Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 17
“Nhưng mà lúc đó tớ thích cậu.”
~*~
Ăn sáng xong, Kinh Nhiên hỏi: “Lỵ Lỵ , hôm nay có thể không uống thuốc không?”
Truyền dịch đã xong vài ngày, cậu đã uống thuốc vài ngày. Cậu cảm thấy mình đã khỏi rồi, nhưng cô vẫn bắt cậu uống thuốc.
“Một lần cuối cùng này thôi.” Cô lấy hộp thuốc ra, mở ô vuông còn lại, đặt thuốc vào lòng bàn tay cậu.
Cậu mỗi lần uống thuốc đều giống như đi ra pháp trường, nuốt thuốc rồi đổ nước vào miệng thật nhiều.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát.
Cô bĩu môi nhìn đại học bá đắc ý, thật sự rất ngây thơ.
Hai người như bình thường tay trong tay đến tòa nhà dạy học. Cậu một tay ôm mấy quyển sách, một tờ giấy in chữ màu đen từ trong sách vô tình rơi ra.
Cô buông tay cậu, ngồi xổm xuống nhặt lên, là giấy báo danh thi biện luận tiếng Anh trong trường.
“Cậu muốn đi thi?” Cảnh Lỵ đứng lên, vừa nói vừa trả giấy báo danh cho cậu.
“Ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, hỏi: “Cậu có muốn đi thi với tớ không? Đội tớ còn thiếu một người.”
Thi biện luận cần bốn sinh viên hợp lại thành một đội mới có thể báo danh, cậu tổ đội với hai sinh viên cùng bàn khác, hiện tại còn trống một vị trí.
Cô lắc đầu nói: “Tớ không thích mấy cái thi đấu đau đầu này.”
Cậu suy nghĩ một chút, đồng ý lời cô nói, gật đầu một cái.
Cô nhìn thấy phản ứng của cậu, thật tức muốn chết!
Tớ biết cậu học giỏi, cực kì, cực kì, cực kì giỏi!
~*~
Cảnh Lỵ đến phòng học, tìm một chỗ trống ngồi xuống, đặt sách vở lên bàn. Chưa đến giờ học, cô lấy điện thoại ra chơi Anipop*.
*Anipop: Là một game được phát triển bởi Trung Quốc, cách chơi giống như Candy Crush Saga, chỉ thay hình kẹo thành hình động vật chibi.
“Cảnh Lỵ , cậu tham gia thi biện luận tiếng Anh với tớ nha.” Là học bá ban 2, Lý Nhụy Hoa cầm giấy báo danh đến phòng học hỏi cô.
Nó cũng giống như tờ giấy báo danh sáng nay của Kinh Nhiên.
Lý Nhụy Hoa ngồi bên cạnh cô, lắc tay cô mong cô giúp đỡ: “Cảnh Lỵ tốt của tớ, cậu tham gia đi. Hạng nhất thưởng một nghìn đồng đó! Chia cho mỗi người cũng được hai trăm năm mươi đồng!”
“Tớ không thiếu tiền, cảm ơn!”
“Cậu tham gia đi, tớ thiếu người….”
Cảnh Lỵ liếc giấy báo danh của cô ấy, có bốn vị trí mà Lý Nhụy Hoa chỉ mới điền được một. Kinh Nhiên tốt xấu gì cũng đã tìm được ba người, cô không biết cô ấy có thể điền đủ vào tờ giấy này hay không.
Lý Nhụy Hoa không có nhiều quan hệ trong trường, ngoại trừ nói chuyện với bạn cùng phòng, bình thường rất ít bắt chuyện với người ngoài. Chỉ là bốn người trong kí túc xá đã hết hai người không giỏi tiếng Anh, nhất định sẽ không tham gia cuộc thi biện luận này.
Cô hỏi: “Cho dù thêm tớ nữa thì cậu vẫn thiếu hai người, cậu đi đâu tìm.”
“Tớ tìm được một đàn em năm hai, cô ấy học chung trường cấp ba với tớ. Vị trí cuối cùng, haha….”
Cảnh Lỵ đột nhiên cảm thấy tiếng cười của Lý Nhụy Hoa vô cùng âm hiểm, dùng biểu cảm ghét bỏ hỏi: “Cậu cười như vậy là sao?”
“Cảnh Lỵ , cậu nói đại học bá nhà cậu gia nhập đội chúng ta được không?”
Cô vô cùng khinh bỉ Lý Nhụy Hoa, bảo sao cô ấy đột nhiên muốn mời cô gia nhập đội đi thi biện luận. Cô ấy biết cô hồi nhỏ từng ở Mỹ, tiếng Anh so với trình độ trong nước tốt hơn nhiều, nhưng tri thức thì lại không biết nhiều, không phải ứng cử viên tốt nhất đi thi biện luận.
Cô trực tiếp vạch trần tính toán trong lòng Lý Nhụy Hoa: “Mục đích cuối cùng của cậu vẫn là muốn Kinh Nhiên gia nhập đội của cậu đúng không?”
Lý Nhụy Hoa ngượng ngùng cười giải thích: “Haha… Bị cậu biết rồi. Cậu biết là khoa quản lý chúng ta không có nhiều người giỏi tiếng Anh, mà nhân tài bên khoa ngoại ngữ rất nhiều, tớ cũng nên tìm một cao thủ tọa trấn đúng không?”
“Cảnh Lỵ, cậu nghĩ một chút đi. Nếu đội của chúng ta thắng, không chỉ có tiền thưởng, mà còn đại diện cho trường đi thi biện luận tiếng Anh giữa các trường đại học, có được giấy chứng nhận về sau tìm việc sẽ dễ hơn đó.”
Cảnh Lỵ không giống Lý Nhụy Hoa nghĩ lâu dài như vậy. Tốt nghiệp với cô là một vấn đề, toán cao cấp cô luôn phải thi lại, trước khi tốt nghiệp còn phải thi lần nữa. Tìm việc và mấy thứ khác, cô chưa nghĩ đến, nếu làm không tốt thì về mở cửa hàng bán quần áo là được rồi.
Dù sao cô không có hứng thú với loại thi đấu tạo sức ép này.
“Đội của Kinh Nhiên còn thiếu một người, cậu muốn tham gia không?” Cô cũng chỉ có thể giúp Lý Nhụy Hoa đến đây, bởi vì cô chắc chắn không tham gia.
“Được được, mau nói cho đại học bá nhà cậu đi!”
Cô lấy di động gửi tin nhắn WeChat cho đại học bá.
[ Hoa Mạt Lỵ: Bạn cùng phòng của tớ muốn gia nhập đội thi biện luận tiếng Anh của cậu, có được không? ]
Cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm.
[ Hoa Mạt Lỵ : Cậu ấy tên Lý Nhụy Hoa, đứng hạng hai trong kì thi cuối kì ở lớp tớ. ]
[ Nhiên Nhiên: Được. ]
Cảnh Lỵ cho Lý Nhụy Hoa xem màn hình điện thoại mình, nói: “Cậu ấy đồng ý rồi.”
“Cảm ơn Lỵ Lỵ!” Lý Nhụy Hoa kích động chặp ngón giữa và ngón cái lại, đặt ở trên môi, làm động tác hôn gió.
Buổi trưa tan học, Kinh Nhiên qua phòng học lớp 2, kiểm tra trình độ tiếng Anh của Lý Nhụy Hoa. Hai người dùng tiếng Anh trao đổi một vài đề tài hàng ngày, còn có tin tức thời sự. Sau khi vừa lòng, cậu lấy ra giấy báo danh viết tên cô ấy vào.
Điền xong, Lý Nhụy Hoa tự động rời khỏi phòng học, tránh làm bóng đèn.
Cậu là đội trưởng đội biện luận, cô thấy cậu cẩn thận làm được, trêu cậu: “Không nghĩ cậu là người chịu trách nhiệm cho đội, còn muốn tự mình phỏng vấn, đủ tư cách mới cho gia nhập đội.”
Cô thấy cậu nghiêm túc như vậy, đột nhiên không hiểu vì sao sáng nay cậu lại mời cô vào đội dù biết rõ thành tích cô không tốt?
“Nhiên Nhiên, tại sao buổi sáng lúc cậu mời tớ không phỏng vấn tớ?”
“Tớ muốn cho cậu trải nghiệm cảm giác trở thành quán quân.”
Cảnh Lỵ : “......”
Hôm nay là thứ sáu, ban 1, 2 ngành quản lý khách sạn đều không có tiết học buổi chiều, không cần ở lại trường học, một vài sinh viên có nhà trong thành phố đã lục tục về. Cảnh Lỵ đã đồng ý mỗi cuối tuần đều sẽ qua nhà bà ngoại, nhưng buổi chiều Kinh Nhiên còn muốn đến khoa ngoại ngữ nộp giấy báo danh. Vì thế sau khi ăn trưa xong, hai người đều về kí túc xá ngủ trưa, chiều đi nộp xong sẽ qua nhà bà ngoại.
Ngủ trưa dậy, cô sửa soạn lại hành lý ở lại cuối tuần của mình, cho hết đồ vào một cái balo du lịch màu xanh da trời, căn đúng thời gian gặp cậu.
Hai người cùng đi đến văn phòng khoa ngoại ngữ nộp giấy báo danh. Đang đi trên hành lang, đột nhiên thoang thoảng mùi hoa quế thơm ngát, một mỹ nữ có vóc dáng cao gầy hướng về phía văn phòng. Cảnh Lỵ nhận ra mỹ nữ này, cô ta là hoa khôi của khoa ngoại ngữ, cũng là hoa khôi của đại học J, tên Lý Tuyết Tình.
Lý Tuyết Tình cao một mét bảy, đi giày cao gót thành một mét tám, khi đi qua cô khiến cô có cảm giác áp bách.
Khoan đã, cô ta cố tình đi chậm lại, lúc ngang qua hai người bọn họ, dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Kinh Nhiên, nụ cười miệt thị.
Trong lòng Cảnh Lỵ thấy khó chịu: Cô ta có ý gì? Cậu không chắn đường cô ta đi, cô ta cần gì phải làm vẻ mặt đó?! Tuy rằng học bá nhà cô không đẹp lắm, nhưng không đáng để bị khinh thường như vậy!
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Cô ta có vấn đề à?”
Lý Tuyết Tình không ngờ nữ sinh thấp bé bên cạnh Kinh Nhiên lại nói cô ta như vậy, xoay người, hai tay vòng trước ngực nhìn cô, ngữ khí không vui vẻ: “Cô nói ai có vấn đề?”
Cảnh Lỵ không thèm nhìn Lý Tuyết Tình, vẫn tiếp tục thì thầm: “Nói ai tự hiểu!”. Nói xong, cô kéo Kinh Nhiên đi, không cho cô ta một cơ hội nói thêm: “Nhiên Nhiên, chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, cậu mới mở miệng: “Đó là con gái của bạn bố mẹ tớ.”
Cô không nghĩ đại học bá và hoa khôi có quan hệ như vậy: “A? Vậy sao cô ta nhìn cậu khinh thường như vậy?”
Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Vào lễ mừng năm mới, bố cô ấy ngỏ lời để cô ấy với tớ thành một đôi, nhưng tớ từ chối.”
Cô hít một hơi thật sâu. Đại học bá có bị ngốc không, một đại mỹ nhân như vậy còn từ chối!
Bảo sao cô ta khinh thường cậu. Bị một nam sinh xấu chết từ chối, nữ sinh nào mà chẳng thấy khó chịu?
Cô hỏi: “Sao cậu không đồng ý chứ, cô ta xinh đẹp vậy mà?”
Kinh Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm cô, hai má ửng đỏ, hơi ngượng ngùng trả lời: “Nhưng mà lúc đó tớ thích cậu.”
Lần này hai mắt Cảnh Lỵ trừng rất lớn
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
19 chương
53 chương
58 chương
22 chương
20 chương
62 chương