nhưng mà, cô có chút ngại, nói thế nào thì đây cũng là tiền bố mẹ anh vất vả kiếm được, nếu bố mẹ anh biết được cô dùng tiền của Kinh Nhiên mua đồ hiệu đắt tiền, không biết bác trai bác gái sẽ nghĩ như thế nào.   Cảnh Lỵ hỏi: "Có phải hôm nay anh nhất định phải mua quà cho em không?"   Kinh Nhiên gật gật đầu.   Về việc tặng quà cho con gái, Kinh Nhiên hoàn toàn không biết nên tặng cái gì, hồi còn bé hằng năm cậu đều tặng quà cho em họ nhỏ, nhưng vẻ mặt của em họ không có chút nào là vui vẻ khi nhận được quà.   Em họ năm nay đã 15 tuổi, Kinh Nhiên tặng quà 10 năm, có nguyên bộ sách đầy đủ phiên bản của , có tiêu bản thằn lằn, còn có cả một cái váy công chúa viền ren màu hồng phấn, . . . con bé lúc nào cũng đen mặt nói với anh một tiếng "Cảm ơn", rồi không nói thêm gì nữa.   Kinh Nhiên nghĩ bản thân tặng cái gì cũng bị em họ nhỏ ghét bỏ, vậy thì dẫn con bé đi cửa hàng để nó tùy ý chọn còn hơn. Đầu năm nay, sinh nhật em họ, Kinh Nhiên trực tiếp dẫn cô em họ đi cửa hàng chọn quà, con bé mua một cái máy ép hoa quả mẫu mới nhất, cười hì hì với Kinh Nhiên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh họ."   "Vậy anh đi theo em." Cảnh Lỵ nói với Kinh Nhiên.   Cảnh Lỵ kéo Kinh Nhiên ra khỏi khu trung tâm thương mại, ra ngoài rẽ trái rẽ phải đi vào một cửa hàng bán đồ chất lượng cao nhưng không quá nổi tiếng. Chỗ này là trước đây trong lúc vô tình cô phát hiện được bên trong cửa hàng bán toàn đồ rất tinh xảo mà còn rẻ nữa.   Thực ra Cảnh Lỵ rất thích đồ bán ở đây, mỗi lần đến đây cô đều lưỡng lự rất lâu, đắn đo không biết có nên mua hay không, nhưng khi đó cô nghĩ bản thân vẫn là cẩu độc thân, mua về không biết để làm gì.   Cảnh Lỵ chỉ vào một đôi nhẫn tình nhân, nói: "Nhiên Nhiên, em muốn mua cái này."   Kinh Nhiên nhìn nhẫn đôi cô chỉ rồi nhìn giá tiền, cậu nghiêm túc nói với cô: “Lỵ Lỵ, anh cảm thấy nhẫn cưới vẫn nên mua kim cương thật, mua cái bằng thủy tinh có hơi keo kiệt.”   Cảnh Lỵ: “. . .”