Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 15
“Cảnh Lỵ không thích cậu, cô ấy chỉ lấy cậu làm trò đùa thôi.”
~*~
Cảnh Lỵ đưa Kinh Nhiên đến dưới ký túc xá nam, đưa thuốc bác sĩ kê cho cậu, nói: “Nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Cậu nhận lấy, gật đầu.
Cô vẫn thấy hơi lo lắng. Đại học bá đôi khi giống như đứa trẻ mẫu giáo ngây thơ, sợ rằng cậu về rồi sẽ không uống thuốc, sau lại phải đi bệnh viện truyền dịch. Cô lấy lại túi thuốc, nói: “Mấy ngày nay cậu ở kí túc xá nghỉ ngơi cho tốt, khi ăn cơm thì phải đến tìm tớ, tớ cho cậu uống thuốc.”
Cậu mếu máo nhìn cô, ý tưởng vừa mới sinh ra đã bị cô nhìn thấu rồi.
“Về ngủ đi, tớ phải về đi học.” Cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, vừa rồi đưa đại học bá đi khám đã lỡ tiết một, cô phải về phòng học trước khi tiết hai bắt đầu.
Cậu nói lời tạm biệt: “Lỵ Lỵ, hẹn gặp lại.”
Cô vẫy tay đáp: “Tạm biệt, đến giờ cơm chiều nhớ đến chỗ tớ uống thuốc.”
Kinh Nhiên ở toà kí túc số 9, cách toà nhà dạy học của khoa quản lý rất xa. Cảnh Lỵ dù chạy marathon vẫn không kịp đến trước tiết học, giáo sư đã đứng trên bục giảng giảng bài. Cô thở hổn hển, tay chống hông, cúi gập người, đầu rũ xuống chào thầy, ngay cả thanh âm cũng run rẩy: “Thưa thầy em đến trễ.”
Giáo sư thấy cô cầm theo túi thuốc, nghĩ cô bị ốm, mới vừa đi khám về nên đến trễ. Vì thế không nói gì, cho cô vào lớp luôn.
Cảnh Lỵ ngồi xuống chỗ trống cạnh Lý Nhị Hoa, cô không đem sách nên xem chung với cô ấy.
Lý Nhụy Hoa nhìn túi thuốc của cô, hỏi: “Cậu làm sao vậy? Tự dưng mua nhiều thuốc thế?”
Lúc nghỉ trưa cô không ở ký túc xá, tiết đầu buổi chiều không xin phép đã nghỉ. Bạn cùng phòng không biết cô đi đâu, nhắn tin hỏi cũng không thấy cô trả lời.
Cô giải thích: “Kinh Nhiên bị ốm, tớ đưa cậu ấy đi khám rồi truyền dịch.”
Lý Nhụy Hoa cười ẩn ý: “Đúng là bạn gái quốc dân, còn đưa bạn trai đi khám!”
Cô hít một hơi đáp: “Haiz, Nhụy Hoa, cậu không hiểu đâu.”
Đại học bá thật sự là ngây thơ muốn chết. Cậu đã gặp qua một nam sinh cao một mét tám lăm mà sợ đi khám, sợ uống thuốc, sợ truyền dịch, còn phải mua kẹo dỗ dành chưa?
Đại khái ngoài người nhà và “người tốt” như cô thì chẳng ai có thể chịu được đại học bá tính như công chúa nhỏ cả.
Tiết học kết thúc, có mười lăm phút để nghỉ giải lao. Người xung quanh Cảnh Lỵ đều rời khỏi chỗ ngồi, ra hành lang nói chuyện phiếm hoặc là đi vệ sinh. Cô lo lắng cho cậu nên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat.
[ Hoa Mạt Lỵ: Nhiên Nhiên, cậu thấy đỡ hơn chưa? ]
Hai phút sau, cậu không trả lời, có lẽ đã ngủ rồi. Cô nghịch điện thoại, sau đó cũng tắt.
Lâm Tuệ Vinh đột nhiên ngồi trước mặt cô, hỏi: “Cảnh Lỵ, cậu bị ốm à? Có ổn không, tôi đưa cậu về ký túc xá.”
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi không bị ốm!” Cô lại cầm lấy điện thoại, tuy rằng không biết phải làm gì nhưng vẫn giả vờ như mình đang rất bận.
Mọi người đều biết Lâm Tuệ Vinh thích Cảnh Lỵ. Lúc đầu khi cậu ta mới tỏ tình cô, cô mang theo cảm giác áy náy mà từ chối cậu ta.
Cậu ta đúng là một vận động viên chân chính, có tinh thần không bỏ cuộc rất cao. Những ngày sau đó, ngoại trừ các trận đấu khiến cậu ta không đến lớp được thì đều đặn hàng tuần cậu ta đều tỏ tình với cô.
Dần dần cô cũng mất kiên nhẫn, mỗi khi cậu ta tỏ tình sẽ dùng gương mặt lạnh lùng từ chối, ai ngờ càng từ chối càng chăm tỏ tình.
"Tinh!"
Trên màn hình điện thoại hiện tin nhắn WeChat từ Kinh Nhiên, cô mở ra đọc ——
[ Nhiên Nhiên: Tớ vừa mới làm bài tập luyện nghe, hiện tại đang đọc tin tức. ]
Cảnh Lỵ nhanh chóng gõ nội dung trả lời.
[ Hoa Mạt Lỵ: Đừng luyện nữa, nên nghỉ ngơi nhiều. ]
[ Nhiên Nhiên: Tớ ở ký túc xá chán lắm. ]
[ Hoa Mạt Lỵ: Nằm trên giường nghe nhạc đi, không cần làm đề luyện nghe, sẽ hao tổn tinh thần đấy. ]
[ Nhiên Nhiên: Được! ]
Cô nhớ lại rất nhiều lần cậu bày ra biểu cảm mất mát, nhẹ nhàng than một tiếng.
[ Hoa Mạt Lỵ: Tớ còn một tiết nữa, hết tiết chúng ta đi ăn cháo ở cửa nam nhé? ]
[ Nhiên Nhiên: Được! ]
Lâm Tuệ Vinh thấy Cảnh Lỵ vẫn luôn nghịch điện thoại không để ý tới mình, thấy hơi xấu hổ, tuỳ tiện tìm một đề tài để nói: “Cậu đang chơi gì vậy?”. Sau đó cậu ta nghiêng đầu nhìn màn hình. Avatar WeChat của cô là hình selfie, avatar của đối phương cũng là hình đó.
Đây…. Cô đang nhắn tin với ai vậy?
Cậu ta lại nhìn lên tên tài khoản đối phương —— Nhiên Nhiên!
Trời đất, đừng nói với cậu ta Nhiên Nhiên là Kinh Nhiên đấy!
Lâm Tuệ Vinh đứng lên lấy di động của cô, ngón tay lướt lên đọc tin nhắn từ đầu.
“Cậu lấy điện thoại của tôi làm gì hả, mau trả đây.” Cảnh Lỵ giơ tay đòi đồ.
Nhưng cậu ta không hề nghe cô nói, vẫn như cũ lướt đọc tin nhắn. Đều chỉ là những cuộc nói chuyện hàng ngày, hỏi trưa chiều nên ăn cái gì, có đi thư viện học bài hay không….
Chẳng có cái gì quan trọng, nhưng lại khiến cậu ta ghen tị muốn chết. Ngẫm lại cậu ta mỗi ngày đều kiên trì gửi cho cô “Chào buổi sáng.”, “Ngủ ngon.”, cô chưa từng nhắn lại một câu. Ngẫu nhiên cô sẽ gửi một tin nhắn cho gã, đều là lời chúc mừng năm mới được gửi đi hàng loạt.
Chiều cao của Cảnh Lỵ quá mức chênh lệch với Lâm Tuệ Vinh. Cô cao một mét sáu, không tính thấp, nhưng cậu ta lại cao hai mét mốt như người khổng lồ. Cô nhấc tay, ngón chân đều không thể lấy được điện thoại của mình, đành đứng lên ghế để với lấy.
Cậu ta sợ cô ngã xuống, vội vàng trả điện thoại lại cho cô, nói: “Đừng đứng lên ghế, tớ trả cậu nè.”
Cô nhận lấy điện thoại, hừ một tiếng, nhảy từ trên ghế xuống, lấy tay phủ chút bụi rồi ngồi. Cô rất tức giận, không ngờ cậu ta lại lướt lên đọc tin nhắn của cô.
“Cậu thật sự quyết định hẹn hò với Kinh Nhiên? Tên xấu chết đó!”
“Cậu mới xấu chết!” Cô nổi đóa phản bác cậu ta.
Kinh Nhiên không đẹp trai là thật, chính Cảnh Lỵ cũng không rõ tại sao mình lại tức giận. Giống như Lâm Tuệ Vinh đang nói đến một người quan trọng với cô, chứ không phải là một người ngoài.
“Tôi sao lại xấu được!” Cậu ta bị cô nói vậy, thấy vô cùng mất mặt nên cãi lại.
Tiếng chuông vào học vang lên, các học sinh lục tục trở lại phòng học, cậu ta cũng chỉ có thể về bàn cuối của mình - chỗ ngồi duy nhất cho cậu ta ngắm bóng dáng cô. Ngày mai cậu ta sẽ về câu lạc bộ huấn luyện, cần phải chia rẽ hai người họ, nếu không ba tháng nữa cậu ta không thể hẹn hò với cô được.
Lúc tan học, Cảnh Lỵ tính đi đến già kí túc xá số 9 tìm Kinh Nhiên, ai ngờ vừa ra đã thấy cậu đứng đợi ở hành lang. Cậu đeo khẩu trang, đứng dựa vào cây cột trước cửa, tinh thần không tốt.
“Vật nhỏ đáng thương, chúng ta đi ăn chút gì đó bổ sung năng lượng đi!” Cô bóp cánh tay cậu, cậu vừa gầy vừa không có tâm trạng, thật khiến người ta thấy đau lòng.
Lâm Tuệ Vinh và Trương Chí Hoành ra khỏi phòng học thì nhìn thấy hai người họ nắm tay ở cầu thang. Cậu ta không chịu nổi việc nhìn thấy cô thân mật với nam sinh khác, hỏi người bạn cùng phòng: “Làm sao chia rẽ bọn họ đây?”
“Cái này….” Trương Chí Hoành suy nghĩ một chút “Hay là cậu nói cho Kinh Nhiên biết Cảnh Lỵ chỉ muốn đùa giỡn cậu ta, bảo cậu ta sớm chia tay đi.”
“Có tác dụng sao?”
Trương Chí Hoành đặt trường hợp: “Cậu thử nghĩ xem. Nếu giờ cậu đang hẹn hò với Cảnh Lỵ, đột nhiên biết cô ấy không thích cậu, hẹn hò với cậu vì thua cuộc, ba tháng sau sẽ chia tay. Lúc đó cậu thấy thế nào?”
“Tớ nghĩ tớ sẽ phát điên.”
“Kinh Nhiên cũng sẽ như vậy.”
Lâm Tuệ Vinh cảm thấy Trương Chí Hoành nói có lý, dù hơi đê tiện một chút. Thà nhìn cô độc thân còn hơn thấy cô hẹn hò với nam sinh khác ngoài gã.
~*~
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đến một quán cháo ở cửa năm trường, quán có rất nhiều loại cháo với hương vị khác nhau.
“Tớ gọi cho cậu một bát cháo thịt nhé?” Cô cầm thực đơn hỏi cậu.
Sốt phải hạn chế ăn nhiều, trong thực đơn có quá nhiều loại, cô cũng không biết cái nào có lợi có hại. Sau đó nghĩ không thể để cậu ăn cháo hoa nhạt nhẽo, vì thế gọi cho cậu một bát cháo thịt.
Cậu gật đầu.
“Một bát cháo thịt, một bát cháo trứng muối.”
Cảnh Lỵ gọi món, sau khi trả tiền xong thì tìm bàn trống ngồi xuống với Kinh Nhiên.
Vài phút sau, người bán hàng đã bê cháo nóng bốc khói nghi ngút lên.
Người bán hàng: “Cháo thịt?”
Cô chỉ cậu, người bán hàng đặt bát cháo thịt trước mặt cậu, lại đặt một bát cháo khác trước mặt cô.
Trên bàn ăn đặt ống đũa đồng, cậu lấy một đôi, gắp hết gừng trong bát ra, chuẩn bị để xuống đĩa kê bên dưới.
“Nhiên Nhiên, không được kén ăn! Gừng có lợi cho sức khỏe, cậu phải ăn nhiều vào!” Nói xong, Cảnh Lỵ gắp toàn bộ gừng trong bát mình qua cho cậu.
Kinh Nhiên: ". . . . . ."
Ăn xong cháo nóng, cả hai người đều toát mồ hôi. Cô dùng khăn tay lau trán cậu, nhờ người bán hàng lấy một ly nước lọc, sau đó mở ra túi thuốc, bên trong có vài loại. Cô chăm chú xem hướng dẫn sử dụng, tách thuốc khỏi vỏ. Tổng có mười hai viên. Cô đặt lên khăn tay, đưa cho cậu, nói: “Uống thuốc.”
Sắc mặt cậu rất khó coi, vô cùng kháng cự.
“Mau uống thuốc đi, lát đi qua siêu thị trường, tớ mua kẹo dâu cho cậu.”
Kinh Nhiên dùng biểu cảm như đi ra pháp trường, cho thuốc vào miệng, vội vàng uống nước để thuốc trôi xuống dạ dày.
Thật sự rất mạo hiểm, suýt chút nữa đã phải nếm vị đắng rồi.
Sau khi về trường, Cảnh Lỵ đã ghé qua siêu thị mua một túi kẹo dâu cho cậu.
Cô hỏi: “Trong này có hai mươi viên, cậu ăn đủ một tuần chứ?”
Cậu gật đầu.
“Cậu về nghỉ đi! Nhớ ngày mai đến tìm tớ ăn sáng cùng!” Cô vẫn sợ cậu trốn uống thuốc mà không đến gặp mình.
"Ừm."
Cảnh Lỵ thấy Kinh Nhiên đã vào ký túc xá, an tâm trở về kí túc xá của mình.
"Kinh Nhiên!"
Phòng của cậu ở tầng năm, khi đang đi đến tầng ba bị một nam sinh cao hơn cậu cả cái đầu chặn lại. Cậu nhớ trước kia ăn cơm với cô, cô đã giới thiệu cho cậu vận động viên bóng rổ quốc gia là bạn cùng ban, tên Lâm Tuệ Vinh.
Nhưng cậu chưa từng gặp cậu bạn đó!
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu….”
Cậu chờ cậu ta tiếp tục.
“Cảnh Lỵ không thích cậu, cô ấy chỉ lấy cậu làm trò đùa thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
19 chương
53 chương
58 chương
22 chương
20 chương
62 chương