Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 16
Cảnh Lỵ thích sự thông minh của cậu. Nhất định là vậy!
~*~
“Cảnh Lỵ không thích cậu, cô ấy chỉ lấy cậu làm trò đùa thôi.”
Kinh Nhiên nghe thấy lời Lâm Tuệ Vinh, nhớ Cảnh Lỵ từng nói qua người này luôn theo đuổi cô, mỗi tuần đều chăm chỉ tỏ tình.
Người này nhất định là thấy họ hẹn hò nên mới tới tìm cách phá hoại.
Cậu bình thản ừm một tiếng, xoay người chuẩn bị lên tầng.
Cậu ta nhìn thấy cậu muốn đi, có hơi nóng nảy. Dế chũi này sao lại không làm theo kịch bản, đánh ra cậu ta nên tức giận một chút hoặc là không chấp nhận sự thật chứ?
Tại sao cậu ta không thèm để ý tới!?
Lâm Tuệ Vinh hô với bóng dáng của Kinh Nhiên: “Này, Cảnh Lỵ trêu đùa cậu, cậu không để ý gì sao?”
Cậu dừng bước chân, xoay người nói với cậu ta: “Tình cảm của chúng tôi rất tốt, cậu ly gián không được đâu!”
Mặt cậu ta nhăn lại: “Ly gián? Tôi nói đều là sự thật! Cảnh Lỵ thua cược với tôi, nếu cô ấy xếp bét bảng kì thi cuối kì, cô ấy phải hẹn hò với cậu ba tháng.”
Lâm Tuệ Vinh thấy cậu trầm mặc, nghĩ rằng cậu đã tin lời hắn nói.
Cậu suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên hỏi: “Cậu không ghen tị với tôi chứ?”
Lâm Tuệ Vinh nghe thấy câu đó, thật sự có cảm giác muốn phun máu. cậu ta ghen tị với dế chũi xấu chết này? Tên này không có sắc đẹp như cậu ta. Chiều cao của Kinh Nhiên so với ngươi bình thường vượt trội hơn hẳn, nhưng cậu ta càng cao hơn. Thêm vào đó, hiện tại cậu ta là vận động viên có giá trị cao, tuỳ tiện nhận một cái quảng cáo cũng nhận được trăm vạn…. cậu ta thật sự đi ghen tị với dế chũi xấu chết này ư?
Đầu óc Cảnh Lỵ có vấn đề rồi, so sánh hai người với nhau, cậu ta càng giỏi hơn Kinh Nhiên chứ? Vậy mà cô lại hẹn hò với cậu ta chứ không phải cậu!
Lâm Tuệ Vinh cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, bộ dạng phân tích chi tiết nói: “Kinh Nhiên, chẳng lẽ cậu không thấy kì lạ sao? Cảnh Lỵ đột nhiên đến đề nghị hẹn hò, cậu không thấy lạ sao?”
Kinh Nhiên nhún vai, vẻ mặt vô tội đáp: “Không kì lạ gì hết!”
Không kỳ lạ? Kỳ lạ muốn chết, được chứ?
Cậu ta hỏi tiếp: “Vậy cậu thấy cô ấy thích cậu ở điểm nào?”
Vì sao cô lại thích cậu? Đúng là cậu chưa nghe cô nói qua.
Không, cô đã từng nói rồi.
Kỳ nghỉ cậu chạy bộ ở sân thể dục, thấy một nam sinh tỏ tình với cô, cô nói muốn tìm một bạn trai có điểm toán cao cấp đạt tuyệt đối.
Cậu vừa vặn có điểm tuyệt đối toán cao cấp, vậy nên sau đó đã nói cho cô biết. Tuy rằng ngày đó cô chạy đi, nhưng vào học kỳ mới đã tỏ tình với cậu.
Cảnh Lỵ thích sự thông minh của cậu.
Nhất định là vậy!
Kinh Nhiên không trả lời Lâm Tuệ Vinh, trực tiếp lên tầng.
Cậu ta nghĩ cậu nhận ra cô đã lừa cậu nên chạy trốn, cười mỉa mai: “Cậu thông minh như vậy, có lẽ đã hiểu ra rồi. Cảnh Lỵ căn bản không thích cậu, cô ấy ở cạnh cậu do một vụ đánh cược mà thôi cậu nên nhanh chóng đá cô ấy đi, bằng không ba tháng sau là cô ấy đá cậu!”
Cậu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bệnh thần kinh dạo gần đây thật nhiều. Cậu cầm kẹo dâu cô mua, Lỵ Lỵ mua kẹo cho cậu, sao lại lừa cậu được? Tên ngốc mới tin lời Lâm Tuệ Vinh.
~*~
Truyền dịch uống thuốc xong, Kinh Nhiên tỉnh lại thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều. Gần đây sương mù hơi nhiều, không phù hợp để chạy bộ. Cậu cũng không chạy, ra nhà ăn mua bữa sáng trước. Cảnh Lỵ thích ăn bánh bông lan da hổ, mà loại bánh này ở nhà ăn rất ngon, vừa ra lò đã nhanh chóng bị cướp sạch.
Sáng nay cậu may mắn mua được bánh bông lan da hổ. Trong lúc ngồi đợi, cậu nghĩ tới bộ dạng vui vẻ của cô khi thấy món ăn yêu thích, không nhịn được mỉm cười.
“Sáng sớm đã cười gì vậy?” Cô đi đến trước mặt hỏi cậu, nhìn thấy bánh da hổ và sữa trên bàn, nở nụ cười vui mừng: “Vậy mà mua được bánh bông lan da hổ, Nhiên Nhiên quá lợi hại!”
Cậu khẽ mỉm cười.
Cô thấy cậu đã thay đổi rất lớn so với lúc đầu. Hiện tại cậu đã biết chăm sóc người khác, không giống như lần đầu tiên mua bữa sáng đã cho cô ăn mì nội tạng lợi.
Khoan, cậu chăm sóc cô như vậy, không phải là thích cô rồi chứ?
Vậy...sau này chia tay không phải phiền hơn sao?
Cô cúi đầu cắn bánh ngọt, tự hỏi…
“Lỵ Lỵ , miệng cậu dính kem kìa.” Kinh Nhiên nhắc nhở.
“À…”
Cảnh Lỵ chuẩn bị dùng mu bàn tay lau đi thì tay cậu đã để sát môi cô, nhẹ nhàng dùng ngón cái quệt đi kem dính.
Cô ngơ ngác nhìn cậu, cậu còn dùng vẻ mặt chân thành, đột nhiên cảm thấy đầu nấm hương này nhìn rất thuận mắt….
“Được rồi.”
Lần này cậu chỉ lau thứ dính bên môi cô, không lau hết son môi của cô.
Đại học bá rốt cục đã tiến bộ.
Cô đột nhiên có một loại cảm giác rằng đứa con ngốc nghếch nhà mình cuối cùng đã trưởng thành.
Ăn xong bữa sáng, Cảnh Lỵ nói Kinh Nhiên đi mua một chai nước, cô lấy từ túi xách ra một hộp thuốc. Hộp màu hồng, dáng tròn, bên trong có bảy ô vuông. Ngày hôm qua sau khi về kí túc xá, cô đã lấy các loại thuốc phân ra theo ngày rồi đặt trong hộp. Cô mở một ô vuông, kéo tay cậu, đặt thuốc vào lòng bàn tay cậu, sau đó đưa bình nước nói: “Mau uống thuốc!”
Đại học bá vẫn giống như tối qua dùng biểu cảm đi ra pháp trường, rất nhanh ném thuốc vào trong miệng, uống thật nhiều nước để cho thuốc trôi xuống.
Thuốc rất đắng, nhưng loại đắng này người bình thường đều có thể chịu được. Đối với cậu mà nói lại vô cùng khủng bố.
Đại học bá cũng không phải người bình thường, cậu là công chúa nhỏ!
Cảnh Lỵ cho hộp thuốc vào túi, ôm sách vở đặt bên cạnh, đứng lên nói: “Đi học thôi.”
Kinh Nhiên cũng lấy sách vở của mình. Một tay ôm sách, một tay cầm tay cô đi về tòa nhà dạy học.
“Tách!”
Đằng sau có người lấy di động chụp lại khoảnh khắc hai người nắm tay.
Trương Chí Hoành mở WeChat, tìm tài khoản của Lâm Tuệ Vinh, gửi hình ảnh, sau đó nhắn thêm một câu: Ngày hôm qua cậu chưa nói với Kinh Nhiên vụ đánh cược à?
Câu lạc bộ sáng nay có mấy trận đấu tập, sáng sớm Lâm Tuệ Vinh đã đi xe buýt rời khỏi thành phố G, trên đường cao tốc nhận được hình ảnh hai người kia nắm tay đi về tòa nhà dạy học.
Tức chết cậu ta rồi. Kinh Nhiên kia không có tôn nghiêm sao? Người khác đùa cậu mà cậu còn muốn tiếp tục hẹn hò?
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
19 chương
53 chương
58 chương
22 chương
20 chương
62 chương