Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 58
Chúng ta làm lành như lúc đầu đi.
~*~
Cảnh Lỵ không cần biết đúng sai chạy ra khỏi ký túc xá. Tòa nhà nghệ thuật nằm ngay cạnh ký túc xá của bọn cô, trước đây Kinh Nhiên từng kể bịa một câu chuyện ma về tòa nhà nghệ thuật cho Cảnh Lỵ nghe, mặc dù biết là giả, những Cảnh Lỵ vẫn hơi sợ.
Bởi vì cuối tuần nên tòa nhà nghệ thuật yên ắng, tối như mực, u ám kì lạ.
Lý Nhụy Hoa gửi một tin nhắn tới: Phỏng 608.
Tầng sáu là tầng cao nhất, chuyện Kinh Nhiên kể hồi trước chính là chuyện ma của tầng cao nhất. Cảnh Lỵ hơi sợ, cô không chỉ sợ ma, mà còn sợ tối, sợ bên trong sẽ có kẻ biến thái đang chờ đợi.
Lý Nhụy Hoa lại gửi thêm một tin nhắn nữa: Cậu đã đến chưa? Thế mà đại học bá và em gái khóa dưới hôn nhau!
Cảnh Lỵ nhìn chữ trên màn hình, tức giận.
Hôn nhau?
Hai người bọn cô không phải là mới có hai cái cuối tuần chưa hôn, "công chúa nhỏ" đã không kìm chế nổi trái tim cô quạnh của mình, tìm em gái khóa dưới hôn nhau?
Cảnh Lỵ hít sâu một hơi, khiến tinh thần hăng hái hơn xông vào tòa nhà nghệ thuật, cầu thang của tòa nhà nghệ thuật lắp đèn cảm ứng âm thanh, mỗi lần bước lên một tầng cầu thang, đèn tự sáng lên. Mặc dù có ngọn đèn đi cùng, nhưng Cảnh Lỵ vẫn hơi sợ hãi, bởi vì cả một cái cầu thang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân và thở dốc của một mình cô.
Nhưng, nghĩ đến Kinh Nhiên "ngoại tình", thì càng tức giận, bọn họ còn chưa nói chia tay, sao cậu có thể đi tìm em gái khác?
Cảnh Lỵ lên đến tầng sáu, cả tầng đều tối thui, trừ phòng học cuối hành lang, nơi đó còn sáng đèn.
Cảnh Lỵ không thấy Lý Nhụy Hoa, không biết cô ấy trốn chỗ nào, gửi tin nhắn cho cô ấy: Nhụy Hoa, cậu ở đâu?
Phòng học cuối hành lang vang lên tiếng đàn guitar, bản nhạc đang đánh coi như là trôi chảy. Cảnh Lỵ nghĩ tới Kinh Nhiên và em gái khóa dưới hôn nhau trong phòng học còn đàn guitar?
Rất có lãng mạn!
Vì sao ở bên cô không có loại quyền lợi này?
Cảnh Lỵ càng nghĩ càng tức, bước chân rất nặng đi tới chỗ cuối.
Cảnh Lỵ tới phòng 608, thô bạo đẩy cửa ra. Bên trong là một gian phòng không quá lớn, trong đó có một tủ tài liệu, một cái đàn piano, một cái ghế gỗ, một cái giá để bản nhạc, Kinh Nhiên cầm đàn guitar đứng trước cái giá.
Kinh Nhiên đang tập trung tập đánh, bỗng nhiên bị quấy rầy, ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: " Lỵ Lỵ, sao em ở đây?"
Gian phòng lớn như thế, đồ đạc chỉ có vài thứ, trừ Kinh Nhiên ra, không thấy ai khác.
"Đàn em đâu?" Cảnh Lỵ tới "bắt gian", kết quả một đương sự chạy thoát.
Kinh Nhiên khó hiểu: "Đàn em? Ai thế?"
Cảnh Lỵ hỏi lại: "Không phải anh dẫn một em gái khóa dưới tới đây à?"
Kinh Nhiên lắc đầu.
"Rầm!" Cửa phòng bị đóng lại.
Cảnh Lỵ bị dọa đến nỗi ôm lấy Kinh Nhiên, hét lên: "Ma!"
Kinh Nhiên không nhát gan như thế, một tay ôm Cảnh Lỵ, đi tới chỗ cửa, vặn tay cầm, khóa rồi.
Kinh Nhiên bình tĩnh nói: "Khóa rồi."
Lá gan Cảnh Lỵ rất nhỏ, cả người run rẩy trong ngực Kinh Nhiên: "Sao lại bị khóa rồi?"
"Đinh!" Điện thoại Cảnh Lỵ vang lên, cô lấy ra nhìn một cái, là Lý Nhụy Hoa gửi tin nhắn tới: Tận hưởng ngày đẹp này với đại học bá đi!
Cảnh Lỵ khóc không ra nước mắt, cảm giác bị bạn cùng phòng hãm hại. Ngón tay kéo màn hình điện thoại lên, lại nhìn lại, chàng trai trong đó mặc quần áo khác với đồ Kinh Nhiên đang mặc bây giờ. Chàng trai trong đó mặc một cái áo sơ mi cộc tay màu đỏ ca rô, bây giờ Kinh Nhiên đang mặc một cái áo phông trắng bình thường.
Nhưng, cái áo sơ mi cộc tay màu đỏ ca rô kia là Cảnh Lỵ tìm người mua về hộ, theo lý mà nói, sẽ không đụng hàng với người khác. "Công chúa nhỏ" đúng là từng ôm em gái khác!!!
Cảnh Lỵ nhấn phóng to ảnh, quay màn hình điện thoại lại hướng Kinh Nhiên, hỏi: "Đây là anh hả?"
Kinh Nhiên nhìn một chút, nói: "Không phải anh đâu, là Văn Bân."
"Văn Bân?" Cảnh Lỵ lấy điện thoại lại, trừng to mắt nhìn chàng trai trên màn hình. Vừa nãy Lý Nhụy Hoa nói là Kinh Nhiên, vừa khéo là cái áo sơ mi ngắn tay màu đỏ ca rô, Cảnh Lỵ không nghĩ nhiều đã cho rằng chàng trai đó là Kinh Nhiên. Ánh đèn không tốt lắm, mái tóc đen tuyền, nhìn không rõ là tóc đen thuần hay nâu; giày của chàng trai đi cũng không phải giày Kinh Nhiên.....Thật ra, sai sót chồng chất, nhưng Cảnh Lỵ quá nôn nóng, không nhìn ra chàng trai này không phải Kinh Nhiên.
"Buổi chiều Văn Bân đến ký túc xá của anh, cậu ấy bảo hẹn Trân Trân đi chơi lễ, từ bên ngoài về nóng nực cả người, mượn phòng vệ sinh tắm rửa, còn mượn quần áo anh mặc." Kinh Nhiên giải thích thêm: "Trong ảnh là Trân Trân, hai hôm nay cô ấy đổi kiểu tóc."
Tin tức cực kỳ bất ngờ, Trần Văn Bân đã định cô độc cả đời và Phương Trân Trân ở bên nhau? Cảnh Lỵ hỏi: "Trần Văn Bân và Phương Trân Trân tốt lên từ bao giờ?"
Kinh Nhiên nhún nhún vai tỏ vẻ không biết.
Cảnh Lỵ đơn thuần bị bạn cùng phòng lừa đến đây, nghĩ lại muốn tức cũng không tức được, bây giờ còn bị khóa trong phòng. Ánh mắt Kinh Nhiên khá sắc bén, nhìn thấy trang trò chuyện của Cảnh Lỵ phía sau tấm ảnh, ba tin bằng giọng nói, ba tin chữ:
Phòng 608.
Cậu đã đến chưa? Thế mà đại học bá và em gái khóa dưới hôn nhau!
Tận hưởng ngày đẹp này với đại học bá đi!
Kinh Nhiên nhớ ban nãy Cảnh Lỵ thô bạo bước vào, hỏi cậu em gái khóa dưới ở đâu. Cảm nhận được mùi vị bị người ta nghi ngờ, cũng không ổn, hỏi: "Lỵ Lỵ, có phải em cảm thấy anh là kiểu người sẽ đùa giỡn mấy em gái khóa dưới?"
"Em....." Cảnh Lỵ vừa nãy tức giận trong lòng, hoàn toàn không nghĩ tới cái kiểu tính cách vừa cố chấp vừa già dặn của Kinh Nhiên, sao có thể làm ra loại chuyện này được?
"Em xin lỗi....." Cảnh Lỵ cúi đầu nhận lỗi.
"Anh cũng có lỗi, chúng ta có thể bỏ qua cho nhau, làm lành như lúc đầu không?" Hai tay Kinh Nhiên nắm lấy đôi tay cô, kéo lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Cảnh Lỵ hơi do dự, vẫn chưa trả lời. Kinh Nhiên xoay người cầm đàn guitar lên, nói: "Mấy hôm nay anh tập một bài hát, định ngày mai hẹn em ra, hát cho em nghe, không biết em nghe xong có thể tha thứ cho anh không."
Cảnh Lỵ đứng một bên nhìn Kinh Nhiên loay hoay với cây đàn guitar, khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên, không biết là một bài hát xưa như thế.
Kinh Nhiên mở miệng hát, âm thanh mềm mại, trong trẻo: "Mất đi rồi mới biết trân trọng/ Nhưng anh trân trọng em/ Vết thương càng đau chính là tình càng sâu đậm/ Anh không tin...."
Kinh Nhiên chớp chớp mắt nhìn Cảnh Lỵ, trong mắt lộ ra một chút yêu thương, khóe miệng mang theo ý cười tiếp tục đàn hát: "Anh ôm em thật chặt vào trong ngực/ Nâng niu em trong lòng bàn tay/ Ai bảo tình yêu đích thực của anh là em/ Ở trong thế giới tình yêu thuần khiết/ Em chính là duy nhất của anh...."
Cảnh Lỵ trước đây từng nghe Kinh Nhiên hát, cực kỳ hay, sau này khi Cảnh Lỵ buồn chán, đều sẽ bảo Kinh Nhiên hát một bài cho cô nghe. "Công chúa nhỏ" vô cùng kiêu ngạo nói, không có nhạc đệm, hát không ra cảm xúc.
Kinh Nhiên đánh guitar tuy khá trôi chảy, nhưng vẫn có cảm giác không quá thành thạo, có thể cậu mới học chưa được bao lâu. Cảnh Lỵ cảm thấy con người Kinh Nhiên này rất thật thà rất đáng tin, có đôi lúc sẽ ghét cậu chậm chạp không hiểu lãng mạn, nhưng nếu như cậu nói ra mấy lời tình tứ, làm ra mấy chuyện lãng mạn, lại khiến cho người ta không kịp trở tay.
"......Tình yêu duy nhất của anh chính là em.
Tình yêu đích thực chính là em."
Kết thúc bằng câu nói rủ rỉ thâm tình.
Kinh Nhiên dừng tay đánh đàn guitar, nâng mắt nhìn Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ nghe xong, cười rộ lên, đôi mắt cong cong mang theo ánh sáng của vầng trăng, cực kỳ vui vẻ: "Hay lắm, chúng ta làm lành như lúc đầu đi."
Kinh Nhiên nghe thấy Cảnh Lỵ tha thứ cho cậu, cũng cười.
Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh, lại nhịn không được cười lớn.
Hai người bị nhốt trong phòng hơi nhàm chán, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phong. Thật ra hai người không cần ở trong này cả đêm, đến 10 giờ tối, sẽ có bảo vệ đi kiểm tra tòa nhà, nếu như thấy trong đây còn để đèn sẽ đến xem, mở cửa cho bọn cậu. Nhưng bây giờ mới hơn tám giờ, điện thoại Cảnh Lỵ cũng không còn pin, không thể đủ cho cô xem phim.
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên ngồi dựa lưng vào nhau, Cảnh Lỵ hơi buồn chán, hỏi: "Nhiên Nhiên, anh có thể đàn bài khác không?"
"Bây giờ chỉ biết đàn một bài."
"Anh tự học à?"
"Ừ."
"Giỏi thế, vậy anh hát lại lần nữa cho em nghe."
"Không hát nữa, mấy hôm nay tập đến nỗi cổ họng hơi đau."
Cảnh Lỵ: ".........."
Kiêu ngạo!
"Công chúa nhỏ"!
Cảnh Lỵ xoay người, hướng về phía lưng Kinh Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên, em cũng hát một bài cho anh nghe."
Kinh Nhiên quay người, nhìn cô, hỏi: "Em biết hát?"
Cảnh Lỵ: "........"
Hát thôi mà, ai chẳng biết? Khác nhau ở chỗ có hay hay không thôi.
Trước mặt bọn họ có một cái đàn piano, Cảnh Lỵ mở nắp đàn piano, học theo tìm được mấy phím đàn chủ yếu.
Kinh Nhiên không ngờ, Cảnh Lỵ còn có thể chơi đàn piano, tư thế này có vẻ rất chuyên nghiệp.
"Si!"
Cảnh Lỵ ấn phím đàn tiếp theo, bắt đầu vừa đàn, vừa hát _______
"Hai chú hổ, hai chú hổ, mau chạy trốn, mau chạy trốn....."
Khuôn mặt kia của Kinh Nhiên bày ra vẻ bình thản không gợn sóng nhìn dáng vẻ say mê tự đàn tự hát như một ngôi sao thần tượng, hát ca khúc nổi tiếng "Hai chú hổ"....
Hơn nữa cô còn sửa lời: "......Cả hai đều là đực, cả hai đều là đực, thật là kì lạ, thật là kì lạ."
Sau khi Cảnh Lỵ tự đàn tự hát hai lần, thấy "công chúa nhỏ" hiền lành nhìn cô, một chút mặt mũi cũng không cho. Cô cười "Hì hì" lộ ra cái răng cửa nói: " Luyện tập cảm giác tay tí thôi, tiếp theo sẽ khó hơn một chút á..."
Cảnh Lỵ lại đàn hát: "Cô gái nhỏ hái nấm, đeo một cái giỏ tre to...."
Kinh Nhiên có lẽ đã biết được trình độ của cô, đoán chừng hồi nhỏ cô có học đánh đàn piano một thời gian, đều là vài ca khúc thiếu nhi đơn giản.
Sau khi Cảnh Lỵ hát xong, khuôn mặt đầy vẻ chờ được khen ngợi, nhìn Kinh Nhiên hỏi: "Nhiên Nhiên, anh thấy sao?"
Kinh Nhiên gật gật đầu, trả lời: "Rất tốt."
Cảnh Lỵ đắc ý nói: "Anh xem, bài em biết đàn hát nhiều hơn anh."
Kinh Nhiên nhếch miệng, không phát biểu ý kiến.
Cảnh Lỵ nhìn ra được Kinh Nhiên chê cô hát bài trẻ con.
Kinh Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Lỵ Lỵ, anh có thể dạy em hát đấy."
Cảnh Lỵ: "............"
Ha ha, không khiêm tốn tí nào!
Hai người nghịch nghịch đàn guitar, nghịch nghịch đàn piano, thấm thoát đã tới 10 giờ rồi. Bảo vệ đúng giờ đến kiểm tra tòa nhà, mở cửa ra, hỏi: "Sao còn chưa về? Mau đi đi, để còn khóa cổng lớn."
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên nắm tay cùng nhau rời khỏi tòa nhà nghệ thuật.
Cảnh Lỵ vừa nãy ra ngoài vội vàng, quên đem theo chìa khóa đi, không vào được ký túc xá. Dì quản lý ký túc xá không biết đi đâu, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ở phòng trực rất lâu mà cũng không thấy gì quản lý ký túc xá đi ra.
Kinh Nhiên cũng không biết phải đợi bao lâu, liền đề nghị: "Lỵ Lỵ, đêm nay chúng ta ra ngoài ngủ đi.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
119 chương
24 chương
53 chương
14 chương
120 chương
40 chương
10 chương
110 chương